“Trường Nhật cốc… thất thủ! Khắp nơi đều có thi thể đệ tử Tiêu gia, đệ tử Tiêu gia phái ra toàn quân bị diệt!” Giọng đệ tử kia càng thêm run rẩy.

“Nhị ca, chúng ta làm sao đây?” Hứa Hạo Phi nhảy tới trước mặt Hứa Hạo Bác.

Còn chưa đợi Hứa Hạo Bác nói chuyện, lại có một thân ảnh tách tuyết bay đầy trời đáp xuống trước mặt bọn họ, lớn tiếng hô: “Nhị bá, Lạc Phượng lĩnh thất thủ, khắp nơi đều có thi thể Ngô gia.”

“Nhị ca.” Hứa Hạo Dương cũng phi thân đến trước mặt Hứa Hạo Bác, cất giọng gấp gáp nói: “Nhị ca, nếu Trường Nhật cốc và Lạc Phượng lĩnh đều thất thủ, chúng ta tiếp tục ở lại chỗ này cũng không còn tác dụng gì. Yêu thú đã sớm thông qua Trường Nhật cốc và Lạc Phượng lĩnh đánh về phía Trung Đô thành, chúng ta không bằng lập tức chạy về Trung Đô thành, như thế, còn có thể góp một phần sức lực vì gia tộc!”

Vẻ mặt Hứa Hạo Bác do dự một chút nói: “Chờ thêm lát nữa, đợi đệ tử phái đi quan đạo và Trung Đô thành trở về rồi hẵng nói.”

Mọi người lập tức đều trầm mặc lại, không khí khẩn trương và đè nén lan tỏa khắp cả Thông U cốc, ánh mắt ai nấy đều thỉnh thoảng dõi theo phương hướng quan đạo và Trung Đô thành, bên trong hai mắt tràn ngập vẻ sốt ruột.

“Đã trở lại!”

Không biết là ai hô một câu, giữa tuyết bay đầy trời, một thân ảnh bay nhanh đến. ‘Vèo’ một tiếng đáp xuống trước mặt Hứa Hạo Bác, gấp gáp nói: “Nhị bá, trên quan đạo nơi nơi đều là thi thể đệ tử phủ thành chủ, đã bị yêu thú đột phá!”

Lòng mọi người thoáng chốc lại trầm xuống, lúc này ai nấy đều im lặng không nói câu nào, một đám đưa mắt nhìn về phương hướng Trung Đô thành. Đệ tử kia thấy tất cả mọi người đều trầm mặt chẳng nói năng gì, không khỏi có chút không biết làm sao nhìn quanh bốn phía, khi ánh mắt của hắn nhìn thấy đệ tử đi Trường Nhật cốc và Lạc Phượng lĩnh đã trở về, trong lòng liền hiểu rõ, Trường Nhật cốc và Lạc Phượng lĩnh đều thất thủ. Nghĩ tới điểm này, trong lòng không khỏi đột nhiên chấn động, vậy Trung Đô thành…

Vào lúc tất cả đệ tử Hứa gia đều bắt đầu có chút nóng lòng, một thân ảnh rốt cuộc xuất hiện từ trong tuyết bay đầy trời, ngự kiếm xuống, thân thể vậy mà lảo đảo vài bước, quỳ bịch một cái trước mặt Hứa Hạo Bác, nghẹn ngào khóc rống: “Nhị bá, yêu thú bao vây Trung Đô thành, Trung Đô thành nguy rồi!”

“Thật sự?” Hứa Hạo Bác nhảy một bước tới trước mặt đệ tử kia, thân thể tới gần quát lên: “Ngươi có thấy rõ có bao nhiêu yêu thú không?”

“Kéo dài không ngớt, căn bản không thấy rõ lắm!” Đệ tử kia run giọng đáp.

“Vậy… ngươi có từng tiến vào Trung Đô thành, gặp được gia chủ không?”

“Không có!” Đệ tử kia lắc đầu nói: “Căn bản không vào được, trên trời có phi hành yêu thú, thực lực của đệ tử căn bản không dám tới gần, chỉ nghĩ tới mau chóng trở về báo cáo tình hình cho nhị bá.” Đệ tử kia có chút xấu hổ cúi đầu.

Hứa Hạo Bác than một tiếng, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu vai đệ tử kia, cất giọng trầm thấp nói: “Ngươi đứng lên đi, ngươi làm rất đúng!”

Kéo đệ tử kia đứng dậy từ trên đất, Hứa Hạo Bác ngẩng đầu đảo ánh mắt qua mọi người. Vào giây phút hắn ngẩng đầu, vẻ âm trầm và lo lắng lướt nhanh qua trên gương mặt Hứa Hạo Bác, rồi trở nên sục sôi. Ánh mắt kiên định đảo qua mỗi một người, mỗi một đệ tử Hứa gia thấy ánh mắt kiên định của Hứa Hạo Bác, nỗi bất an trong lòng liền bình tĩnh lại. Ai nấy đều đứng thẳng lưng, ánh mắt kiên định nhìn lại Hứa Hạo Bác.

Giọng nói mạnh mẽ của Hứa Hạo Bác từ tốn vang lên: “Các đệ tử Hứa gia, hiện tại Trường Nhật cốc, Lạc Phượng lĩnh và quan đạo đều đã thất thủ, yêu thú đã bao vây Trung Đô thành, đang tiến công nhà của chúng ta. Phủ thành chủ, Tiêu gia và Ngô gia đã trở thành tội nhân của Trung Đô thành! Hiện tại, chúng ta cứ tiếp tục đóng tại chỗ này đã mất đi ý nghĩa.

Nhưng mà, nếu chúng ta trở về như vậy, sẽ phải đối mặt với mấy vạn yêu thú. Người trong thành cũng sẽ không đi ra, chúng ta chỉ có mỗi một nhóm này. Nhưng một nhóm này của chúng ta, rất có khả năng gây hỗn loạn cho yêu thú, mang đến hy vọng cho gia tộc. Các đệ tử Hứa gia, các ngươi đã chuẩn bị tinh thần hy sinh chưa?”

“Thề sống chết đi theo đường chủ, thề sống chết bảo vệ quê nhà!” Đệ tử Hứa gia giơ cao tay hô to.

“Được! Chúng ta trở về!” Dứt lời, Hứa Hạo Bác phi thân nhảy lên, một thanh phi kiếm lăng không bay đến dưới chân, Hứa Hạo Bác chân đạp lên phi kiếm bay về phương hướng Trung Đô thành. Phía sau, mấy trăm thân ảnh, chân đạp phi kiếm theo sát sau lưng Hứa Hạo Bác, xông qua gió tuyết, bay về phía Trung Đô thành. Trên mặt đất, còn có hơn một trăm ngoại đường đệ tử co chân chạy như bay, bọn họ tuy rằng không thể ngự kiếm, nhưng vẫn cứ dùng sức chân, chạy như bay trên cánh đồng tuyết.

Thân hình Hứa Tử Yên di chuyển trong gió tuyết, trong khi bay nàng lại dung nhập vào tuyết lực một lần nữa. Ý thức trở nên biến ảo khôn lường, quỹ tích tuyết lực ở bên trong linh hồn càng thêm rõ ràng. Lúc này Hứa Tử Yên đã hoàn toàn quên đi mục đích của mình, bất tri bất giác bay về chỗ sâu trong Thương Mang sơn mạch.

Yêu thú đuổi theo khí tức Dẫn Thú phù mà Hứa Tử Yên lưu lại càng ngày càng đông, hơn nữa cấp bậc đang không ngừng tăng cao. Từ sơ giai yêu thú đến trung giai yêu thú, dần dần bắt đầu có cao giai yêu thú gia nhập vào. Hơn nữa cao giai yêu thú khác với trung giai yêu thú, tinh thần lực của chúng nó vô cùng mạnh mẽ, luôn phóng thích tinh thần lực, hòng tập trung khí tức của Hứa Tử Yên.

Hứa Tử Yên bất tri bất giác đã bay tới trung tâm Thương Mang sơn mạch, một loạt tinh thần lực không ngừng dò xét ở không trung, đảo qua thân thể Hứa Tử Yên vô số lần. Hơn nữa phạm vi dò xét đang không ngừng thu nhỏ lại, gần như sắp tập trung vào Hứa Tử Yên đang ẩn nấp trong gió tuyết.

Tinh thần lực của mấy cao giai yêu thú dần dần thu nhỏ lại đến phạm vi ba thước chung quanh thân thể Hứa Tử Yên, mắt thấy đã sắp hoàn toàn tập trung vào Hứa Tử Yên. Nhóm yêu thú vừa thầm nghĩ có thể tìm được Nhiếp Không thảo dùng để gia tăng tu vi của bọn nó, trong lòng không khỏi kích động một trận, ngửa đầu lên không trung rống dài một tiếng:

“Grừ ~~”

“Grừ ~~”

“Grừ ~~”

“…”

Tiếng gào của cao giai yêu thú cũng không phải chỉ có một, trong thoáng chốc bông tuyết chung quanh không gian bị chấn động thành bột mịn nổ tung bắn ra bốn phía, tiếng gào hình thành từng vòng sóng âm cấp tốc dập dờn về phương xa…

Trung Đô thành.

Trận chiến đã đến hồi gay cấn, dưới sự che chở của phi hành yêu thú, rất nhiều yêu thú đã công lên tường thành, phủ thành chủ và ba đại gia tộc không ngừng thương vong, mọi người đều đã giết đỏ cả mắt.

Lý Vạn Bằng, Hứa Hạo Nhiên, Tiêu Như Quy và Ngô Mông một mặt ra sức chém giết yêu thú, một mặt cả trái tim lại đang không ngừng chìm xuống. Bốn người đồng thời thầm nghĩ trong lòng, có nên đi đánh thức lão tổ tông trong gia tộc mình đang bế tử quan hay không.

Phải biết rằng bế tử quan chính là ngăn cách với mọi thứ bên ngoài, trừ phi người trong gia tộc dùng phương pháp đặc thù mới đánh thức được người bế tử quan. Nhưng nếu bọn họ đánh thức như vậy, phải chăng sẽ ảnh hưởng đến việc tu hành của lão tổ tông.

Vào lúc Hứa Hạo Nhiên do dự, đột nhiên phía sau yêu thú truyền đến một trận rối loạn…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play