Côn Bằng thu hồi ánh mắt, chậm rãi nhắm hai mắt lại, đột nhiên thân hình Côn Bằng run lên kịch liệt, chấn động từ sau ra trước, cuối cùng Côn Bằng há to miệng, khó khăn phun ra một viên hạt châu thể lỏng hoàn toàn trong suốt từ trong miệng.
Ý bảo Hứa Tử Yên tiếp nhận viên hạt châu kia, Hứa Tử Yên vội vàng một tay ôm lấy tiểu Côn Bằng, vươn tay kia tiếp nhận viên hạt châu thể lỏng, rồi ngu ngơ nhìn Côn Bằng ở đối diện. Nàng biết viên hạt châu này đối với Côn Bằng nhất định cực kỳ quan trọng, bằng không nó sẽ không cố hết sức như thế, hơn nữa sau khi Hứa Tử Yên tiếp nhận viên hạt châu kia, tinh thần Côn Bằng rõ ràng uể oải đi nhiều.
“Hứa Tử Yên!” Côn Bằng thở một hơi nói: “Đây là bản mạng tinh hoa của ta, nó khác với nội đan. Nội đan là tồn tại trong thân thể ta, chỉ cần ngươi xé cơ thể ta ra, liền sẽ tìm được nó. Nhưng bản mạng tinh hoa thì khác, nó tuy rằng cũng tồn tại trong thân thể ta, nhưng lại là vô hình. Nếu ta không ngưng tụ nó ra, nó sẽ tiêu tan khi ta chết. Hơn nữa nó mới là thứ quý giá nhất của Côn Bằng chúng ta, quý hơn nội đan rất nhiều. Mất đi nội đan, chúng ta chỉ rớt cấp, tu luyện lại vẫn có thể luyện ra nội đan, nhưng nếu chúng ta mất đi bản mạng tinh hoa, vậy chỉ còn nước ngã xuống.
Ngươi ăn nó vào đi, nó đối với nhân loại các ngươi có tác dụng mạnh hơn nội đan rất nhiều.”
“Ta ăn vào? Nhưng mà… ngươi sẽ…”
“Ta đã không xong rồi, sống không đến mặt trời mọc ngày mai. Nếu như ta chết, bản mạng tinh hoa sẽ phân tán trong thiên địa, đó cũng là lãng phí.” Nói tới đây, nhìn thoáng qua Hứa Tử Yên cũng không có tham lam mà biểu hiện quan tâm mình, liền vừa lòng nói: “Hứa Tử Yên, ngươi ăn vào bản mạng tinh hoa của còn có một điểm tốt, chính là trên người ngươi sẽ có khí tức của ta, nữ nhi ta coi ngươi trở thành ta, như vậy ngươi mới có khả năng nuôi nấng nữ nhi của ta.”
“Vậy ngươi còn có thể sống bao lâu?” Hứa Tử Yên vẫn đang do dự.
“Yên tâm, ta đã để lại một ít bản mạng tinh hoa trong cơ thể, nên còn có thể kiên trì một lát.” Côn Bằng có chút suy yếu nói.
Hứa Tử Yên trầm mặc gật đầu, nhìn ánh mắt thúc giục của Côn Bằng, lại cúi đầu nhìn tiểu Côn Bằng cứ không ngừng mổ tay mình ở trong lòng, rốt cuộc cầm viên bản mạng tinh hoa của Côn Bằng đưa lên miệng.
Viên bản mạng tinh hoa kia rất lớn, to cỡ đầu của Hứa Tử Yên, nhưng viên bản mạng tinh hoa kia vừa đưa tới bên miệng Hứa Tử Yên, nó liền chủ động chảy vào trong miệng Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên vừa uống từng ngụm từng ngụm một, vừa chìm ý thức vào trong cơ thể, quan sát bản mạng tinh hoa của Côn Bằng này.
Chỉ thấy bản mạng tinh hoa của Côn Bằng vừa chảy vào trong cơ thể Hứa Tử Yên, liền phân tán bên trong kinh mạch nàng, sau khi tất cả bản mạng tinh hoa hoàn toàn tiến vào trong cơ thể Hứa Tử Yên, thân thể Hứa Tử Yên đột nhiên giãn nở, quần áo trên người bỗng chốc nát vụn, lơ lửng đứng ở không trung.
Trên da không ngừng bài tiết ra tạp chất và một ít máu đỏ sậm, thân thể vẫn cứ không ngừng phồng lên, so với lực linh tuyền bùng nổ lần trước còn kinh khủng hơn, mắt thấy sắp nổ tan xác mà chết.
Côn Bằng luôn quan sát Hứa Tử Yên chăm chú, đột nhiên mở miệng, một đường bản mạng tinh hoa hình thành quầng sáng phun ra từ miệng nó, bao chặt Hứa Tử Yên ở bên trong, hình thành một cái kén trong suốt.
Hứa Tử Yên vừa cảm thấy sắp mất đi ý thức liền lập tức tỉnh táo lại, muốn đi dẫn đường lực lượng bản mạng tinh hoa kia, nhưng lại phát hiện căn bản không khống chế được nó. Chỉ có thể trơ mắt nhìn nó tự động chạy khắp cơ thể mình, đột nhiên, từ trong huyệt khiếu của nàng trào ra vô số lực linh tuyền, cùng dây dưa với bản mạng tinh hoa của Côn Bằng, dần dần dung hợp, bộc phát ra càng lớn, càng nhiều linh lực.
Ba trăm sáu mươi lăm huyệt khiếu trong cơ thể Hứa Tử Yên phun ra hết lực linh tuyền, sau khi cùng bản mạng tinh hoa của Côn Bằng dung hợp, thoáng chốc phát ra lực hút cực kỳ mãnh liệt, lại một lần nữa hấp thu lực linh tuyền và bản mạng tinh hoa của Côn Bằng sau khi đã dung hợp thành chất lỏng vào trong.
Một phần ba chất lỏng bị huyệt khiếu hấp thu không còn, Hứa Tử Yên lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Hai phần ba chất lỏng còn thừa lại kia liền vọt vào đan điền của Hứa Tử Yên, chỉ nghe một tiếng nổ vang dội, giống như từ viễn cổ truyền đến, trong đan điền Hứa Tử Yên không ngừng chấn động.
Hứa Tử Yên chỉ cảm thấy đan điền của mình ầm một tiếng mở rộng ra, ở trung tâm đan điền là một cái lốc xoáy không ngừng xoay tròn, có điều lúc này lốc xoáy kia đã không phải dạng khí ban đầu, mà là dạng lỏng. Ở xung quanh lốc xoáy lại là một lớp gì đó nửa lỏng nửa rắn mờ mờ dinh dính sền sệt, đây đúng là sản phẩm dung hợp giữa lực linh tuyền và bản mạng tinh hoa của Côn Bằng còn chưa bị Hứa Tử Yên hấp thu.
Lúc này, trong cơ thể Hứa Tử Yên đã hoàn toàn bình ổn lại. Chậm rãi mở hai mắt ra, khó nén cơn kích động trong lòng. Thật không ngờ dưới tình huống mình không ăn Trúc Cơ đan, chỉ nhờ sự trợ giúp của Côn Bằng, vậy mà trực tiếp từ Luyện Khí kỳ tầng thứ mười một liên tục đột phá, đạt tới tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ nhất.
Vừa thấy Hứa Tử Yên mở hai mắt, Côn Bằng thu hồi quầng sáng bao phủ quanh người Hứa Tử Yên, hấp trở về trong miệng một lần nữa. Hứa Tử Yên cảm kích nhìn Côn Bằng trước mặt, biết mình được Côn Bằng tặng cho lợi ích vô hạn. Chất lỏng chất chứa ở trong đan điền và huyệt khiếu của mình ngày sau sẽ cho mình lợi ích không cách nào ước lượng được. Nghĩ đến đây, Hứa Tử Yên bỗng nhiên nhớ tới con chim phượng hoàng phía sau mình, liền quay đầu chỉ vào chim phượng hoàng kia, mở miệng nói: “Tiền bối, chim phượng hoàng kia…”
“Nó đã chết, bản mạng tinh hoa đã tiêu tan, cho dù nó không chết, chỉ cần bản thân nó không đồng ý, ngươi cũng không lấy được bản mạng tinh hoa của nó.”
“À ~~” Hứa Tử Yên xấu hổ, vuốt gáy mình, khuôn mặt đỏ bừng không nói gì nữa.
“Ta còn có thứ này muốn tặng cho ngươi!” Côn Bằng thản nhiên nói.
“Hả?” Trong lòng Hứa Tử Yên lập tức sửng sốt, không biết Côn Bằng còn có thể đưa cho mình cái gì. Nhưng mà chắc chắn thứ Côn Bằng đưa nhất định bất phàm, cả trái tim liền không tự chủ được đập thình thịch.
Giữa hai mắt Côn Bằng đột nhiên chớp lóe một luồng ánh sáng, từ mi tâm bay ra một Côn Bằng bản nhỏ đáng yêu, bay tới chỗ Hứa Tử Yên, lượn một vòng xung quanh thân thể Hứa Tử Yên, cuối cùng bỗng chốc bay vào trong cánh tay phải, biến thành một hình xăm Côn Bằng ở trên cánh tay phải Hứa Tử Yên.
Nhìn bộ dạng mù mờ của Hứa Tử Yên, tinh thần Côn Bằng lúc này đã uể oải cực độ, nhưng vẫn cố gắng lên tinh thần nói: “Cái này gọi là Côn Bằng tâm! Nó không phải chỉ trái tim của Côn Bằng, mà là một không gian trữ vật hình thành trong cơ thể Côn Bằng chúng ta. Đừng nhìn bộ dạng nó bé nhỏ, kỳ thực không gian bên trong nó lớn hơn cơ thể ta vô số lần. Hơn nữa nữ nhi của ta cũng có thể sinh hoạt ở trong đó.”
Dứt lời, thân thể Côn Bằng liền bắt đầu run rẩy, ánh sáng sinh mệnh trên người nó đang dần dần tiêu tan, cố sức ngẩng đầu, khẩn cầu nhìn Hứa Tử Yên nói: “Hứa Tử Yên, xin hãy đối xử tử tế với nữ nhi của ta!”
“Ta sẽ, người yên tâm, ta sẽ coi nữ nhi của người trở thành người thân của ta!”
Côn Bằng lưu luyến nhìn thoáng qua tiểu Côn Bằng trong lòng Hứa Tử Yên, cuối cùng chậm rãi nhắm hai mắt lại…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT