Trên mặt đất tràn ngập máu tanh, mặt trời như trốn vào tầng mây, toàn bộ bầu trời bị bao phủ bởi sương mù, tuyết trắng như lông ngỗng lại một lần nữa bay lả tả xuống từ trên bầu trời. Bông tuyết rơi lên trên trán Hứa Tử Yên, hóa thành nước lạnh, khiến thần kinh Hứa Tử Yên chợt tỉnh táo lại.
“Tuyết!”
Tinh thần Hứa Tử Yên hơi dao động, nhanh chóng lấy ra phù bút và phủ chỉ từ trong túi trữ vật, bình tâm tĩnh khí, trong chớp mắt, một tấm Dẫn Thú phù đã chế xong.
Hứa Tử Yên cầm Dẫn Thú phù trên tay, nhìn đệ tử Hứa gia ở bên dưới không ngừng thương vong, ánh mắt lóe lên một tia kiên quyết. Nhẹ nhàng xé mở một góc Dẫn Thú phù. Thân hình đột nhiên nhảy lên cao, bay vút tới hướng đàn yêu thú.
Khí tức của Dẫn Thú phù vừa để lộ ra, toàn bộ vẻ mặt yêu thú trong Thông U cốc ngẩn ra, tiếp đó bên trong hai mắt bắn ra sự cuồng nhiệt.
Thân hình Hứa Tử Yên như gió lướt qua trên đầu yêu thú, tất cả đệ tử Hứa gia ngửa đầu nhìn thân ảnh Hứa Tử Yên, không biết Hứa Tử Yên muốn làm gì. Nhìn Hứa Tử Yên vọt lại chỗ mình, trong lòng Hứa Hạo Bác kinh hãi, quát to với Hứa Tử Yên: “Con qua đây làm gì? Còn không mau lui về!”
“Nhị bá, con đến dẫn yêu thú đi!” Dứt lời, thân hình Hứa Tử Yên đã bay đến khoảng không gần vượn bốn tay, giơ lên trường kiếm trong tay hung hăng chém vào trên đầu vượn bốn tay, sau đó đạp nhẹ một cái trên đầu vượn bốn tay, thân hình tựa như mũi tên rời cung chiếu vào bắn vào gió tuyết mênh mông.
“Thế này…” Trong lòng bốn người Hứa Hạo Bác đồng thời lóe lên một ý niệm kỳ quái: “Chỉ như vậy đã có thể dẫn yêu thú đi, chuyện này… có phải quá mức đơn giản rồi không!”
Nhưng mà, làm tất cả đệ tử Hứa gia trợn mắt há hốc mồm là, tất cả yêu thú đồng loạt xoay mình, không thèm để ý tới đệ tử Hứa gia bên cạnh, điên cuồng chạy theo sát bóng lưng Hứa Tử Yên. Chỉ trong chốc lát, tất cả yêu thú đã biến mất không thấy đâu, chỉ còn lại hơn năm trăm đệ tử Hứa gia ngây dại đứng ở cửa Thông U cốc.
“Tử Yên ~~” Trên công trình phòng ngự, Hứa Lân vừa vặn tỉnh lại thấy được một màn vừa rồi, hai mắt đỏ ngầu thê lương hô to, thân hình thoáng chốc lại hôn mê lần nữa.
Hứa Hạo Bác chậm rãi từ không trung hạ xuống, vẻ mặt tràn đầy bi thương. Nhìn đệ tử Hứa gia thừa lại, trầm giọng nói: “Các đệ tử Hứa gia, các ngươi phải nhớ kỹ, hôm nay là một ngoại đường đệ tử đã cứu vớt mọi người, tên của nàng gọi là Hứa Tử Yên!”
Mọi người đều đỏ lừ hai mắt, đám người Hứa Lệ càng khóc không thành tiếng. Trong nháy mắt trải qua sinh tử tại đây, trong lòng đệ tử Hứa gia sống sót, thân ảnh Hứa Tử Yên đã in dấu sâu sắc trong tâm hồn họ, từ nơi sâu kín dưới đáy lòng bọn họ dâng lên một cảm giác tôn kính.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Thông U cốc yên lặng như tờ, ở trong lòng bọn họ Hứa Tử Yên đã không còn khả năng sống sót. Dưới mấy ngàn con yêu thú truy kích, chỉ một đệ tử làm sao có khả năng sống sót? Bi thương và kính ngưỡng lan tràn trong lòng tất cả mọi người. Hứa Hạo Bác là người đầu tiên từ trong nỗi đau kịch liệt tỉnh táo lại, quay đầu nói với mấy vị đệ đệ: “Phái người đi Trường Nhật cốc, Lạc Phượng lĩnh và quan đạo xem thử, lại phái người trở về Trung Đô thành báo cáo với gia chủ.”
Sau khi thân hình Hứa Tử Yên rời khỏi tầm mắt mọi người, lập tức dung nhập vào trong tuyết lực. Thân hình Hứa Tử Yên đột ngột biến mất ở không trung, chỉ còn lại mùi Dẫn Thú phù ở không trung nhanh chóng lao tới chỗ sâu trong Thương Mang sơn mạch, bỗng chốc vứt hết yêu thú ở lại phía sau.
Nhưng mà, Hứa Tử Yên cố ý khống chế tốc độ của mình bên trong gió tuyết. Nếu Hứa Tử Yên muốn bỏ lại đám yêu thú sau lưng, dựa vào sự thấu hiểu tuyết lực hiện tại của nàng, chỉ cần dưới trời gió tuyết, đó là một chuyện rất dễ dàng. Có điều nàng sợ đám yêu thú này mất đi mùi Dẫn Thú từ mình, lại trở lại Thông U cốc, cho nên nàng khống chế tốc độ bản thân, dụ dỗ yêu thú phía sau đuổi theo mình.
Nhưng điều nàng thật không ngờ là, khi nàng đi sâu vào trong Thương Mang sơn mạch, những yêu thú trung không tham gia vào thú triều, cũng ngửi thấy mùi Dẫn Thú phù, gia nhập vào cuộc truy đuổi, cuối cùng ngay cả yêu thú cao cũng tham gia vào.
Trung Đô thành.
Lý Vạn Bằng, Hứa Hạo Nhiên, Tiêu Như Quy và Ngô Mông đều phòng thủ một bên thành trì, lúc này phía trên tường thành đã loạn nháo nhào, vì có một số ít yêu thú công lên tường thành, đặc biệt là phi hành yêu thú, căn bản không thể phòng thủ được.
Thành đông, một phi hành yêu thú vừa mới đáp xuống tường thành, đầu vừa mới nâng lên một nửa, phi kiếm của Hứa Hạo Nhiên đã đột ngột xuất hiện trước mặt nó, bắn thẳng về phía mi tâm nó.
“Xoẹt ~~”
Phi kiếm xuyên qua mi tâm yêu thú, thân hình con yêu thú kia nhoáng lên một cái, lập tức ngã từ tường thành xuống dưới.
Thành nam, binh khí trong tay Lý Vạn Bằng không phải kiếm, mà là một cây tề mi đoản côn (*), thân thể vừa múa côn, bang một tiếng đập vỡ đầu một con yêu thú, thân hình Lý Vạn Bằng không ngừng, cây đoản côn trong tay kéo thành một đường tàn ảnh, giống như bão tố càn quét về phía yêu thú chung quanh, đánh thẳng vào yêu thú liên tục bổ nhào tới, ngay cả cơ hội gào thét cũng không có, liền ngã xuống đất tử vong.
(*) Tề mi côn: Là loại côn gấp khúc, tùy theo vóc dáng cao thấp của từng người, khi dựng đứng cây côn tính từ dưới đất lên đến đôi lông mày của từng người, nên gọi là tề mi côn.
Thành tây, trong tay Tiêu Như Quy là một thanh xích viêm thương, hai tay giật lại, mũi thương liền rút ra từ trong cổ họng một con yêu thú to lớn, máu tươi phun trào từ trong cơ thể yêu thú. Ngay sau đó đảo ngược đầu thương, toàn bộ thân thương giống như đuôi báo, hung hăng đánh liên tục vào yêu thú xung quanh, bên tai nghe thấy rõ ràng một loạt tiếng xương gãy ‘răng rắc’, con yêu thú kia đang sống sờ sờ bị Tiêu Như Quy đánh nát đầu.
Thành bắc, trường kiếm trong tay Ngô Mông vừa nhanh vừa hiểm, làm người ta hoa cả mắt, thân hình càng quỷ dị khó lường, một thanh kiếm biến hóa ra hàng vạn ảo ảnh, mỗi một kiếm đều đâm vào mi tâm yêu thú.
Bốn gia tộc hết sức dũng mãnh phi thường, nhưng yêu thú quá đông, bọn họ bị yêu thú vây chặt ở trung tâm. Mà những đệ tử này lại kém hơn rất nhiều, nên không ngừng bị yêu thú công kích đánh ngã xuống.
Nhưng phi hành yêu thú dù sao rất thưa thớt, yêu thú công lên tường thành cũng không nhiều, đa số yêu thú bị đệ tử các nhà áp chế ở dưới thành. Bốn vị gia chủ ai nấy đều dốc sức, rốt cuộc giết sạch yêu thú công lên tường thành.
“Giết!”
Sau khi giết sạch yêu thú phía trên tường thành, Hứa Hạo Nhiên, Lý Vạn Bằng, Tiêu Như Quy và Ngô Mông cùng cao giọng hô, trong lúc nhất thời, sĩ khí nhân loại đại chấn, các loại phù trải khắp đất trời ném về phía yêu thú dưới thành. Sau tiếng nổ đùng, lại một lần nữa áp chế thế công của yêu thú.
Từ phương hướng Thông U cốc có bốn người ngự kiếm bay ra, một người bay về phía Trường Nhật cốc, một người bay về phía Lạc Phượng lĩnh, người người bay về phía quan đạo, một người lập tức bay về phía Trung Đô thành.
Tại hướng đi thông đến chỗ sâu trong Thương Mang sơn mạch, Hứa Tử Yên lưu lại mùi Dẫn Thú phù dọc đường, phía sau có số lượng lớn yêu thú đuổi theo, hơn nữa yêu thú càng ngày càng đông, bất chợt có yêu thú cao gia nhập vào cuộc truy đuổi, hơn nữa có mấy yêu thú cao đang phóng ra tinh thần lực của nó, hòng cố định khí tức Dẫn Thú phù đang di chuyển lướt nhanh ở không trung kia…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT