Kim đồng hồ ở phòng khách chỉ 8 giờ, thời gian Hoắc Thâm tan làm đã qua lâu rồi, Lê Úc nhìn đồ ăn trên bàn đã nguội lạnh, ánh mắt dần dần trở lên ảm đạm.
Cậu lấy điện thoại di động ra, do dự trong chốc lát vẫn là gọi cho Hoắc Thâm
Điện thoại vang lên rất lâu mới có người nghe, đầu bên kia vọng đến âm thanh ồn ào cùng giọng nói thờ ơ của Hoắc Thâm: "Chuyện gì?"
Lê Úc hít sâu một hơi chậm rãi nói: "A Thâm, chừng nào anh về, đồ ăn đều nguội cả rồi"
"Không ăn, lát nữa sẽ về". Hoắc Thâm đáp
"Nhưng mà..." Lê Úc còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị hắt cắt ngang một tiếng "Được rồi" sau đó đối phương liền tắt máy.
Lê Úc đặt điện thoại xuống bàn, đổ toàn bộ thức ăn vào thùng rác, xong xuôi, cậu dựa vào tường chậm rãi ngồi xuống, đưa tay lên che hốc mắt đỏ hoe, cười khổ.
Vừa rồi khi điện thoại vừa nhận đã có tiếng vọng: "Hoắc tổng". Thanh âm mềm mại uyển chuyển. Lê Úc nghe được thực sự là Giang Kỳ, trợ lý omega mới bên cạnh Hoắc Thâm.
Lê Úc cùng Hoắc Thâm kết hôn đã 4 năm, chiếc nhẫn trên ngón áp út tựa như mới, Lê Úc vẫn giống như trước, ngày ngày tan làm về nấu cơm cho Hoắc Thâm chờ anh trở về, nhưng đã lâu rồi, cậu và Hoắc Thâm chưa ngồi cùng nhau dùng bữa, thỉnh thoảng Hoắc Thâm về nha, hai người ngồi đối diện nhau nhưng cả hai không ai nói gì, đồ ăn trên bàn cũng trở nên có mùi vị như đang nhai sáp
Thời gian đầu thái độ của Hoắc Thâm đối với cậu trở nên lạnh nhạt, cậu chỉ cho rằng anh đi làm quá mệt mỏi, mãi đến sau này số lần Hoắc Thâm về nhà đúng giờ càng ít, thường xuyên nửa đêm mới trở về, lần theo giấu vết, Lê Úc lúc này mới phát giác anh không còn thương cậu nữa. Ví dụ như trên người anh có hương quế, khác với hương quýt trên người cậu và mùi đàn hương của Hoắc Thâm
Tiểu trợ lý Giang Kỳ kia cậu đã gặp mấy lần, đều là lúc Lê Úc đến đưa văn kiện cho Hoắc Thâm, tiểu trợ lý đứng ở dưới lầu công ty đợi cậu, lúc ấy cậu không có ấn tượng gì nhiều ngoài hương quế rất nồng và giọng nói ngọt ngào của đối phương.
Lê Úc cho rằng mình không kém gì tiểu trợ lý, chỉ sợ tình cảm của anh với cậu sẽ nhạt đi, sợ Hoắc Thâm không cần cậu nữa.
Hoắc Thâm tận đêm khuya mới trở về, vừa mở cửa liền thấy Lê Úc ở phòng khách đợi mình nên có chút sửng sốt.
Lê Úc tới cầm áo khoác của anh, Hoắc Thâm liền hỏi: " Sao giờ này còn chưa đi nghỉ?"
Lê Úc lấy dép trong tủ giày ra cho anh thay, nói: "Chờ anh về"
Ánh mắt Hoắc Thâm dừng trên người cậu chốc lát, cuối cùng cũng không nói gì, quay người đi vào phòng tắm.
Nụ cười trên mặt Lê Úc biến mất, bàn tay cầm áo cũng nắm chặt, trên áo khoác này thoang thoảng hương quế. Cậu treo áo khoác lên và không có ý định cầm đi giặt, trở lại phòng ngủ, có chút mệt mỏi mà chui vào trong chăn, kéo đến tận mũi.
Không lâu sau, Hoắc Thâm từ phòng tắm đi ra, vén chăn lên nằm xuống giường, anh thuận tay tắt đèn, cả căn phòng trở nên tối om.
Lê Úc trùm chăn, xuyên qua lớp chăn mỏng rầu rĩ cất tiếng: "Ngủ ngon"
Hoắc Thâm xoay người đáp một tiếng: "Ừ"
Hai người cứ như vậy mỗi người chiếm một nửa cái giường mà ngủ, đến nửa đêm, Lê Úc mơ mơ màng màng từ trên giường ngồi dậy, xoa mắt nhìn Hoắc Thâm quay lưng về phía mình ngủ, cậu nhấc chân đi về phía bên kia giường, lần nữa chui vào trong chăn.
Cậu khoác tay Hoắc Thâm đặt ngang hông mình, đem đầu chôn vào ngực Hoắc Thâm.
Sau khi tắm xong, trên người Hoắc Thâm không còn nồng hương quế nữa, giờ chỉ còn mùi đặc trưng là đàn hương, cậu tham lam hít pheromone trên người Hoắc Thâm, tựa như chỉ có thời khắc này Hoắc Thâm mới hoàn toàn thuộc về cậu.
Ngày hôm sau, khi Hoắc Thâm tỉnh lại thì Lê Úc đã đi làm, vẫn như cũ, trên bàn là bữa sáng Lê Úc đã chuẩn bị cho anh cùng tờ giấy ghi: nhớ ăn sáng.
Hoắc Thâm trầm ngâm nhìn tờ giấy, từ khi tỉnh dậy, hương quýt quanh quẩn trong mũi, chính là hương đặc trưng của Lê Úc. Cuối cùng anh đặt lại mảnh giấy lên bàn, bữa sáng mà Lê Úc chuẩn bị cho anh, anh rời đi mà không hề động đến.
(Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT