Trong lòng Hứa Tử Yên khẽ thở dài, lúc trước khi đến Trung Đô thành, cho rằng dựa vào bản lĩnh của mình, nuôi sống cha mẹ hẳn sẽ không thành vấn đề, thật không ngờ sau khi đến nơi này mới phát hiện số tiền năm lượng bạc rất lớn trong mắt mình căn bản không mua nổi gì cả, cũng chả có tiền vốn để luyện đan và chế phù. Cho nên Hứa Tử Yên hiện tại cũng hết sức bất đắc dĩ, trong lòng nàng biết mình rất cần chức vị khách khanh trưởng lão của Hứa gia, nếu không có chức vị này, chỉ sợ cuộc sống về sau sẽ khó có thể tiếp tục, đây chính là nỗi bi ai của người nghèo!
Nghĩ đến đây, Hứa Tử Yên chuyển ánh mắt về phía Lâm Bình Hải, vừa vặn đón nhận ánh mắt khinh thường và châm biếm cùng cực của Lâm Bình Hải. Trong lòng Hứa Tử Yên trầm xuống, ở kiếp trước, nàng là nhân vật đứng trên đỉnh giới khảo cổ, là một người vô cùng kiêu ngạo, tính cách kiêu ngạo quanh năm suốt tháng đã thấm sâu vào trong linh hồn nàng. Cho dù tương lai của mình tràn ngập khó khăn, nàng cũng không muốn từ bỏ sự kiêu ngạo của mình. Nếu lúc này mình xoay người rời đi, vậy chẳng phải tương đương với thừa nhận bản thân là kẻ lừa đảo trong miệng Lâm Bình Hải. Nhưng nếu mình biểu lộ bản lĩnh chế phù của mình dưới tình huống này, cũng sẽ rơi xuống một bậc, giống như vội vã muốn tự tiến cử cho Hứa gia vậy.
Nhưng hiện tại không khí trong phòng thật quỷ dị, Hứa Hạo Nhiên không nói một lời, ánh mắt mang theo chờ mong, Hứa Hạo Bác lại có vẻ mặt bất đắc dĩ. Hứa Tử Yên biết hai người này sẽ không nói lời nào, bèn nghĩ thầm, chuyện này xem ra chỉ có thể tự mình giải quyết. Lâm Bình Hải ngươi đã kiêu ngạo như thế, vậy để xem ai kiêu ngạo hơn.
Nghĩ rõ ràng mọi chuyện, Hứa Tử Yên xoay người, ánh mắt tập trung trên mặt Lâm Bình Hải, hờ hững nhìn hắn, không nói một lời. Ánh mắt rất yên tĩnh, rất sâu thẳm, cũng rất vững vàng, giống như một bề trên nhìn xuống bề dưới của mình. Hứa Tử Yên kiếp trước vốn là nhân vật trên đỉnh cao, trên người tự nhiên mang theo một loại hơi thở của người bề trên, hiện giờ cố ý phóng ra, phút chốc khiến cả ba người trong phòng biến sắc.
Trong mắt Hứa Hạo Nhiên hiện lên ánh nhìn sâu xa, trong lòng chợt lóe suy nghĩ: Nàng là ai? Loại khí chất này tuyệt đối được hình thành từ người hay đứng ở địa vị cao nhất trong lĩnh vực nào đó, nàng đến từ nơi nào? Là đệ tử của đại gia tộc nào? Hay là đệ tử tông môn nào? Loại khí chất này một tán tu tuyệt đối không thể bồi dưỡng ra!
Lâm Bình Hải ban đầu bị ánh mắt Hứa Tử Yên nhìn qua, còn tưởng rằng Hứa Tử Yên không chịu nổi áp lực của mình, chuẩn bị cầu xin mình tha thứ, trong mắt không khỏi để lộ vẻ giễu cợt càng nồng đậm, vừa định tiếp tục châm chọc đối phương vài câu, lại thấy được ánh nhìn dò xét của người bề trên trong mắt đối phương. Trong lòng sửng sốt, một cơn giận lập tức xông lên lồng ngực, rõ ràng mình đã tiến vào lâu như vậy, nói nhiều như vậy, nhưng gia chủ không hề cất lên một câu ủng hộ mình, trong lòng không khỏi thầm oán gia chủ vài phần, liền xoay người nhìn Hứa Hạo Nhiên hô: “Xin tộc trưởng trách phạt kẻ lừa đảo này.”
Nghe xong lời Lâm Bình Hải nói, Hứa Hạo Nhiên đang cảm thấy khó xử, lại nghe được giọng nói thanh lạnh của Hứa Tử Yên vang lên: “Tộc trưởng, xin hỏi người này là ai vậy?”
“À, vị này là cung phụng trưởng lão của Phù đường gia tộc chúng ta, nhất phẩm chế phù sư Lâm Bình Hải.” Hứa Hạo Nhiên nghe Hứa Tử Yên hỏi mình, trong lòng liền có một loại dự cảm xấu, nhưng vẫn ôn hòa đáp.
“Ồ ~~” Hứa Tử Yên kéo dài âm vực, sau đó hờ hững hỏi: “Nhất phẩm chế phù sư? Hắn xứng sao?”
Ban đầu nghe tộc trưởng giới thiệu mình là nhất phẩm chế phù sư, Lâm Bình Hải còn kiêu ngạo ưỡn ngực, hắn quả thực có tư cách kiêu ngạo. Trên đại lục này, ngoại trừ tông môn, ở trong các gia tộc, nhất phẩm chế phù sư đã xem như đại sư. Nhưng còn chưa đợi hắn phô bày tư thế kiêu ngạo của mình xong, bên tai đã nghe được một câu kia của Hứa Tử Yên: “Hắn xứng sao?”
Lâm Bình Hải lập tức có một loại cảm giác muốn hộc máu, cả gương mặt liền đỏ bừng, tộc trưởng Hứa Hạo Nhiên ngồi ở ghế trên cũng không khỏi cười khổ, thầm nghĩ, xem ra Hứa Tử Yên này chuẩn bị trả đòn Lâm Bình Hải.
“Đồ lừa đảo, ngươi nói cái gì?” Lâm Bình Hải giẫm chân chỉ vào Hứa Tử Yên quát mắng.
“Ồ, ngươi không nghe rõ? Muốn ta lặp lại lần nữa?” Hứa Tử Yên trưng ra biểu tình nghiêm túc, gằn từng tiếng nói: “Ta vừa rồi nói là: Ngươi! Xứng! Sao?”
“Ngươi… ngươi… ngươi dám lặp lại lần nữa không?” Thân thể Lâm Bình Hải bắt đầu phát run.
Hứa Tử Yên đổi thành biểu cảm đồng tình, giọng điệu đột nhiên trở nên ôn hòa: “Ai ~~, thật không ngờ lỗ tai ngươi không tốt đến thế, thì ra là một người có tật. Vậy được rồi, ta sẽ nói lại một lần cho ngươi nghe. Ngươi! Xứng! Sao?”
“Oanh ~~”
Hơi thở phẫn nộ trên người Lâm Bình Hải bộc phát ầm ầm, tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ năm lập tức tăng tới cao nhất, thân hình vừa động liền đánh tới Hứa Tử Yên. Vào giây phút Lâm Bình Hải bùng nổ khí thế kia, Hứa Tử Yên cũng tăng tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất lên tới đỉnh, nhưng nàng lại bi ai phát hiện tu vi của mình kém đối phương quá xa, dưới khí thế áp bức của đối phương, thân thể mình vậy mà không thể nhúc nhích mảy may.
“Chẳng lẽ bản thân sẽ chết như vậy ở chỗ này hay sao?” Hứa Tử Yên bi ai nghĩ: “Tên Lâm Bình Hải này quá tự cho mình là đúng, ta dù có chết cũng không thể yếu thế.”
Nghĩ tới đây, ánh mắt Hứa Tử Yên nhìn thẳng vào Lâm Bình Hải, trong mắt tràn ngập vẻ châm biếm và khinh thường.
Một bóng dáng đột ngột lao đến phía trước Hứa Tử Yên, bên tai nghe được một tiếng ‘oành’, sau đó Hứa Tử Yên liền nhìn thấy thân hình Lâm Bình Hải lảo đảo lui về phía sau hai bước, vẻ mặt không thể tin nhìn Hứa Hạo Bác che ở phía trước Hứa Tử Yên, run giọng nói: “Ngươi… ngươi…”
“Lâm cung phụng.” Hứa Hạo Bác trầm giọng nói: “Cho dù ngươi muốn giáo huấn vị tiểu cô nương này, đó cũng bởi vì nàng chất vấn chế phù thuật của ngươi, mà ngươi vẫn luôn chỉ trích vị tiểu cô nương này là kẻ lừa đảo, cho nên hai vị sinh ra mâu thuẫn đều do nghi ngờ năng lực chế phù của đối phương, ta nghĩ cách giải quyết vấn đề này chỉ có biện pháp duy nhất là hai vị thể hiện tài năng, so sánh một chút, chẳng phải sẽ rõ ràng tất cả?”
Hành động của Hứa Tử Yên chính là muốn ép Lâm Bình Hải tỷ thí cùng nàng một phen, như vậy mình sẽ không giống những đệ tử bình thường ở nơi đó chế phù, mà Lâm Bình Hải lại giống đại sư ở nơi đó thẩm định. Tuy rằng kết quả cuối cùng chế phù thuật của mình nhất định sẽ chinh phục mỗi một người ở nơi này, nhưng như vậy, tư thế của bản thân sẽ rất thấp, chỉ sợ sau khi mình tới Hứa gia sẽ nhận lấy khi dễ. Phải biết rằng mặc dù chế phù thuật của Hứa Tử Yên cao hơn bất cứ kẻ nào ở Hứa gia, nhưng xét về tu vi lại vẫn là một người mới. Mình đã quyết định lấy thân phận khách khanh trưởng lão gia nhập Hứa gia, vì để mình sau này ở Hứa gia có thể sống thoải mái một chút, mình nhất định phải giành lấy địa vị thuộc về mình.
Hiện tại rốt cuộc nghe thấy Hứa Hạo Bác nói với Lâm Bình Hải lời mà mình mong muốn, trong lòng đương nhiên vô cùng phấn khởi, nhưng nét mặt lại vẫn duy trì vẻ khinh thường như trước, hờ hững nhìn Lâm Bình Hải, kích thích cảm xúc của đối phương, châm thêm dầu vào lửa, hy vọng Lâm Bình Hải có thể đáp ứng.
Quả nhiên, Lâm Bình Hải không để Hứa Tử Yên thất vọng, vừa nghe lời Hứa Hạo Bác nói, liền nhìn Hứa Tử Yên bằng ánh mắt châm biếm, hiện giờ Lâm Bình Hải cảm thấy mình rất ấm ức cũng rất phẫn nộ. Ấm ức là bản thân hoàn toàn một lòng suy nghĩ cho gia tộc, sợ gia tộc quá cấp bách muốn mời chào nhân tài mà mắc mưu của kẻ lừa đảo. Phẫn nộ là, tộc trưởng và đường chủ rõ ràng không tin lời mình nói, ngược lại có chút che chở kẻ lừa đảo trước mắt này. Trong lồng ngực cuồn cuộn một trận khí huyết, bèn quát lớn: “Được, ta lập tức vẽ một tấm phù ngay tại đây, nếu kẻ lừa đảo kia cũng có thể vẽ ra một tấm phù cao cấp hơn ta, không! Chỉ cần phù giống ta, không! Chỉ cần nàng có thể vẽ ra một tấm phù, ta liền dập đầu bái nàng làm thầy. Nếu nàng không vẽ ra, ta muốn nàng dập đầu nhận tội với ta, sau đó từ nơi này cút thẳng ra đường.”
“Được!” Hứa Tử Yên trả lời như đinh đóng cột. Trong lòng nàng đã sớm ngóng trông giờ khắc này, sợ Lâm Bình Hải đổi ý, lập tức lên tiếng giải quyết việc này dứt khoát.
Trên đại điện tràn ngập một bầu không khí yên tĩnh, tĩnh tới nỗi có thể nghe được tiếng tim đập của người khác. Trong bầu không khí áp lực mang theo vẻ nghiêm túc, Lâm Bình Hải và Hứa Tử Yên một trái một phái chia ra đứng ở hai bên đại điện. Dưới sự phân phó của Hứa Hạo Bác, lập tức có đệ tử trong gia tộc bày một cái bàn trước mặt Hứa Tử Yên và Lâm Bình Hải, sau đó lại đặt phù chỉ, phù bút cùng chu sa (*) lên bàn.
(*) Chu sa: Chu sa là khoáng chất có nhiều hình dạng khác nhau như hình mảnh, sợi, cục, màu đỏ hoặc nâu hồng, có những vết bóng sáng, rắn nhưng rất giòn, thường được tán thành bột, chế biến thường được thủy phi nên rất mịn. Chu sa thường ở thể bột đỏ. Trong trường hợp này dùng làm mực vẽ.
Hứa Tử Yên và Lâm Bình Hải liếc mắt nhìn nhau một cái, khi Lâm Bình Hải vừa cầm lấy phù bút đã khôi phục sự bình tĩnh, cả đời hắn đều chế tác phù, chỉ cần một khi cầm lấy phù bút, lập tức sẽ quên hết mọi chuyện, cực kỳ chăm chú tiến vào cảnh giới chế phù.
Nhìn thấy Lâm Bình Hải ở phía đối diện đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, trong lòng Hứa Tử Yên cũng không khỏi âm thầm gật đầu, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng. Người trước mắt tuy rằng kiêu ngạo, nhưng quả thực có vốn liếng để kiêu ngạo. Thu hồi ánh mắt đang nhìn Lâm Bình Hải, Hứa Tử Yên hít một hơi thật sâu, cả trái tim lập tức trở nên tĩnh lặng như giếng cổ, nhẹ nhàng cầm lấy phù bút trên bàn, chấm đầy chu sa, vận linh khí trong cơ thể xuyên đều đều vào trong phù bút, sau đó lại lộ ra đều đều từ ngòi bút, chỉ một thoáng, thoăn thoắt, hành văn liền mạch lưu loát, không chút tạm dừng giữa chừng, một tấm đỉnh cấp nhất phẩm phù liền hình thành rõ ràng.
Nhẹ nhàng buông phù bút, tỉ mỉ xem xét tác phẩm của mình, Hứa Tử Yên thật vừa lòng, nàng phát hiện trình độ của mình lại tiến bộ, hơi mơ hồ đột phá nhất phẩm chế phù thuật đạt tới cảnh giới nhị phẩm chế phù sư. Chép chép miệng, lại gật gù nghĩ rằng còn chưa đến điểm tận cùng, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Lâm Bình Hải phía đối diện.
Lúc này Lâm Bình Hải cũng vừa buông phù bút trong tay, đưa mắt nhìn lại. Thấy Hứa Tử Yên đang ung dung đứng ở nơi đó, nét mặt còn hiện lên vẻ đắc ý nhàn nhạt, trong lòng không khỏi ngẩn ra: “Nàng vẽ xong rồi? Nàng thật sự biết chế phù?”
Hứa Hạo Nhiên nhìn thấy hai người đều buông phù bút, liền nhẹ giọng hỏi: “Nhị vị đều đã hoàn thành?”
Hứa Tử Yên và Lâm Bình Hải liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó đều gật đầu.
Hứa Hạo Nhiên đứng lên từ chỗ ngồi, xuất phát từ việc tôn trọng Lâm Bình Hải, hắn vẫn đi tới bàn của Lâm Bình Hải trước. Tuy rằng hắn đã sớm biết tiêu chuẩn chế phù của Lâm Bình Hải, nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm túc quan sát một cái, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, mới xoay người đi đến chỗ Hứa Tử Yên, khi đưa lưng về phía Lâm Bình Hải, trong mắt chợt lóe lên một tia chờ mong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT