Hứa Hạo Lượng vỗ mạnh vào tay vịn trên ghế, hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm Hứa Tử Yên, lạnh lùng quát: “Thế nào? Chẳng lẽ ngươi còn dám không nghe?”

Hứa Tử Yên căm tức liếc Hứa Hạo Lượng một cái, quay đầu nhìn Hứa Hạo Nhiên ngồi ở vị trí trung gian phía trên, dù sao hiện tại tộc trưởng là Hứa Hạo Nhiên, ở Hứa gia có thể làm chủ cũng là Hứa Hạo Nhiên. Lời Hứa Hạo Lượng nói không thể đại biểu cho thái độ của Hứa gia, nếu Hứa Hạo Nhiên cũng có thái độ giống Hứa Hạo Lượng, Hứa Tử Yên sẽ không chút do dự phẩy tay áo bỏ đi. Về phần Hứa gia phải chăng sẽ cưỡng ép giữ nàng lại, Hứa Tử Yên sẽ để ý sao? Dựa vào phù trên người mình, Hứa Tử Yên tin tưởng bản thân có thể mở một con đường máu từ Hứa gia.

Hứa Hạo Nhiên thấy Hứa Tử Yên nhìn mình, sắc mặt không khỏi có chút xấu hổ, trong lòng hắn cũng không phải không muốn công pháp của Hứa Tử Yên, nhưng tình huống của Hứa Tử Yên khác với đệ tử trong gia tộc mình, công pháp của nàng là người khác truyền thụ, hơn nữa lại bị dặn dò không cho phép truyền thụ ra ngoài. Lỡ như bản thân cứng rắn buộc Hứa Tử Yên nói, tương lai bị tiên nữ tông môn biết được, bộc phát cơn giận thì không phải một gia tộc thế tục như mình có thể chịu đựng nổi.

Lại nói, bây giờ gia tộc đã rơi vào thời điểm nguy vong, đúng là lúc đang cần đến Hứa Tử Yên, lỡ nhu chọc giận Hứa Tử Yên, đến khi chế tác phù, cho dù không làm giả, chỉ cần giảm tổng số lượng cấp bậc chế tác xuống, đối với cảnh ngộ của gia tộc hiện tại mà nói chính là một tổn thất nặng nề. Nhưng ở trong lòng hắn cũng không cho rằng Hứa Tử Yên sẽ phản kháng rời khỏi gia tộc, mà không chỉ hắn, mỗi một cá nhân đang ngồi tại đây đều không nghĩ đến Hứa Tử Yên sẽ có thực lực phản khán rời khỏi gia tộc. Bọn họ lo lắng chính là tiên nữ tông môn truyền thụ công pháp cho Hứa Tử Yên theo như lời nàng kể cùng thế cục gia tộc hiện nay. Vì thế, Hứa Hạo Nhiên cười gượng hai tiếng, quay đầu nói với Hứa Hạo Lượng: “Cửu đệ…”

Hứa Hạo Lượng vung tay lên ngăn cản lời Hứa Hạo Nhiên, lúc này hắn đã sắp tức đến nổ phổi. Bản thân ở trước mặt nhóm cao tầng gia tộc, bị một vãn bối nhìn hằm hằm, khi mình phẫn nộ chất vấn nàng, nàng lại dám trực tiếp không thèm ngó ngàng đến mình, mà đi nhìn Hứa Hạo Nhiên. Điều này khiến hắn làm sao chịu nghe theo Hứa Hạo Nhiên không đi răn dạy Hứa Tử Yên, có điều sau khi tự ngẫm lại, Hứa Hạo Lượng liền biết Hứa Hạo Nhiên đang cố kị điều gì, sẽ nói với mình những gì. Nếu hắn để Hứa Hạo Nhiên nói ra lời đó, hắn sẽ càng thêm mất mặt, đây là việc Hứa Hạo Lượng tuyệt đối không chấp nhận nổi.

Cho nên, hắn lập tức vẫy tay chặn lời Hứa Hạo Nhiên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hứa Tử Yên, uy lực Trúc Cơ kỳ tầng thứ hai đỉnh trên người như dời núi lấp biển đè ép tới Hứa Tử Yên, trong miệng hét to: “Tiểu bối, quỳ xuống cho ta.”

Tất cả mọi người thương hại nhìn Hứa Tử Yên. Hứa Hạo Lượng là cao thủ đứng thứ hai trong số mọi người, tu vi chỉ sau tộc trưởng Hứa Hạo Lượng, nơi này có thể ngăn được hắn chỉ có tộc trưởng Hứa Hạo Nhiên. Có điều, Hứa Hạo Nhiên tuy rằng là tộc trưởng một tộc, nhưng trong tay Hứa Hạo Lượng cũng nắm giữ một thế lực không kém, hắn cũng không tiện bởi vì một vãn bối mà trở mặt với Hứa Hạo Lượng ngay tại đây. Trong lòng Hứa Hạo Nhiên cũng biết, Hứa Hạo Lượng kia không dám đánh chết Hứa Tử Yên, chẳng qua chỉ muốn giáo huấn Hứa Tử Yên một chút mà thôi.

Lại nói, Hứa Hạo Nhiên cũng cảm thấy Hứa Tử Yên quá mức kiêu ngạo, một Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất…, hử, không đúng. Hứa Hạo Nhiên đột nhiên chấn động, vừa rồi chỉ nghĩ đến việc hỏi Hứa Tử Yên về công pháp và sự tình về phù, đã xem nhẹ tu vi của nàng. Nàng… nàng hôm nay vậy mà hiển lộ cảnh giới Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất, chẳng lẽ nàng lại đột phá, mới điều chỉnh Liễm Tức phù một lần nữa, lộ ra tu vi Luyện Khí kỳ, chuẩn bị tiến vào nội đường.

Chỉ trong khoảnh khắc Hứa Hạo Nhiên sửng sốt, uy lực của Hứa Hạo Lượng đã đến trước mặt Hứa Tử Yên.

Ai nấy đều chờ xem Hứa Tử Yên mất mặt, xem nàng làm thế nào chống đỡ được uy lực của Hứa Hạo Lượng, xem bộ dạng nàng bị áp quỳ rạp trên mặt đất cầu xin tha thứ. Những người này bình thường ở trong gia tộc đều là nhân vật cao cao tại thượng. Khi nào thì bị một vãn bối nhìn hằm hằm như vậy. Kể cả người bên phe bất hòa với Hứa Hạo Lượng cũng cảm thấy Hứa Tử Yên quá mức kiêu ngạo, chờ mong Hứa Hạo Lượng giáo huấn Hứa Tử Yên một chút, để nàng biết điều tôn kính những trưởng bối bọn họ. Vì thế không ai ngăn cản, cho dù là lên tiếng ngăn cản.

Nhưng chuyện mọi người chờ mong lại không xảy ra, Hứa Tử Yên vẫn cứ yên ổn ngồi tại chỗ, ánh mắt không thèm liếc Hứa Hạo Lượng lấy một cái, vẫn nhìn chằm chằm Hứa Hạo Nhiên như trước.

Tu vi của Hứa Tử Yên lúc này tuy rằng chỉ là Trúc Cơ kỳ tầng thứ nhất, nhưng đừng quên nàng là thủy linh thể. Trong nhóm người cùng cấp bậc có thể nói là vô địch, cho dù chống lại Hứa Hạo Lượng cao hơn mình một tầng cũng không chút mảy may. Chỉ dựa vào khí thế này, Hứa Hạo Lượng làm sao có thể áp đảo Hứa Tử Yên, thậm chí quần áo trên người Hứa Tử Yên còn không lay động lấy một cái.

Tất cả mọi người há hốc mồm, ngây dại nhìn Hứa Tử Yên. Sau khi tỉnh táo lại, ánh mắt đều vội vàng quét tới quét lui trên người Hứa Tử Yên, tra xét tu vi của nàng. Nhưng kết quả lại làm cho bọn họ vừa khiếp sợ vừa càng thêm nhìn không thấu Hứa Tử Yên.

Khiếp sợ là, Hứa Tử Yên vậy mà đã đột phá Tiên Thiên, đạt tới tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất. Điều này làm cho nhóm người bọn họ khiếp sợ không thôi, Hứa Tử Yên khi nào thì tiến vào ngoại đường, những người đang ngồi đây đều rõ mười mươi. Đương nhiên nơi này ngoại trừ Hứa Hạo Nhiên, Hứa Hạo Bác và Hứa Hạo Miểu thật sự hiểu biết tình huống. Những người khác lại chỉ biết Hứa Tử Yên dùng tu vi Hậu Thiên tầng thứ sáu tiến vào ngoại đường. Thật không ngờ chỉ trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, Hứa Tử Yên vậy mà đột phá thẳng một mạch đến Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất.

Khó hiểu là, kể cả Hứa Tử Yên là thiên tài, tốc độ tu luyện này cũng khiến những người lớn tuổi như bọn họ cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Nhưng nàng chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất, làm sao có thể ngăn cản được uy áp của một Trúc Cơ kỳ tầng thứ hai hậu kỳ đỉnh?

Người khác đang ở chỗ này sợ run, nhưng Hứa Hạo Lượng lại không nén giận nổi. Bản thân hết khiển trách lại tung ra uy áp với tiểu bối Luyện Khí kỳ, nhưng người ta căn bản không đoái hoài đến mình. Không chỉ xem lời khiển trách của mình như gió thoảng bên tai, lại còn không coi uy áp của mình ra gì. Tuy rằng Hứa Hạo Lượng không biết vì sao Hứa Tử Yên có thể ngăn cản uy áp của bản thân. Nhưng hắn tuyệt đối không tin Hứa Tử Yên có thực lực chống đối mình. Cho nên, hắn xấu hổ hóa giận, bất tri bất giác dùng một chút lực, liền bóp nát tay vịn trên ghế. Bỗng nhiên đứng bật dậy, đi đến chỗ Hứa Tử Yên, miệng hét to: “Tiểu bối, ngươi đây là muốn chết.”

“Cửu đệ, dừng tay.” Hứa Hạo Nhiên cũng bật dậy từ chỗ ngồi, lớn tiếng quát ngăn cản Hứa Hạo Lượng. Còn chưa đợi Hứa Hạo Lượng nói chuyện, đã vội vàng gấp gáp quát Hứa Tử Yên: “Yên nhi, còn không mau dập đầu tạ tội với cửu bá của con.”

“Đại ca.” Hứa Hạo Lượng giận tím mặt nói: “Chuyện hôm nay huynh không cần xen vào, dù thế nào ta cũng phải giáo huấn nàng một trận mới được. Nếu hôm nay chỉ để nàng dập đầu tạ tội liền cho qua, vậy về sau Hứa gia chúng ta làm gì còn tồn tại quy củ?”

Hứa Tử Yên thu hồi ánh mắt nhìn Hứa Hạo Nhiên, chậm rãi đứng lên, lạnh lùng nói với Hứa Hạo Lượng: “Ngươi muốn chiến, vậy liền chiến.”

Hứa Tử Yên vừa thốt ra khỏi miệng, người khắp cả đại điện đều ngạc nhiên. Bọn họ đang hoài nghi phải chăng bản thân gặp ảo giác, một Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất vậy mà dám khiêu chiến một Trúc Cơ kỳ tầng thứ hai hậu kỳ đỉnh. Nơi này chỉ có vẻ mặt Hứa Hạo Nhiên, Hứa Hạo Bác và Hứa Hạo Miểu chấn động, nhìn nhau liếc mắt một cái, thầm nghĩ, hay là Yên nhi đột phá Luyện Khí kỳ, đạt tới Trúc Cơ kỳ? Tiếp đó liền cười khổ lắc đầu. Bản thân lập tức phủ nhận ý tưởng của mình, điều này sao có thể chứ.

Nhưng kể cả như vậy, ba người đều không nhịn lo lắng thay Hứa Tử Yên, nên đồng thời mở miệng quát: “Yên nhi, không được làm càn, mau tới dập đầu tạ tội với cửu bá con.”

“Không cần.” Hứa Hạo Lượng lúc này đã tỉnh lại từ cơn khiếp sợ Hứa Tử Yên mang đến cho hắn, gương mặt già nua tức giận đến tái xanh, tiến về phía trước một bước, vươn một bàn tay chụp lấy đầu Hứa Tử Yên.

Hứa Tử Yên đương nhiên không muốn bại lộ tu vi bản thân, đây là át chủ bài của nàng. Hai tay thò vào trong ngực, trên tay lập tức xuất hiện hai mươi tấm tam phẩm phù đỉnh. Hứa Tử Yên bố trí một tòa trung phẩm phù trận phân chia rõ ràng thành từng tầng bao quanh thân thể. Hứa Tử Yên cũng muốn xem thử dùng tam phẩm phù đỉnh bố trí ra trung phẩm phù trận rốt cuộc có uy lực như thế nào?

Một khi phù trận hình thành, uy lực ẩn hàm lập tức tràn ngập khắp cả đại điện, giống như một con mãnh thú đang nhìn chằm chằm mọi người. Hứa Hạo Lượng không thu trảo kịp, lập tức chộp vào phía trên phù trận. Một trận ánh sáng bùng lên, Hứa Hạo Lượng chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh khó có thể kháng cự vọt tới chỗ mình. Vội vàng rút tay về, nhưng vẫn bị nguồn sức lực mạnh mẽ kia bắn ngược lảo đảo lui về sau mấy bước, gương mặt xấu hổ và giận dữ đã biến thành màu tím đen.

“Hừ, đây là phù trận sao? Đối phó Luyện Khí kỳ còn có thể, muốn đối phó lão phu, vẫn còn yếu lắm.” Hứa Hạo Lượng tuyệt đối sẽ không nhận là mình không phải đối thủ của một cái phù trận, trong lòng kiên quyết cho rằng do bản thân sơ ý nên mới thế.

‘Ong’ một tiếng, khí thế trên người Hứa Hạo Lượng tăng vọt, trường bào bay phất phới. Một thân khí thế đã tăng tới đỉnh, hiện tại hắn đã bất chấp tình cảnh gia tộc, trong lòng chỉ nghĩ đến việc đưa tiểu tiện nhân cả gan mạo phạm hắn vào chỗ chết.

“Cửu đệ, không thể.” Thân hình Hứa Hạo Nhiên, Hứa Hạo Bác và Hứa Hạo Miểu chợt lóe, liền xuất hiện ở giữa Hứa Hạo Lượng và Hứa Tử Yên.

“Tránh ra.” Sau gáy Hứa Hạo Lượng nổi lên gân xanh, hai mắt đã trở nên đỏ thẫm.

“Cửu đệ, dừng tay, ta lấy thân phận tộc trưởng ra lệnh cho đệ lập tức ngừng lại.” Hứa Hạo Nhiên cũng tăng thực lực lên tới đỉnh, chặn lại uy lực Hứa Hạo Lượng phát ra.

“Tộc trưởng, ha ha, đại ca, đại ca tốt của ta, ngươi thật là tốt lắm, một mình ngươi đè nặng ta hơn mười năm vẫn chưa đủ, hôm nay còn dung túng một tiểu bối đến chèn ép ta, hôm nay ta liền muốn xem thử, ngươi làm thế nào ở trước mặt mọi người trong gia tộc giúp đỡ tiểu bối kia ức hiếp ta.”

Bây giờ, trong lòng Hứa Tử Yên đứng sau Hứa Hạo Nhiên đã xác định Hứa Hạo Nhiên vẫn tỏ ra thiện chí với mình. Như thế cũng đã đủ rồi. Về sau, Hứa Tử Yên đương nhiên sẽ báo đáp lại gia tộc. Nhưng mà, điều này cũng không có nghĩa Hứa Tử Yên muốn cúi đầu. Nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Hứa Hạo Lượng đang rít gào giận dữ với Hứa Hạo Nhiên, trong lòng Hứa Tử Yên không khỏi than thở: “Đây là nỗi bi ai của đại gia tộc, nội loạn vĩnh viễn là bước mở đầu cho con đường diệt vong của một gia tộc. Xem ra Hứa Hạo Nhiên còn chưa hoàn toàn nắm giữ lực lượng gia tộc, chỉ cần Hứa Hạo Lượng này không mất lòng tranh đấu, Hứa gia vĩnh viễn sẽ không bền chắc như thép. Một khi đã như vậy, mình liền đánh vỡ ảo tưởng trong lòng Hứa Hạo Lượng kia, giúp đỡ tộc trưởng một phen đi.”

Hiện tại Hứa Hạo Nhiên đang bị mấy lời của Hứa Hạo Lượng chèn ép đến không nói nên lời, gương mặt cũng tức đến đỏ bừng. Tu vi của mình cao hơn Hứa Hạo Lượng một tầng, tuy rằng đánh lên, bản thân có thể chiến thắng dễ dàng, nhưng không phải trong khoảng thời gian ngắn là có thể giải quyết. Hơn nữa Hứa Hạo Nhiên cũng không muốn vào thời điểm gia tộc nguy nan, một tộc trưởng như mình còn nặng tay với nhân vật đứng thứ hai trong gia tộc, như thế sẽ khiến đệ tử trong tộc nghĩ thế nào? Vì vậy đành phải cố nhịn cơn tức trong lòng, chậm rãi nói với Hứa Hạo Lượng: “Cửu đệ, Yên nhi vẫn chỉ là một đứa trẻ, đệ không thể tha thứ cho nó được sao.”

“Tiện nhân phạm thượng làm loạn như thế, không thể tha thứ.” Hứa Hạo Lượng nghiến răng nghiến lợi nói.

“Tộc trưởng, xin ngài hãy tránh ra đi, ta thật muốn biết Hứa Hạo Lượng hắn phải chăng có tư cách tha thứ cho ta hay không.” Hứa Tử Yên đứng sau Hứa Hạo Nhiên hờ hững nói, chất giọng rất bình tĩnh, ở bên trong phù vờn quanh, vẻ mặt Hứa Tử Yên mang theo một tia khinh thường.

Hứa Hạo Nhiên bỗng nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm Hứa Tử Yên thật lâu, cuối cùng do dự hỏi: “Yên nhi, con xác định?”

“Ta xác định.” Hứa Tử Yên thản nhiên nói: “Chuyện này chẳng phải ta gây nên, là do Hứa Hạo Lượng hắn mắng ta trước, tay cũng là Hứa Hạo Lượng hắn động trước. Ta không ngờ một trưởng lão Trúc Cơ kỳ, nhân vật đứng thứ hai trong gia tộc lại ức hiếp ta đến tình trạng này, ta còn có gì phải chịu đựng. Ở trong lòng ta chỉ nhớ rõ một câu, đó là, không thể nhịn được nữa, thì khỏi cần nhịn.”

Lúc này Hứa Hạo Nhiên cũng không rõ thực lực của Hứa Tử Yên, nhưng thấy vẻ mặt Hứa Tử Yên bình tĩnh tự tin, Hứa Hạo Nhiên không hiểu sao lại có một phần tín nhiệm với Hứa Tử Yên, bèn thầm nghĩ: “Nếu Yên nhi có thể đả kích sự kiêu căng của cửu đệ, đối với việc bản thân nắm giữ gia tộc trong tay sẽ có tác dụng quan trọng, chẳng sợ chỉ duy trì được một lát, cũng đủ để khiến cửu đệ mất mặt. Chỉ cần đến lúc Yên nhi không kiên trì nổi nữa, mình liền ra tay ngăn cản cửu đệ là được.”

Nghĩ đến đây, Hứa Hạo Nhiên tránh nhanh sang bên cạnh, quay đầu quát với đệ tử ở ngoài đại điện: “Đóng cửa.”

Cửa đại điện chậm rãi đóng lại, Hứa Hạo Nhiên, Hứa Hạo Bác và Hứa Hạo Miểu đều đã vọt sang một bên, giờ phút này ánh mắt mỗi một người trên đại điện đều tập trung vào hai người đứng giữa điện. Một người là lão giả tức sùi bọt mép, một người là thiếu nữ vẻ mặt bình tĩnh.

Uy lực Hứa Hạo Lượng tích lũy thật lâu rốt cuộc bạo phát khi ba người Hứa Hạo Nhiên rời đi, tay phải cũng hợp thành kiếm quyết, ‘keng’ một tiếng, một thanh bảo kiếm vòng ra, phóng đại ở không trung, như khai thiên chém về phía Hứa Tử Yên. Phù trận bao quanh Hứa Tử Yên đột nhiên biến thành một cái khiên, chặn lực cự kiếm trảm xuống, tiếp đó vào lúc cự kiếm bật ngược, liền biến ra một bàn tay khổng lồ, chụp thanh cự kiếm kia vào tay, nắm chặt giữa không trung.

Hứa Hạo Lượng thấy phi kiếm không trảm tách được phù trận của Hứa Tử Yên, trong lòng lập tức chấn động, đợi đến khi bên trong phù trận đột nhiên biến ảo ra một bàn tay khổng lồ bắt được phi kiếm của mình, vì thế lại càng hoảng hốt. Vội vàng tạo chỉ quyết lôi kéo về sau, muốn triệu hồi phi kiếm của mình. Nhưng mà, phi kiếm kia chỉ liên tục rung động ở không trung, không chỉ không bay trở về, ngược lại bị bàn tay khổng lồ giữa không trung kia kéo vào trong phù trận.

Trong lòng Hứa Hạo Lượng vừa hoảng hốt vừa giận dữ, nếu phi kiếm của mình bị một tiểu bối như Hứa Tử Yên kéo vào trong phù trận, sau này mình làm sao còn mặt mũi xuất hiện trước mặt mọi người?

Mà lúc này Hứa Tử Yên cũng đã thả lỏng, trong lòng thầm nghĩ: “Quả nhiên dùng tam phẩm phù đỉnh bố trí trung phẩm phù trận có thể đối phó tu giả Trúc Cơ kỳ, chỉ là không biết có thể đối phó đến tu giả Trúc Cơ kỳ tầng thứ mấy? Ai, tu vi của Hứa Hạo Lượng này vẫn còn quá thấp.”

Mặt Hứa Hạo Lượng hiện tại đã hoàn toàn không nén giận nổi, tay phải hợp thành chỉ quyết tận lực khống chế phi kiếm, tay trái dùng sức siết chặt bên người, ‘oành’ một tiếng, linh khí hệ thổ ở sau lưng hắn lập tức ngưng kết ra một cái búa lớn khai sơn, đập tới phù trận của Hứa Tử Yên. Phù trận của Hứa Tử Yên lại biến ra một nắm tay khổng lồ, đón đỡ đòn tấn công của cái búa lớn khai sơn kia.

Một tiếng ầm ầm bạo vang, búa lớn khai sơn liền tan thành mây khói, còn nắm tay khổng lồ do phù trận biến ra tuy rằng trở nên nhạt hơn rất nhiều, nhưng vẫn duy trì hình dạng cự quyền, oanh kích tới chỗ Hứa Hạo Lượng. Sắc mặt Hứa Hạo Lượng đại biến, đành phải buông lỏng chỉ quyết khống chế phi kiếm, hai tay nhanh chóng kết thành một thủ ấn ở trước ngực, lật tới hướng nắm đấm ở không trung, hơn mười chiếc búa màu vàng đất lập tức gào thét đập về phía cự quyền.

Bàn tay khổng lồ ở không trung đang nắm phi kiếm của Hứa Hạo Lượng, đột nhiên ném phi kiếm kia đi. Phi kiếm mất đi bàn tay khổng lồ và sự khống chế của Hứa Hạo Lượng, rớt leng keng trên mặt đất, âm thanh vang vọng khắp cả đại điện, mỗi một tiếng đều như đánh vào trái tim Hứa Hạo Lượng. Nắm đấm khổng lồ kia cùng hơn mười chiếc búa do Hứa Hạo Lượng ngưng tụ linh khí hệ thổ mà thành lao vào va chạm, sau đó nhanh chóng tán đi ầm ầm, có điều hơn mười chiếc búa kia cũng chỉ còn thừa chưa tới mười chiếc. Bàn tay khổng lồ ném phi kiếm xuống đất bay nhanh đuổi tới, chụp thành một quyền nổ nát vài chiếc búa còn lại, tiếp đó mở bàn tay to ra, lao tới chụp lên đầu Hứa Hạo Lượng.

“Hừ.” Hứa Hạo Lượng hừ lạnh một tiếng, sắc mặt sớm đã không còn vẻ kiêu ngạo trước kia, mà trở nên vô cùng nghiêm túc. Vươn tay phất một cái, phi kiếm rơi trên đất chớp mắt đã bay về trong tay hắn, rồi ngửa đầu đón lấy nắm đấm khổng lồ đang lao tới, phi kiếm trong tay chém ra cực kì cấp tốc, không trung nhất thời vang lên một trận tiếng kiếm xẹt ngang, trăm ngàn bóng kiếm tỏa ra một màn hào quang, nắm đấm khổng lồ ở không trung lập tức bị trảm thành mảnh nhỏ, tiêu tán trong không gian.

“Hì hì, có chút thú vị.” Hứa Tử Yên bên trong phù trận vờn quanh nhẹ giọng cười nói, hai ngón tay hợp lại, liên tục vẽ vài đường trên không lên chủ trận phù trong phù trận, một luồng linh lực rót vào giữa chủ trận phù. Chỉ một thoáng, ánh sáng phù trận chớp lóe, biến ra chín mươi chín nắm tay lớn oanh kích về phía Hứa Hạo Lượng, bên trong đại điện cuồng phong gào thét, ở sau chín mươi chín nắm tay là một chưởng khổng lồ vừa biến hóa ra, theo sát chín mươi chín nắm tay lăng không chộp tới Hứa Hạo Lượng.

Hai người tranh đấu như ánh chớp tia lửa, nhanh chóng dị thường. Chỉ trong thời gian mấy hơi thở, đã đánh xong vài hiệp. Mọi người trong đại điện nhìn đến hoa cả mắt, không dám tin nổi. Theo mấy chục năm bọn họ quen biết Hứa Hạo Lượng, bọn họ nhận ra Hứa Hạo Lượng đã dùng hết toàn lực. Trước khi hai người tranh đấu, mọi người tuyệt đối không ngờ, một tiểu bối Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất vậy mà lại khiến Hứa Hạo Lượng dùng hết toàn lực. Nhưng mà, chỉ ngay lập tức, tư duy của bọn họ liền theo không kịp tốc độ hoán đổi của hai người. Cục diện làm bọn họ bất ngờ và khiếp sợ đã xảy ra trước mắt.

Hứa Hạo Lượng bị đánh bại.

Chín mươi chín nắm tay lớn tuy rằng bị Hứa Hạo Lượng ra sức múa kiếm trảm nát sáu mươi tám cái, nhưng vẫn còn ba mươi mốt nắm tay đập trúng thân thể Hứa Hạo Lượng, cuối cùng phá vỡ cương khí hộ thân của hắn, bàn tay khổng lồ luôn lơ lửng ở không trung lao xuống cấp tốc, túm chặt Hứa Hạo Lượng vào tay, siết thân thể Hứa Hạo Lượng kêu lên răng rắc.

“Yên nhi, dừng tay, mau thả cửu bá của con ra.” Hứa Hạo Nhiên sau một lúc trố mắt, vội vàng quát ra tiếng, ở trong lòng thiếu chút nữa vui đến quên mất. Nhìn bộ dạng xấu hổ và giận dữ của Hứa Hạo Lượng trong bàn tay khổng lồ kia, lòng Hứa Hạo Nhiên chỉ cảm thấy sảng khoái một trận. Đồng thời, hắn cũng ý thức được tầm quan trọng của Hứa Tử Yên, nếu Hứa Tử Yên có thể truyền phù trận này cho gia tộc, như vậy tình cảnh gia tộc có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều. Địa vị của Hứa Tử Yên ở trong cảm nhận của hắn lập tức bay vọt lên, đạt tới địa vị ngang hàng với hắn.

Ánh mắt ai nấy trong đại điện đều ngây dại nhìn mọi chuyện xảy ra, giống như đang nằm mơ, có điều giấc mơ này quá mức khủng bố rồi, khiến tim gan mọi người đều run rẩy.

Đáy lòng những người bên phe của Hứa Hạo Nhiên lúc này đều xẹt qua một tia may mắn, may mà mình không ở cùng phe với Hứa Hạo Lượng, bằng không chẳng thể ngẩng đầu lên nổi rồi. Bị một tiểu bối Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất siết ở trong tay, đó cũng không phải chuyện dọa người bình thường. Mà những người cùng phe với Hứa Hạo Lượng hiện tại đều đã nản lòng thoái chí, một đám không khỏi thầm nghĩ trong lòng: “Thế này… về sau còn đấu gì nữa? Đấu với lớn không lại cũng thôi đi, hiện tại bị một tiểu bối chỉnh đốn thành bộ dạng như thế, ai, đúng là sóng sau xô sóng trước, sóng trước mất hút trên bờ cát.”

Mọi người liếc nhìn nhau một cái, trong ánh mắt đều biểu lộ một ý niệm, về sau kể cả tiểu bối cũng không phải dễ đắc tội.

Hứa Hạo Lượng bị túm trong bàn tay khổng lồ lúc này như sắp ngất đi, đương nhiên không phải bị bàn tay khổng lồ do Hứa Tử Yên biến ra siết ngất, mà là xấu hổ và giận dữ. Nhìn phù vờn quanh Hứa Tử Yên, trong lòng bi ai nghĩ: “Đó là loại yêu nghiệt gì thế hả, phụ thân nó chẳng phải chỉ là phế vật thôi sao? Vì đâu lại sinh ra một kẻ biến thái như vậy?”

Nghe Hứa Hạo Nhiên la lên, Hứa Tử Yên thu lại bàn tay khổng lồ đang túm lấy Hứa Hạo Lượng, bàn tay khổng lồ vừa buông lỏng Hứa Hạo Lượng, liền lui nhanh về trong phù trận, hóa thành linh lực, ẩn vào trong phù. Hứa Tử Yên cũng không thu lại phù trận, nàng không tin nhân phẩm của Hứa Hạo Lượng, cho nên vẫn để phù trận phập phềnh xung quanh mình, chỉ cười yếu ớt nhìn Hứa Hạo Lượng ở đối diện.

Hứa Hạo Lượng vừa được tự do, liền đen mặt giơ chân mắng to: “Các vị trưởng lão, tiện nhân phạm thượng làm loạn, đại nghịch bất đạo như thế, các ngươi còn chờ gì nữa, còn không cùng nhau liên thủ đánh giết nàng?”

Mọi người trong đại điện nhìn Hứa Hạo Lượng bằng ánh mắt quỷ dị, trên mặt người cùng phe với Hứa Hạo Nhiên đều lộ ra vẻ khinh thường. Còn người cùng phe với Hứa Hạo Lượng, trên mặt đều ửng đỏ, cúi đầu đứng tại chỗ không nói một lời.

“Các ngươi…” Hứa Hạo Lượng thấy biểu cảm của mọi người, cơ bắp trên mặt đã trở nên vặn vẹo, rồi lại nhìn ngũ ca Hứa Hạo Thương của mình lớn tiếng quát: “Ngũ ca, huynh thân là đường chủ Hình đường, chẳng lẽ huynh để mặc tiểu bối Hứa gia phạm thượng làm loạn như thế?”

“Việc này…” Hứa Hạo Thương có chút khó xử nhìn Hứa Hạo Nhiên.

Dựa theo tộc quy gia tộc Hứa thị, loại hành vi này của Hứa Tử Yên quả thực là phạm vào gia quy, hơn nữa là gia quy thật nghiêm trọng. Trong những đại gia tộc, bối phận là một việc hết sức nghiêm túc. Chỉ cần là người Hứa gia, làm vãn bối không thể ra tay với trưởng bối, cho dù bị trưởng bối hàm oan, ức hiếp, ngươi cũng chỉ có thể chịu đựng. Thật sự nhịn không được, cũng chỉ có thể cáo trạng với cao tầng, hoặc là trực tiếp khiếu nại với tộc trưởng. Nhưng một vãn bối muốn khiếu nại trưởng bối, sẽ phải nhận trừng phạt trước, nói cách khác trước tiên phải nhận một trăm côn không chết, mới có thể khiếu nại với tộc trưởng. Hứa gia chưa từng xảy ra trường hợp như Hứa Tử Yên, căn bản mặc kệ tộc quy, trực tiếp đấu cùng trưởng bối, hơn nữa còn đánh luôn cả trưởng bối…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play