Nhìn bóng lưng Dương Linh Lung biến mất giữa bầu trời gió thét tuyết dày, Hàn Việt và Hứa Văn Lệ đặt mông ngồi bệt xuống đất, nhìn nhau liếc mắt một cái, đều có cùng loại cảm giác sống sót sau tai nạn. Đặc biệt là Hàn Việt, chỉ trong một đêm này vậy mà đã trải qua hai lần sinh tử, mặc dù hắn là một tu sĩ Luyện Khí kỳ, lúc này cũng cảm thấy cả tinh thần lẫn sức lực đều kiệt quệ.

Hứa Tử Yên cũng thở hắt ra một hơi thật dài, thu hồi phù cầm trong tay vào trong túi trữ vật. Quay đầu nhẹ giọng nói với Hàn Việt và Hứa Văn Lệ ngồi đối diện ở trên tuyết: “Hàn sư huynh, Lệ sư tỷ, chúng ta vẫn nên chạy nhanh trở về thành đi, nơi này cũng không an toàn.”

Hai người đứng dậy từ trên mặt đất, nhìn Hứa Tử Yên, trong lòng không dám bởi vì Hứa Tử Yên chỉ là tu vi Hậu Thiên mà có nửa điểm khinh thường. Vừa rồi bọn họ đã thấy Hứa Tử Yên đại phát thần uy, cứng rắn bức lui Nam Lâm thành thiếu nữ thiên tài Dương Linh Lung tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ năm. Bọn họ liền thi lễ thật sâu với Hứa Tử Yên, cung kính nói: “Đa tạ ân cứu giúp của Tử Yên muội muội!”

Hứa Tử Yên tối nay gặp phải nguy hiểm, tuy rằng cuối cùng dựa vào phù thoát khỏi hiểm cảnh, nhưng Hứa Tử Yên cũng không biết sẽ còn xuất hiện tình huống gì. Vì thế, bây giờ trong lòng Hứa Tử Yên tràn ngập khẩn trương, vừa nghe hai người cảm tạ nàng, vội vàng xua tay, gấp gáp nói: “Hai vị đừng nên tiếp tục khách khí nữa, chúng ta hãy mau trở về gia tộc đi!”

Lúc này Hàn Việt và Hứa Văn Lệ cũng cảm thấy nơi này vô cùng không an toàn, vội vàng gật đầu đáp ứng, tung mình một cái, giẫm lên phi kiếm, Hứa Văn Lệ vươn tay nói với Hứa Tử Yên: “Tử Yên muội muội, để ta chở muội!”

Hứa Tử Yên nhìn thoáng qua vẻ mỏi mệt trên gương mặt Hứa Văn Lệ, biết nàng đã chạy trốn mấy ngày liên tục, vừa rồi lại đại chiến một trận, chỉ sợ ngay cả bản thân ngự kiếm cũng vô cùng vất vả, nếu còn mang theo mình, có lẽ sẽ không bay về Trung Đô thành nổi. Vì thế, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Không cần! Văn Lệ tỷ tỷ, chính tỷ ngự kiếm mà đi đi, ta tự mình đi.”

Hứa Tử Yên đã quyết định sử dụng tuyết lực của mình, dù sao tốc độ hôm nay mình ẩn nấp và ngăn cản Dương Linh Lung đã để cho bọn họ thấy được, chuyện này cũng không thể tiếp tục giấu diếm nữa, thà dứt khoát tự mình hiển lộ ra, dù sao mình rất nhanh sẽ tiến vào nội đường.

“Muội…?” Hứa Văn Lệ nghe xong lập tức sửng sốt, nhưng lại ngượng ngùng nói bản thân bay nhanh hơn Hứa Tử Yên, vì thế đứng ở trên phi kiếm, trong khoảng thời gian ngắn không biết nói gì.

Hứa Tử Yên lập tức hiểu rõ ý nghĩ trong lòng Hứa Văn Lệ, cười nhẹ nói: “Văn Lệ tỷ tỷ yên tâm, ta sẽ không rớt lại phía sau.”

“Hả?” Hứa Tử Yên vừa nói như thế, không chỉ Hứa Văn Lệ cảm thấy kinh ngạc, mà ngay cả Hàn Việt phập phềnh ở một bên cũng bất ngờ, không biết Hứa Tử Yên có ý gì, nên ánh mắt đồng thời tập trung trên người Hứa Tử Yên.

Hứa Tử Yên lắc đầu cười khẽ, biết nếu mình không thể hiện một chút khả năng, hai người này sẽ không tin. Vừa niệm, tuyết lực nhẹ nhàng vận chuyển. Có điều lần này Hứa Tử Yên không vận dụng công năng ẩn nấp của tuyết lực, mà chỉ vận dụng cảm ngộ thi triển tốc độ thâm ảo của tuyết lực.

Giữa đầy trời gió tuyết, thân ảnh Hứa Tử Yên xẹt qua một tàn ảnh, lấy một loại quỹ tích huyền diệu bay vút về phía trước. Ở trong mắt Hứa Văn Lệ và Hàn Việt, lúc này thân thể Hứa Tử Yên giống như không có chút trọng lượng, nhẹ nhàng bay vút trong gió, hơn nữa tốc độ còn cực mau, căn bản không nhìn ra thân hình Hứa Tử Yên, chỉ thấy một đường ảo ảnh giống như tinh linh tuyết lập tức biến mất tăm mất tích.

Hứa Văn Lệ và Hàn Việt khiếp sợ liếc nhau một cái, vội vàng ngự kiếm đuổi theo Hứa Tử Yên. Hai người sử dụng toàn bộ khí lực, vẫn cứ tụt lại đằng sau Hứa Tử Yên, nhưng cũng có thể nhìn thấy bóng dáng Hứa Tử Yên tựa như ảo mộng bay vút trong gió tuyết.

“Đây là công pháp gì? Là bí truyền của Hứa gia các ngươi à?” Hàn Việt cưỡi trên phi kiếm rốt cuộc nhịn không được, hỏi dò Hứa Văn Lệ.

Nào biết Hứa Văn Lệ lại lắc đầu đáp: “Không biết, ta chưa từng thấy đệ tử trong gia tộc sử dụng thân pháp phiêu dật cấp tốc như thế.”

Hàn Việt nhíu mày trầm tư một lúc, quả thực chưa bao giờ nghe nói Hứa gia có một loại tâm pháp như vậy, nhìn bóng lưng mờ ảo của Hứa Tử Yên, lòng Hàn Việt lại càng thêm tò mò.

Mới đó, mấy người đã đuổi kịp Hứa Vân Đông vẫn đang dốc hết sức chạy trong gió tuyết, Hứa Vân Đông chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua người mình, ngay sau đó phía trước mình bỗng nhiên truyền đến giọng nói như tiếng chuông ngân của Hứa Tử Yên: “Hàn sư huynh, Hứa Vân Đông liền phiền toái huynh chở hắn một đoạn!”

Hàn Việt ngự kiếm xuống phía dưới vẽ ra một đường cong, lúc xẹt qua bên cạnh Hứa Vân Đông, một tay túm lấy Hứa Vân Đông, kéo lên trên phi kiếm, sau đó lại đuổi theo Hứa Tử Yên nhanh như chớp.

Lúc này trong lòng Hàn Việt và Hứa Văn Lệ đều hiện lên một cỗ khí thế không phục, muốn nói lúc nãy Hứa Tử Yên đánh lui Dương Linh Lung, đó là vì dựa vào phù trên người, nhưng hiện tại Hứa Tử Yên lại hoàn toàn dựa vào tu vi bản thân chạy ở đằng trước mình, bị một người tu vi Hậu Thiên tầng thứ mười một chạy trên mặt đất bỏ lại mình bay trên trời ở phía sau, chuyện này làm sao hai người bọn họ có thể chịu đựng nổi?

Vì thế, hai người cũng dùng hết khí lực toàn thân, xuyên qua gió tuyết trùng trùng trước mặt, lướt nhanh như gió gắt gao đuổi theo sau Hứa Tử Yên.

Trên mặt đất, một bóng dáng tựa như ảo mộng, tốc độ xẹt qua cực mau, do lướt quá nhanh nên cuốn lấy tuyết đọng trên mặt đất, kéo thành một đường trắng xóa ở sau lưng Hứa Tử Yên. Trên không trung, giữa tuyết bay đầy trời, hai thanh trường kiếm chở ba người rẽ dọc tuyết bay, phá tan gió tuyết, bám chặt sau đuôi Hứa Tử Yên.

“Hàn… Hàn tiền bối, người bên dưới là ai thế?” Trên phi kiếm, Hứa Vân Đông đứng sau Hàn Việt há hốc mồm, mặc cho tuyết chui vào trong miệng, nhưng vẫn cố sức hỏi ra nghi vấn trong lòng mình.

Trên phi kiếm, Hàn Việt cười khổ một cái nói: “Là Hứa Tử Yên!”

“Hứa Tử Yên? Nàng làm sao có thể…?” Hứa Vân Đông lúc này đã không biết bản thân muốn nói gì.

Trên mặt Hàn Việt cười khổ càng sâu, giọng nói lộ ra ý không phục và cô đơn: “Ngươi làm Hứa gia đệ tử còn không biết, ta làm thế nào biết được!”

“Vèo ~~”

Tuyết bay đối diện đột nhiên tách ra hai bên, một thân ảnh chạy ra từ trong tuyết. Hàn Việt và Hứa Văn Lệ đang vút tới âm thầm hoảng hốt, vội vàng tập trung nhìn hướng đối diện.

Nhưng tốc độ phi hành quá nhanh, căn bản không dừng lại được, Hàn Việt và Hứa Văn Lệ bay chếch sang hai bên trái phải, lướt qua người đối diện. Người kia xuyên qua giữa Hàn Việt và Hứa Văn Lệ, thân hình lộn một cái, vẽ một đường cong ở không trung, đuổi theo sau Hàn Việt và Hứa Văn.

Hàn Việt và Hứa Văn Lệ lúc này đã giống như con thỏ bị hoảng sợ, nhìn thấy có người đuổi theo, làm sao còn có thể dừng lại, lập tức dốc cạn chân nguyên của mình một lần nữa, tăng tốc độ phi hành lên thêm một bậc, lao về hướng Trung Đô thành trong gió tuyết, hơn nữa Hứa Văn Lệ còn ở trên phi kiếm la lớn với Hứa Tử Yên đang lướt đi trên tuyết: “Tử Yên muội muội, chạy mau, có người đuổi theo!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play