Sau khi dặn dò Hứa Thanh Tuyết xong tất cả, Hứa Tử Yên rời khỏi chỗ ở của Hứa Thanh Tuyết, trở về phòng mình. Ngồi trong phòng một lát, bỗng nghe được bên ngoài có tiếng đi lại, đứng lên mở cửa bước ra ngoài, liền nhìn thấy những tân đệ tử kia đang nhẹ chân nhẹ tay đi qua trước cửa phòng mình.
Thấy hành động của mọi người, Hứa Tử Yên lập tức hiểu rõ nguyên nhân bọn họ làm như vậy, trong lòng không khỏi có chút cảm động.
Mấy đệ tử này thấy Hứa Tử Yên từ trong phòng đi ra, ‘vèo’ một cái liền vây quanh lại. Một đám lập tức nhiệt tình cung kính hỏi:
“Tử Yên tỷ tỷ, tỷ bế quan kết quả thế nào rồi?”
“Tử Yên tỷ tỷ, tỷ đột phá chưa?”
“Tử Yên tỷ tỷ, tỷ hiện tại là tu vi gì vậy?”
“Ha ha.” Hứa Tử Yên nhìn ánh mắt tha thiết của mọi người, ôn hòa nói: “Tử Yên may mắn lại đạt được đột phá, hiện tại ta đã là Hậu Thiên tầng thứ mười một!”
“Oa! Tử Yên tỷ tỷ quá lợi hại!”
“Đúng vậy, mới tiến vào ngoại đường chưa bao lâu, đã đột phá đến Hậu Thiên tầng thứ mười một!”
“Phải đó, khoảng cách lần đột phá trước còn chưa tới mười ngày!”
“Tử Yên tỷ tỷ, tỷ thật sự là thiên tài!”
“Tử Yên tỷ tỷ, Tử Yên lão đại, chúng ta về sau liền cùng tỷ lăn lộn!”
Líu ríu, ồn ào, nhốn nháo vây quanh Hứa Tử Yên toàn là tiếng tán thưởng. Người đã từng trải như Hứa Tử Yên, cũng bị tâng bốc đến mặt hơi đỏ. Vội vàng vẫy tay nói: “Được rồi, các ngươi không đói bụng à, nhưng mà ta muốn đi ăn cơm rồi!”
“Đúng! Ăn cơm!”
“Theo lão đại đi ăn cơm!”
“Ha ha ha…”
Dọc theo đường đi tràn ngập tiếng nói cười, giống như chẳng phải Hứa Tử Yên đạt được đột phá, mà là tập thể bọn họ đột phá vậy.
Hứa Tử Yên dở khóc dở cười đi dẫn đầu, giống như lão đại trong điện ảnh cổ đại kiếp trước. Đột nhiên, một trận gió thổi qua, tuyết đọng trên mặt đất tung bay rẽ sang hai bên không trung, ở giữa tuyết đọng, một thân ảnh như tia chớp lao tới. Một cái bóng nắm đấm nhanh chóng phóng to trong tầm mắt nàng.
Lúc này bên cạnh Hứa Tử Yên đều là người, Hứa Tử Yên có thể dễ dàng tránh thoát, nhưng như vậy, những tân đệ tử bên cạnh sẽ bị thương. Bởi vì vừa thấy khí thế của một quyền kia, Hứa Tử Yên đã biết chủ nhân của nắm đấm này, tu vi thấp nhất cũng là Hậu Thiên tầng thứ mười một.
Hứa Tử Yên rất phản cảm với loại hành vi không chào hỏi đã ra tay thế này, do đó liền vận tu vi lên Hậu Thiên tầng thứ mười một, hung hăng đánh trả lại một quyền.
Một tiếng ‘oành’ vang dội, người tới bị một quyền của Hứa Tử Yên đánh trúng khiến thân hình lui mạnh, trượt thành một đoạn quỹ tích ở không trung, sau khi rơi xuống đất, thân hình lại lảo đảo lui về sau mấy bước.
Tuyết đọng bốn phía bị kình phong Hứa Tử Yên và người kia va chạm làm chấn động rơi lả tả, đợi bông tuyết tan hết, mới lộ ra bóng dáng đối phương.
Hứa Tử Yên tập trung nhìn vào, lúc này đứng đối diện là một nữ tử mặc bạch y, giống như một đóa bạch liên hoa thấm đẫm sương sớm xinh đẹp đứng thẳng, chỉ là khuôn mặt tựa tranh vẽ được ban tặng kia trầm lắng như nước, một đôi mắt sáng sâu thẳm hàm chứa ý khinh thường trừng Hứa Tử Yên.
Vẻ mặt Hứa Tử Yên sửng sốt, nàng mơ hồ còn nhớ, vị nữ tử trước mắt này đã từng đi theo bang chủ Mai Hoa bang Hứa Đông Tuyết đã bị chết trận ở Thông U cốc khi ngăn cản yêu thú. Hiện tại lại dùng vẻ mặt hàm chứa ý khinh thường nhìn mình, rốt cuộc là vì sao?
Phía trước vang lên một trận tiếng động xôn xao ầm ĩ, từ phương xa có hơn hai trăm người chạy tới, cầm đầu rõ ràng là Hứa Hoa Linh đã từng giao thủ với mình. Đợi Hứa Hoa Linh và mọi người tới phía sau nữ tử vừa rồi cùng Hứa Tử Yên đối quyền, một đám đều phẫn nộ khinh thường trừng mắt Hứa Tử Yên.
Tâm trạng vui vẻ buổi sáng sớm của Hứa Tử Yên đã bị một quyền và hơn hai trăm ánh mắt khinh thường kia phá hoại, trong lòng liền hơi phẫn nộ, lướt qua đầu vai nữ tử lúc nãy đánh nhau với mình, nhìn chằm chằm Hứa Hoa Linh, lạnh lùng nói: “Hứa Hoa Linh, ngươi cho ta một lời giải thích!”
Còn chưa đợi Hứa Hoa Linh trả lời, nữ tử kia đã chửi ầm lên mắng: “Cẩu tặc ti bỉ vô sỉ, có gì phải giải thích với ngươi?”
Nói xong, lại một lần nữa phi thân đánh tới, vung lên một loạt quyền ảnh, lao tới Hứa Tử Yên. Người nọ tuy là nữ tử, thế nhưng quyền chưởng hết mở lại hợp, khí thế uy mãnh, bao phủ toàn bộ không gian.
Hứa Tử Yên không thể lui, phía sau nàng đều là mấy tân đệ tử thực lực thấp kém, đành phải quát to một tiếng: “Các ngươi lui về phía sau!”
Hai chân giống như cắm rễ trên mặt dất, không né không tránh, song chưởng vung lên, ngăn cản toàn bộ đòn công kích của nàng kia ở bên ngoài.
Hứa Tử Yên không biết các nàng vì sao lại tìm mình gây phiền toái, nên trong lòng không khỏi buồn bực. Nàng cũng không muốn chẳng rõ ràng đã cùng người khác đánh nhau một trận như vậy, vì thế nhìn thấy tân đệ tử phía sau đều đã lùi lại, hai đấm rung mạnh lên, bộc phát tất cả tu vi Hậu Thiên tầng thứ mười một, đánh lui nàng kia, sau đó lớn tiếng quát: “Ngươi là người phương nào? Rốt cuộc là vì nguyên do gì? Nếu không nói, vậy đừng trách ta không khách khí!”
“Ngươi không khách khí thì lại thế nào?”
Sắc mặt nàng kia đỏ bừng, cũng không biết là mệt, hay là tức. Thân hình lóe lên một cái, vọt đến phía trước Hứa Tử Yên, dáng vẻ thướt tha lúc này lại sắc bén như báo, hai tay quặp lại giống móc câu, chộp tới Hứa Tử Yên.
Trong lòng Hứa Tử Yên giận dữ, vốn dĩ dưới tình huống chưa hiểu rõ chuyện, còn giữ lại ba phần tình cảm, hiện tại mình ba lần bốn lượt đặt câu hỏi, lại đổi lấy đối phương càng thêm liều mạng công kích, Hứa Tử Yên dứt khoát không thèm hỏi nữa. Trong lòng thầm nghĩ, loại người không biết phân biệt tốt xấu thế này, chỉ còn nước nghiêm khắc giáo huấn nàng ta trước, mới có khả năng nói chuyện đàng hoàng.
Hứa Tử Yên cong ngón tay trái, đón đỡ đợt tấn công liên kích của nàng kia, ngón tay bắn vào mạch trên cổ tay nàng kia. Nàng kia chỉ cảm thấy song chưởng tê dại một trận, rồi vô lực buông lỏng bên người. Trong khi ngón tay trái Hứa Tử Yên bắn ra, ngón trỏ tay phải lại dựng thẳng lên, giống như mũi tên sắc bén điểm tới cổ họng nàng kia, tốc độ cực nhanh, mang theo âm thanh xé rách không khí.
Đầu ngón tay vừa ngừng lại, đã chộp tới cổ họng nàng kia, kình phong bắn ra khiến cổ họng nàng kia đau đớn một trận, hai mắt không tự giác co rụt lại, khuôn mặt hiện lên vẻ sợ hãi.
Hứa Tử Yên lạnh giọng quát: “Vì sao đánh lén ta?”
“Buông bang chủ ra!” Hứa Hoa Linh cùng hơn hai trăm người thấy nàng kia bị Hứa Tử Yên chế trụ, trong lòng không khỏi khẩn trương, kêu gào đánh tới Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên dựng thẳng mày, lửa giận đè nén trong lòng lâu ngày rốt cuộc bị kích phát. Ngón tay hạ xuống, điểm huyệt Thiên Trung của nàng kia, khiến đối phương không thể cử động, sau đó đá một cước vào bụng đối phương, đá văng thân hình đối phương bay vút lên, đụng vào một đám đệ tử Mai Hoa bang đang lao tới đây.
Theo sát thân thể bang chủ Mai Hoa bang bay đi, là thân hình Hứa Tử Yên tựa như làn khói nhẹ nhàng lướt qua…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT