Hứa Hạo Bác lập tức bay vút đến trước mặt Hứa Tử Yên, túm lấy Hứa Tử Yên, ánh mắt lướt nhìn từ trên xuống dưới, môi run run kích động hỏi: “Tử Yên, con không có việc gì?”

“Tử Yên tỷ tỷ!” Trên mặt đám ngoại đường tân đệ tử Hứa Lệ và Hứa Thanh Tuyết lập tức hiện ra biểu cảm mừng rỡ, cũng bất chấp tộc trưởng còn đang đứng trên đài cao, nhấc chân chạy về phía Hứa Tử Yên.

Trong mắt Hứa Lân cũng tràn ngập vẻ vui mừng bất ngờ, gấp gáp chạy tới phía trước hai bước, rồi chợt khựng lại. Lần đầu tiên Hứa Lân bắt gặp Hứa Tử Yên, vốn đã rất có cảm tình. Dung nhan xinh đẹp của Hứa Tử Yên, trong nét dịu dàng mang theo khí chất kiên nghị, đặc biệt vào phút cuối cùng vọt tới chỗ vượn bốn tay ở Thông U cốc kia, khiến trái tim Hứa Lân đột nhiên có một loại cảm giác đau nhói, một loại cảm giác đau đến xé lòng.

Hắn không biết mình bởi vì dưới tình huống cực kỳ nguy hiểm, mới có thể sinh ra loại cảm giác khắc cốt ghi tâm này, hay là đã kéo dài từ lần gặp đầu tiên.

Hứa Lân cảm thấy bản thân đã yêu Tử Yên, lúc đó trong lòng hắn chỉ tràn ngập nỗi đau mất đi Tử Yên. Nhưng khi ở trên đài cao hắn biết Hứa Tử Yên chính là con gái đệ đệ Hứa Hạo Quang của phụ thân Hứa Hạo Nhiên của mình, hắn liền chôn sâu tình yêu này dưới đáy lòng. Bởi vì Hứa Tử Yên chẳng phải bà con xa không thể xa hơn của một quản sự Hứa gia, mà là đường muội cùng huyết thống rất gần với mình.

Hiện tại lại một lần nữa nhìn thấy Hứa Tử Yên rõ ràng đứng trước mặt hắn, tâm tình Hứa Lân rất phức tạp. Muốn đứng trước mặt Hứa Tử Yên ngay lập tức, nhưng lại sợ xuất hiện trước mặt nàng. Trong khoảng thời gian ngắn băn khăn khó xử, đành cứng ngắc đứng ở đó.

Toàn bộ đệ tử Hứa gia trên quảng trường trung ương, vừa nghe đám người Hứa Hạo Bác, Hứa Lệ la lên, liền hiểu rõ người trước mắt chính là thần tượng trong lòng mình. Chỉ một thoáng hơn phân nửa đệ tử đã xông tới chỗ Hứa Tử Yên đang mê man.

Hứa Lân đứng thẳng bất động tại chỗ, trong ánh mắt nóng bỏng xen lẫn bối rối. Người chung quanh không ngừng chạy ào ào, giống như dòng sông chảy xiết, chỉ có Hứa Lân y như nham thạch đứng yên ở đó.

Hứa Hạo Quang và Hứa thị cũng đi xuống đài cao, chạy tới chỗ Hứa Tử Yên, nước mắt trên mặt không ngừng tuôn rơi. Nhưng bọn họ lại không chen vào nổi, cuối cùng chỉ đành hạnh phúc đứng ở bên ngoài ngắm Hứa Tử Yên trong đám người.

Đêm.

Hứa Tử Yên cùng cha mẹ rời khỏi nhà tộc trưởng, đi đến sân viện mà gia tộc mới cấp cho Hứa Hạo Quang hai ngày trước. Ở thư phòng của Hứa Hạo Nhiên, Hứa Hạo Nhiên và Hứa Hạo Bác đang ngồi đối diện nhau.

“Đại ca, thật không ngờ Tử Yên vậy mà không chết, ngược lại còn có được kỳ ngộ, ăn trúng linh quả có thể gia tăng tu vi, nàng nói nàng đã sắp đột phá Luyện Khí kỳ tầng thứ hai. Chỉ mới vài ngày, nàng đã hiển lộ tu vi tăng lên một tầng, đạt tới tu vi Hậu Thiên tầng thứ mười! Xem ra Tử Yên rất muốn tiến vào tàng thư lâu tầng thứ hai xem sách!” Vẻ mặt Hứa Hạo Bác xúc động.

“Đúng vậy, ta còn nhớ lúc nàng tiến vào ngoại đường chỉ mới hiển lộ Hậu Thiên tầng thứ sáu phải không!” Hứa Hạo Nhiên mỉm cười gật đầu nói.

“Đúng vậy, gia tộc lại nhiều thêm một thiên tài!” Hứa Hạo Bác cười ha hả.

“Không chỉ là thiên tài đơn giản như vậy, chớ quên, Tử Yên vẫn là chế phù đại sư!”

“Đúng vậy!”

“Ha ha ha…” Hai người ngồi đối diện nhau vui vẻ cười to.

Bật cười một lát, Hứa Hạo Bác bỗng nhiên như nhớ tới điều gì, hơi nhíu mày, đôi mắt lộ ra vẻ đăm chiêu.

“Sao thế, nhị đệ?” Hứa Hạo Nhiên có chút kinh ngạc hỏi. Hứa Hạo Bác ngước mắt nhìn Hứa Hạo Nhiên, nhẹ giọng hỏi: “Đại ca, huynh còn nhớ rõ tình hình ngày hai chúng ta nhặt được Hứa Lân không?”

“Đương nhiên còn nhớ, Lân nhi nó làm sao?”

Hứa Hạo Bác không trả lời Hứa Hạo Nhiên, mà hơi nhắm hai mắt lại, giống như đang nhớ tới điều gì, nhẹ giọng nói: “Đó là một buổi hoàng hôn tuyết rơi lả tả! Khi đó đại ca còn chưa phải tộc trưởng. Hai chúng ta đi tới Thương Mang sơn mạch săn giết yêu thú.”

“Đúng vậy!” Hứa Hạo Nhiên tựa lưng vào ghế, hơi khép mắt lại, cũng nhẹ giọng nói: “Hai chúng ta bị một đám yêu thú vây công, vào lúc sinh mệnh nguy cấp, là một con kỳ lân đã đến, dọa tất cả yêu thú chạy mất.”

“Trong miệng con kỳ lân kia ngậm một đứa trẻ sơ sinh.” Hứa Hạo Bác mở ánh mắt khép hờ ra.

“Nó đặt đứa trẻ sơ sinh kia xuống, gắt gao nhìn chằm chằm chúng ta. Cho đến khi chúng ta từ cơn hoảng sợ phản ứng lại, nói đồng ý nuôi nấng đứa trẻ sơ sinh ấy, con kỳ lân kia mới thong thả biến mất.” Hứa Hạo Nhiên cũng mở ánh mắt đang khép ra.

“Đại ca, huynh ôm đứa trẻ sơ sinh kia về, coi nó như con ruột, đặt tên cho nó là Hứa Lân, nguyên do cũng vì kỷ niệm con kỳ lân kia. Đứa nhỏ kia vẫn luôn nghĩ huynh là phụ thân ruột của nó nhỉ?”

“Phải! Thì sao, nhị đệ? Sao hôm nay đệ lại nhắc tới Lân nhi?”

Hứa Hạo Bác ngồi thẳng người, bên trong hai mắt xẹt qua một tia kinh sợ, giọng nói trở nên càng nhỏ nhẹ hơn: “Lần này ở Thông U cốc, Hứa Lân vào lúc tính mạng Tử Yên gặp nguy hiểm, đột nhiên bộc phát uy lực thần kỳ, ở sau lưng nó vậy mà xuất hiện một ảo ảnh kỳ lân!”

“Cái gì?” Hứa Hạo Nhiên bất chợt bật dậy từ trên ghế ngồi, khiếp sợ nhìn nhị đệ của mình.

“Đại ca, huynh nói Lân nhi rốt cuộc có lai lịch gì?”

“Ta làm sao biết được! Nhưng kể từ khi nó trở về từ Thông U cốc, tu vi tiến cảnh đột nhiên bắt đầu nhanh hơn, ngay tại ngày hôm qua, nó đã từ Luyện Khí kỳ tầng thứ hai đột phá đến tầng thứ ba! Phải biết rằng nó đột phá đến tầng thứ hai còn chưa đến nửa năm.” Hứa Hạo Nhiên lộ vẻ đăm chiêu nói.

“Chẳng lẽ là ảo ảnh kỳ lân xuất hiện, kích hoạt huyết mạch trong cơ thể nó?”

“Lân nhi sẽ có huyết mạch gì?”

“Dựa vào lực lượng gia tộc chúng ta, chỉ sợ rất khó tra ra huyết mạch của Lân nhi. Cũng không biết đại tông môn có thể tra ra huyết mạch của Lân nhi hay không?”

“Còn một năm rưỡi nữa, mùa hè năm sau chính là thời điểm Hoa Dương tông và Thái Huyền tông mở sơn môn tuyển nhận đệ tử, nếu Lân nhi muốn đi, đại ca huynh đồng ý sao?”

Hứa Hạo Nhiên chần chờ chốc lát, rồi nói: “Nếu Lân nhi muốn đi, vậy cứ để nó đi đi. Hảo nam nhi chí tại bốn phương, ta đã coi Lân nhi như con mình, nếu tương lai trưởng bối trong nhà Lân nhi trách cứ, ta chịu trách nhiệm là được.”

“Vậy Tử Yên thì sao?”

“Nếu nàng muốn đi, ta cũng không ngăn cản. Giả dụ tương lai bọn họ quả thực có thành tựu, cũng sẽ ban ơn cho Hứa gia chúng ta!”

Hai người nhìn nhau, nhất thời trầm mặc không nói gì. Qua một lúc lâu, Hứa Hạo Bác trầm giọng nói: “Đây đều là chuyện sau này, sự tình trước mắt là phải đối phó liên minh phủ thành chủ, Tiêu gia và Ngô gia!”

“Hừ! Một đám nghé con nhảy nhót, cũng dám mơ tưởng đến ngàn năm truyền thừa của Hứa gia chúng ta!” Gương mặt Hứa Hạo Nhiên lập tức lạnh như băng.

“Nhưng mà, lực lượng của bọn họ cũng không thể khinh thường!” Hứa Hạo Bác có chút lo lắng nói.

“Ai ~~ Thật sự là thời buổi rối loạn!” Hứa Hạo Nhiên thở dài một tiếng nói: “Lần thú triều này có thể nói là cho Hứa gia chúng ta một cơ hội trì hoãn. Tổn thất của ba nhà bọn họ nhiều hơn chúng ta, cho dù lão tổ tông ba nhà bọn họ liên thủ sau lưng cũng không nhất định có thể thắng được lão tổ tông nhà chúng ta. Cho nên giữa chúng ta và bọn họ đánh nhau sống chết kỳ thực chính là so đấu thực lực của riêng từng cấp trên toàn bộ vị trí tộc trưởng, trưởng lão, nội đường đệ tử và ngoại đường đệ tử. Ta nghĩ trải qua lần đả kích thú triều này, bọn họ sẽ tạm hoãn hành động.

Bắt đầu từ ngày mai, đem đan dược trong gia tộc phát thêm gấp đôi cho các đệ tử, để bọn chúng gia tăng tiến độ tu luyện, chỉ mong bọn chúng có thể mau chóng trưởng thành.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play