Lý Vạn Bảo cảm thấy sau lưng mình giống như bị đao chém, cả người phát lạnh, ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy ánh mắt muốn giết người của ba người kia, nhớ tới chuyện mình chạy trốn, vội vàng chột dạ cúi đầu.

Trong lòng Lý Vạn Bằng lúc này cũng cực kì phiền muộn, trong hội nghị trước khi chiến, hắn đã từng nói, yêu thú đột phá từ nơi gia tộc nào đóng, gia tộc đó sẽ phải bị trừng phạt. Nhưng hiện tại yêu thú hết lần này tới lần khác đột phá từ trên địa bàn hắn đóng, điều này bảo hắn làm thế nào cho phải?

Ngay khi Lý Vạn Bằng sầu não, Hứa Hạo Nhiên, Tiêu Như Quy và Ngô Mông phẫn nộ, lúc không khí trên tường thành dần dần trở nên đè nén, từ ngoài thành lại truyền đến tiếng kêu cứu thê lương. Mọi người bỗng chốc quay ngoắt đầu lại, đưa mắt dõi theo phương hướng ngoài thành, chỉ thấy ở trên bầu trời, hơn mười bóng người đang ngự kiếm chật vật bay tới.

Mười mấy người này đúng là mười mấy đệ tử của Ngô gia, có thể từ giữa yêu thú bao vây thoát ra, tất nhiên đều là một ít người có tu vi cao thâm, cũng không phải hơn một trăm người tốt xấu lẫn lộn của phủ thành chủ có thể so sánh. Cho nên mười mấy người này chính là điên cuồng ngự kiếm một mạch bay về Trung Đô thành.

Bay gần tới Trung Đô thành, mười mấy người này liền thấy được tộc trưởng gia tộc mình đang đứng trên tường thành, lập tức giống như đứa trẻ bị ấm ức gặp được mẹ ruột, kêu lên thảm thiết.

Khi bọn họ bay đến tường thành, một thân chân nguyên cũng tiêu hao gần hết, cả đám miệng thở hồng hộc rơi xuống, té ngã trên mặt đất. Chật vật bò dậy từ trên đất, Ngô Việt hai ba bước lao tới trước mặt Ngô Mông, ôm bắp đùi Ngô Mông, khàn giọng lớn tiếng khóc nói: “Đại ca! Bọn đệ bị yêu thú công kích, các đệ tử gia tộc đều đã chết hết, chỉ còn lại mười mấy người bọn đệ!”

Nghe Ngô Việt khóc lóc kể xong, thân hình Ngô Mông thoáng lung lay, trước mắt chợt tối sầm, suýt nữa đã ngất đi. Dùng sức cắn đầu lưỡi một cái, để bản thân tỉnh táo lại, nhìn bộ dạng thê thảm của đệ đệ mình, Ngô Mông một tay kéo Ngô Việt từ trên đất lên, cất giọng gấp gáp hỏi: “Kết quả xảy ra chuyện gì?”

“Đại ca!” Lúc này Ngô Việt rơi lệ đầy mặt, ánh mắt tràn ngập oán hận trừng mắt liếc Hứa Hạo Nhiên đứng ở bên cạnh, lúc này mới khóc lóc nói: “Đại ca, bọn đệ đóng tại Lạc Phượng lĩnh, luôn không cho một con yêu thú nào thông qua Lạc Phượng lĩnh, nhưng đột nhiên giữa trưa hôm nay, có số lượng lớn yêu thú đánh tới từ phía sau bọn đệ, yêu thú thật sự quá nhiều, căn bản chính là mênh mông vô bờ. Đệ tử trong tộc gần như đều chết thảm dưới sự tập kích của yêu thú, chỉ có mười mấy người bọn đệ chạy thoát trở về.”

Nói tới đây, lại một lần nữa hung hăng trừng mắt nhìn Hứa Hạo Nhiên một cái, Hứa Hạo Nhiên chẳng hiểu tại sao lại bị Ngô Việt trừng, hắn dù gì cũng là tộc trưởng một trong tứ đại gia tộc phương bắc, một tên Ngô gia nho nhỏ, lại còn không phải tộc trưởng, cũng dám liên tiếp trừng mắt hắn, gương mặt Hứa Hạo Nhiên liền trầm xuống, lạnh lùng quát Ngô Việt: “Ngươi trừng lão phu làm gì? Có phải muốn lão phu móc tròng mắt ngươi ra hay không?”

Khí thế Trúc Cơ kỳ của Hứa Hạo Nhiên làm sao một Luyện Khí kỳ tầng thứ mười như Ngô Việt có thể ngăn cản, thân hình liền quỵ xuống đất co rúm lại, nhưng nghĩ đến những đệ tử trong gia tộc mình đã tử vong, trong lòng liền tăng thêm một phần can đảm, một lần nữa ngẩng đầu trừng mắt nhìn Hứa Hạo Nhiên nói: “Nếu không phải Hứa gia các ngươi không giữ được Thông U cốc, đám yêu thú đó làm sao có thể tập kích từ phía sau chúng ta. Hứa gia các ngươi đóng giữ không xong, làm hại Ngô gia chúng ta tổn thất một ngàn đệ tử, món nợ này phải tính thế nào đây?”

Lời Ngô Việt nói ra hợp tình hợp lý, bởi vì ở trong lòng hắn luôn nhận định rằng, khẳng định là Hứa gia đóng ở Thông U cốc không giữ được, nên yêu thú mới thông qua Thông U cốc đánh tới phía sau bọn họ, khiến gia tộc mình bị tổn thất to lớn. Nhưng hắn lại không biết yêu thú căn bản không phải xông tới từ Thông U cốc, mà giết tới từ trên quan đạo. Lúc này Thông U cốc ngay cả một cọng lông yêu thú cũng không có.

Cho nên, Ngô Việt vừa dứt lời, sắc mặt Hứa Hạo Nhiên liền trở nên vô cùng kỳ quái, mà sắc mặt Tiêu Như Quy cũng cực kì kỳ quái. Sắc mặt Ngô Mông thì cực kì xấu hổ, chỉ có sắc mặt Lý Vạn Bằng đã tái mét, sau gáy bốc lên từng luồng khí đen.

Nhưng mà, Ngô Mông lại không chú ý tới điểm đó, ngược lại quay sang Lý Vạn Bằng, lớn tiếng hô: “Thành chủ đại nhân, lúc trước khi ra khỏi thành, chính là đã từng nói, phải nghiêm trị gia tộc đóng giữ thất bại. Hiện tại Hứa gia không chỉ không đóng giữ nổi Thông U cốc, lại còn bởi vì bọn họ đóng giữ thất bại, khiến gia tộc bọn ta gặp tổn thất nghiêm trọng, xin thành chủ đại nhân làm chủ, nghiêm trị Hứa gia, Hứa gia bọn họ phải bồi thường mọi tổn thất của Ngô gia chúng ta! Không! Chỉ là bồi thường còn chưa đủ, phải bồi thường gấp đôi!”

Nói xong lời muốn nói, Ngô Việt ngẩng đầu nhìn thành chủ Lý Vạn Bằng, lại đột nhiên phát hiện sắc mặt thành chủ đại nhân xanh mét, hơn nữa từ bên cạnh mình còn truyền đến tiếng hít thở ồ ạt. Ngô Việt nhìn lại theo tiếng hít thở, lập tức thấy được Lý Vạn Bảo và hơn một trăm người quỳ trên mặt đất. Vẻ mặt Ngô Việt sửng sốt, thốt ra: “Vạn Bảo huynh đệ, các người cũng bị yêu thú từ Thông U cốc tập kích à?”

Nói xong câu đó, trong lòng Ngô Việt vui vẻ, thầm nghĩ: “Xem ra không chỉ có Ngô gia mình tổn thất nghiêm trọng, mà ngay cả thủ hạ thành chủ đại nhân cũng tổn thất nghiêm trọng, chuyện này thể nào cũng phải bắt Hứa gia không xuất huyết nhiều không xong, phải bắt Hứa gia đền táng gia bại sản mới được. Như vậy sẽ không cần động võ với Hứa gia, cũng có thể lấy được truyền thừa ngàn năm của Hứa gia. Ừm, mình phải đốt thêm một ngọn lửa, dụ dỗ Tiêu gia luôn.”

Nghĩ đến đây, Ngô Việt quay sang Tiêu Như Quy, khóc lóc nói: “Tiêu gia chủ, chẳng biết đệ tử trong gia tộc ngài có thể trở về hay không, chỉ sợ bọn họ cũng gặp phải yêu thú vây giết. Tất cả chuyện này đều là Hứa gia gây ra, chúng ta không thể buông tha cho Hứa gia!”

Nghe xong lời Ngô Việt, lòng Tiêu Như Quy lập tức run lên, nghĩ đến tình cảnh đệ tử gia tộc mình gặp phải, cả trái tim rốt cuộc không bình tĩnh nổi nữa, sốt ruột quay đầu đưa mắt nhìn về hướng không trung phía ngoài thành.

Ông trời có lẽ cũng biết tâm tình của Tiêu Như Quy, ngay khi hắn vừa mới quay đầu một cái, đã nhìn thấy phía không trung xa xôi có hơn mười bóng người bay tới. Khi bọn họ càng ngày càng đến gần, Tiêu Như Quy lập tức nhận ra mười mấy người này chính là đệ tử trong gia tộc mình, bay dẫn đầu phía trước chính là đệ đệ Tiêu Như Tinh của mình. Hơn nữa khiến cho trái tim Tiêu Như Quy rỉ máu chính là, phía sau mười mấy người Tiêu Như Tinh, không còn đệ tử trong gia tộc nào nữa, trong lòng cũng hiểu rõ, một ngàn người trong gia tộc mình chỉ còn thừa lại mười mấy người này.

Mọi người lúc này cũng đều thấy được mười mấy người Tiêu Như Tinh, Ngô Việt kia càng nắm chặt hai đấm, vẻ mặt đỏ bừng, chỉ đợi đám người Tiêu Như Tinh bay tới tường thành, lập tức tiến lên hai bước, lớn tiếng hô: “Như Tinh huynh, huynh cũng bị yêu thú từ Thông U cốc tới tập kích sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play