Cách năm dặm ngoài Trung Đô thành, dưới trời gió tuyết.

Ngoài lớp da Hứa Tử Yên đã hoàn toàn bị bao phủ bởi máu tươi. Hai mắt đỏ thẫm như muốn lồi ra ngoài, cả người không ngừng run rẩy.

Đám người Dương Lãnh trong phù trận cũng vô cùng sốt ruột, bọn họ ở trong trận không nhìn thấy tình cảnh bên ngoài, lúc này trong lòng Dương Lãnh đã rõ, bản thân hẳn đang đối mặt với một phù trận đại sư, đừng nhìn nhị phẩm phù đỉnh chẳng đáng gì này, thế nhưng ở trong tay đối phương lại từ mục nát biến thành thần kì, bố trí những tấm phù kia thành một tòa phù trận vây khốn đám người mình.

Hơn nữa hắn cũng có thể đoán được, đối phương nhất định sẽ phái người trở về Trung Đô thành xin cứu viện, chỉ cần mình bị nhốt lâu thêm chút nữa, gia chủ Hứa gia Hứa Hạo Nhiên kia sẽ tự mình tới, đến lúc đó, mạng của mình liền bỏ tại đây.

Cho nên, Dương Lãnh lúc này vô cùng sốt ruột, vốn dĩ hắn nghĩ dựa vào tu vi của mình, kể cả đối phương bày ra một tòa phù trận, mình cũng có thể dễ dàng phá vỡ nó. Hơn nữa sự thật cũng quả là như thế, dưới trận oanh kích của hắn, tòa phù trận vây khốn hắn rất nhanh đã lung lay sắp đổ.

Nhưng mà, ngay khi trên mặt hắn lộ ra biểu cảm vui sướng và thả lỏng, tòa phù trận vốn dĩ lung lay sắp đổ đột nhiên chớp lóe ánh sáng, lại ổn định một lần nữa.

Da mặt Dương Lãnh lập tức nhăn nhúm, trong lòng có hơi không hiểu, nhưng thời gian không cho phép hắn cân nhắc quá nhiều. Vì thế, quay đầu nói với Dương Linh Lung và hai thủ hạ của nàng, gượng gạo nói: “Chúng ta đồng loạt ra tay!”

Sắc mặt Dương Linh Lung cũng biến đổi, do nhạy bén nên nàng lập tức hiểu rõ tình cảnh trước mắt, vội vàng kêu gọi hai thủ hạ kia, bắt đầu cùng Dương Lãnh oanh kích phù trận.

Phù trận bị đám người Dương Lãnh oanh kích cùng một lúc, khiến ánh sáng chói mắt nhanh chóng lụi tàn. Đồng thời, linh lực trong cơ thể Hứa Tử Yên giống như tìm được ngõ ra, lại điên cuồng rót vào giữa phù trận, ánh sáng của phù trận kia lại chớp lóe lên một lần nữa.

Dương Lãnh hiện giờ cực kỳ buồn bực, hắn không biết vì sao lại xảy ra loại chuyện này, đành phải tiếp tục không ngừng oanh kích xung quanh phù trận.

Linh lực trong cơ thể Hứa Tử Yên tuy rằng bởi vì đòn tấn cống của đám người Dương Lãnh mà tiêu hao bớt, nhưng vẫn cứ không đủ để hóa giải nguy cơ trong cơ thể nàng. Làn da trên người bắt đầu dần dần phồng lên, giống như một cái túi bị bơm đầy hơi, mắt thấy sắp căng đến nổ tung.

Đột nhiên, Hứa Tử Yên rõ ràng nghe được trong cơ thể mình phát ra một tiếng răng rắc giòn vang, tựa như có thứ gì đó nứt vỡ. Bông tuyết xung quanh thân thể nàng bay lên, phút chốc như bị cái gì đó xua đuổi, chen chúc lao tới thân thể Hứa Tử Yên, cùng theo đến chính là linh khí thiên địa dồi dào, tuy rằng linh khí trong cơ thể Hứa Tử Yên rất nhiều, nhưng linh khí trong thiên địa vẫn cứ không ngừng tuôn trào vào cơ thể Hứa Tử Yên.

Chỉ thoáng chốc, cả lớp tuyết đã phủ đầy thân thể Hứa Tử Yên. Càng tích càng dày, cuối cùng giống như một cái kén lớn màu trắng bao chặt Hứa Tử Yên ở bên trong.

Hiện giờ trong cơ thể Hứa Tử Yên giống như nối thông với một dòng sông, vốn dĩ nước sông không thể tự tràn ra đột nhiên xuất hiện một lỗ thông ở giữa, dòng nước liền cuộn trào mãnh liệt chảy xiết đi. Kinh mạch Hứa Tử Yên bị đả thông dưới áp lực, đột phá vách chướng tu luyện, tu vi trực tiếp lên tới Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu.

Linh lực cuộn trào mãnh liệt theo kinh mạch mới thông suốt cùng kinh mạch vốn đã khai thông vận chuyển cao tốc, thẳng đến đan điền, luồng khí xoáy trong đan điền bỗng nhiên bành trướng, điên cuồng hấp thu linh lực dồi dào.

Nhưng mà, vẻn vẹn khai thông một đường kinh mạch mới chỉ tạm thời xoa dịu sự bành trướng của linh lực, chứ chưa hoàn toàn giải quyết hiểm cảnh của Hứa Tử Yên lúc này. Tu vi theo luồng khí xoáy lớn mạnh lên, cũng nhanh chóng tăng trưởng, trực tiếp vọt tới phía Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu hậu kỳ đỉnh, hơn nữa còn đang cố gắng đột phá Luyện Khí kỳ tầng thứ bảy.

Tuyết bay bên ngoài vẫn cứ không ngừng bao trùm trên người Hứa Tử Yên, linh khí chung quanh càng ngày càng đậm, mà linh lực trong cơ thể Hứa Tử Yên sau khi lấp đầy kinh mạch mới thông kia lại bắt đầu tràn ra.

Ở trong và ngoài cơ thể Hứa Tử Yên nhận được hiệu quả của hai tầng linh lực, quả cầu tuyết bao vây Hứa Tử Yên kia vậy mà chậm rãi phập phềnh nổi lên. Tay Hứa Tử Yên vẫn luôn nắm lấy phù trận kia, đồng thời vào lúc Hứa Tử Yên phập phềnh, phù trận kia cũng phập phềnh lên, mang theo đám người Dương Lãnh trong phù trận bay lên trời cao.

Tuyết càng lúc càng dày, gió càng ngày càng lớn! Quả cầu tuyết bao quanh Hứa Tử Yên nhẹ nhàng bay theo chiều gió trôi về phương xa.

Bên trong phù trận, Dương Lãnh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ tập trung sức mạnh oanh kích phù trận, hy vọng có thể phá vỡ phù trận sớm một chút.

“Răng rắc!” Lại là một tiếng giòn vang, linh lực tràn ra trong cơ thể Hứa Tử Yên hòa dịu đi một ít lần nữa, chen chúc lao tới một đường kinh mạch mới thông, tu vi Hứa Tử Yên lại tiếp tục đột phá trong giây lát, đạt tới Luyện Khí kỳ tầng thứ bảy. Nhưng đây vẫn còn chưa kết thúc, tu vi tăng nhanh như gió bão, mới đó đã đạt tới Luyện Khí kỳ tầng thứ bảy hậu kỳ đỉnh, rồi đứng ở phía trước vách chướng Luyện Khí kỳ tầng thứ tám, ngưng tụ sức lực, đánh sâu vào vách chướng tầng thứ tám.

Theo thời gian trôi qua, Hứa Tử Yên đang không ngừng đột phá, gió thổi dần dần cuốn nàng bay xa hơn trăm dặm. Hiện giờ, linh lực trong cơ thể Hứa Tử Yên đã ổn định hơn phân nửa, mà tu vi Hứa Tử Yên cũng đạt tới Luyện Khí kỳ tầng thứ mười hậu kỳ đỉnh.

“Oành ~~” Quả cầu tuyết bao quanh người Hứa Tử Yên vỡ nát ầm ầm, lộ ra Hứa Tử Yên đang nhắm mắt ở bên trong. Chậm rãi mở hai mắt, quan sát bốn phía, phát hiện mình lúc này đang lơ lửng giữa không trung, nhìn xuống phía dưới, là một khu rừng rậm thâm sâu. Hứa Tử Yên sửng sốt, qua nửa ngày, mới phản ứng lại, mình không biết từ lúc nào đã rời xa quan đạo, bị gió thổi đến nơi này.

Trong lòng đoán rằng đám Hứa Lân lúc này hẳn đã về tới Trung Đô thành, cũng là lúc mình nên rời đi, hơn nữa quan trọng là, theo tu vi của Hứa Tử Yên tăng lên, hiện giờ tâm tình Hứa Tử Yên có một loại cảm giác thông thấu, nàng biết đây là một cơ hội ngộ đạo hiếm có.

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua phù trận trước mặt, nghe được tiếng oanh kích ầm ầm bên trong. Hứa Tử Yên hơi nhíu mày, lúc này nàng đột nhiên cảm thấy âm thanh này phá hủy tâm tình của nàng. Thả lỏng tay, linh hồn nhanh chóng mở ra, dung hợp vào trong thiên địa, tâm pháp Thủy Băng quyết hiện lên trong linh hồn, thân hình Hứa Tử Yên theo gió tuyết lập tức biến mất không thấy, rong chơi trong gió tuyết giữa đất trời.

Ở vị trí ngoài Trung Đô thành năm dặm, Hứa Hạo Nhiên mang theo một số người của gia tộc đứng trong gió tuyết, cả đám sắc mặt âm trầm, đặc biệt là Hứa Hạo Nhiên và Hứa Hạo Bác, sắc mặt âm trầm giống như đóng băng, quay đầu nhìn Hứa Lân hỏi: “Con xác định ở chỗ này?”

“Dạ!” Hứa Lân cung kính trả lời, trên mặt phủ đầy vẻ sốt ruột.

“Tìm!” Hứa Hạo Nhiên quát to một tiếng, mười mấy người trên mặt đất lập tức bay lên, vút đi khắp bốn phương tám hướng, cẩn thận tìm kiếm trong phạm vi năm mươi dặm.

Nhưng mà, kết quả lại làm cho Hứa Hạo Nhiên vô cùng thất vọng, căn bản không tìm được chút tung tích nào của Hứa Tử Yên.

“Dương gia! Chu gia!” Hứa Hạo Nhiên nghiến răng thốt ra vài từ, hai đấm siết chặt lại, gân xanh nổi lên sau gáy. Qua nửa ngày, mới thở dài một hơi, vô lực nói: “Chúng ta trở về!”

Mười mấy người ngự kiếm bay về Trung Đô thành, sau khi đến Trung Đô thành, Hứa Hạo Nhiên và Hứa Hạo Bác lẳng lặng quay đầu dõi theo phương hướng bên ngoài Trung Đô thành, vẻ mặt ngập tràn bi thương. Nhìn nhau liếc mắt một cái, trong đầu đồng thời xẹt qua một ý niệm: “Bây giờ làm sao giải thích với Hứa Hạo Quang đây!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play