Sau khi Hứa Hạo Nhiên tỉnh lại, vừa nghe nói đệ tử gia tộc mình đi Thông U cốc đóng giữ, lập tức lửa giận công tâm, quát mắng Hứa Hạo Lượng một trận. Mắng xong rồi lại dẫn theo người của gia tộc leo lên tường thành, quan sát phương hướng Thông U cốc, trong lòng cầu nguyện đệ tử gia tộc mình tuyệt đối đừng gặp chuyện không may gì! Nơi đó không chỉ đều là đích hệ của mình, hơn nữa còn có tương lai của gia tộc, Hứa Tử Yên!

Vừa nghĩ như vậy, Hứa Hạo Nhiên liền không ức chế được lửa giận, nhìn thoáng qua Hứa Hạo Lượng đứng bên cạnh mình, nặng nề hừ một tiếng. Hứa Hạo Lượng hiện giờ đã không còn vẻ kiêu ngạo giống lúc Hứa Hạo Nhiên hôn mê nữa, bởi vì hắn cũng biết mình đã tạo thành tổn thất lớn đến thế nào cho gia tộc. Nếu hơn một ngàn người ra ngoài này đều chết hết, vậy khoan nói đến Hứa Hạo Nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn, mà ngay cả phụ thân của hắn luôn bế quan cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, huống chi trong gia tộc của hắn còn có một lão tổ tông luôn bế quan, không hỏi thế sự.

Nhưng mà, trong lòng Hứa Hạo Lượng cũng không phục lắm, trong lòng hắn nghĩ rằng, cho dù Hứa Hạo Nhiên ngươi không ngất đi, ngươi có thể ở trong phủ thành chủ giành được nơi đóng giữ tốt hơn hay sao? Thông qua cuộc hội nghị này hắn cũng đã nhìn ra, phủ thành chủ, Tiêu gia và Ngô gia hình như đã bắt đầu liên thủ, chỉ sợ cũng đã lên sẵn kế hoạch đối phó gia tộc mình rồi. Hắn không tin dưới tình huống đám người kia liên thủ, Hứa Hạo Nhiên còn có thể tranh với bọn họ.

Huống chi, nếu không phải Hứa Hạo Nhiên ngươi thể hiện chạy ra ngoài thành giết yêu thú, làm sao sẽ bị rắn cắn một phát? Giờ phút này, Hứa Hạo Lượng hoàn toàn quên mất là chính hắn khiêu khích Hứa Hạo Nhiên đi ra ngoài. Nhưng mà, hiện tại điều Hứa Hạo Lượng vừa hối hận vừa sợ hãi đó là, lúc trước hắn bị ý nghĩ cá nhân ảnh hưởng, nên phái tất cả người đến Thông U cốc đều là người của Hứa Hạo Nhiên. Cứ như vậy, những người này một khi đều chết ở Thông U cốc, đến lúc đó, ngay cả phụ thân của hắn cũng không giúp được hắn. Một người cạnh tranh bên trong gia tộc có thể, nhưng một người dùng phương thức này cạnh tranh là chuyện kiêng kị nhất trong gia tộc.

Hắn biết, nếu Hứa Hạo Nhiên làm chủ, nhất định sẽ không chỉ phái người của Hứa Hạo Lượng hắn thôi, cách làm của hắn, sẽ để lại cho người khác ấn tượng lòng dạ hẹp hòi, chỉ sợ hắn về sau rất khó thu phục lòng người nữa. Cho nên, lúc này Hứa Hạo Lượng tuy rằng bất mãn thái độ Hứa Hạo Nhiên cư xử với hắn, nhưng cũng không có tâm tư so đo chuyện này. Dù sao hắn cũng là người trong gia tộc Hứa thị, sau khi hắn nhìn thấy phủ thành chủ, Tiêu gia và Ngô gia có tư thế liên thủ, trong lòng không khỏi lo lắng cho tương lai của gia tộc mình. Nếu gia tộc mình không còn, bản thân đi tranh vị trí tộc trưởng kia có ích lợi gì?

Yên lặng đứng ở trên đầu tường, nhìn phương hướng Thương Mang sơn mạch. Lại quay đầu quan sát vẻ mặt âm trầm của Hứa Hạo Nhiên, Hứa Hạo Lượng đột nhiên nắm chặt hai tay, thầm nghĩ trong lòng: “Hứa Hạo Nhiên, lần này ta mắc sai lầm, nhưng không có nghĩa cuối cùng ta đã bị đánh bại! Hiện tại phủ thành chủ, Tiêu gia và Ngô gia đã liên thủ, thế cục gia tộc bị vây trong nguy hiểm. Ngươi hãy chờ xem, kết quả là ai có thể giải quyết nguy cơ của gia tộc, kết quả là ai trong lúc gia tộc bị vây trong cảnh nguy hiểm, đứng ra cứu lại gia tộc đang sắp sụp đổ! Ba nhà kia liên thủ đối phó gia tộc là nguy hiểm, đồng thời cũng là một cơ hội. Ta nhất định phải cân nhắc thật kỹ lưỡng, tương lai khi gia tộc gặp cảnh mưa gió, trở thành trụ cột bảo vệ gia tộc! Đến lúc đó, xem Hứa Hạo Nhiên ngươi còn có mặt mũi nào ngồi trên vị trí tộc trưởng.”

Vì thế, tâm tình Hứa Hạo Lượng ổn định lại, không tiếp tục uể oải nữa, chỉ cúi đầu ở nơi đó không ngừng cân nhắc về sau phải làm thế nào ứng phó cục diện nguy hiểm sắp tới.

Ở bên cạnh hắn, Hứa Hạo Nhiên thông qua mấy lời vừa rồi Hứa Hạo Lượng kể cho hắn nghe ở trong gia tộc, hơn nữa trước đó hắn đã có cảm giác, trong lòng hắn cũng hiểu được phủ thành chủ, Tiêu gia và Ngô gia đã liên thủ.

Hứa gia vốn là một trong tứ đại gia tộc ở phương bắc, thực lực hùng hậu, thế nhưng đó là trước đây, gần ngàn năm nay, gia tộc đã dần xuống dốc. Ở phương bắc, một đại gia tộc phải có một Trúc Cơ kỳ cao tầng tọa trấn mới có thể. Trúc Cơ kỳ và Luyện Khí kỳ đều phân thành mười hai cấp độ, tầng thứ bảy trở lên mới tính là Trúc Cơ kỳ cao tầng.

Vào năm mươi năm trước, lão tổ tông Hứa gia đã bắt đầu bế quan đánh sâu vào Trúc Cơ kỳ tầng thứ bảy, nhưng tới giờ vẫn chưa xuất quan. Cho nên trên bản chất mà nói, Hứa gia đã không tính là một đại gia tộc. Có điều dù sao Hứa gia cũng đã từng là một đại gia tộc, hiện tại tuy rằng không có Trúc Cơ kỳ cao tầng tọa trấn, nhưng truyền thừa mấy ngàn năm cũng thu thập được nhiều đồ cực kì phong phú, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao phủ thành chủ, Tiêu gia và Ngô gia lại liên thủ đối phó Hứa gia, thử nghĩ xem những vật Hứa gia truyền thừa mấy ngàn năm lại, có ai mà không đỏ mắt.

Tâm tình Hứa Hạo Nhiên lúc này rất rối rắm, một mặt lo lắng cho một ngàn đệ tử đích hệ và huynh đệ ruột của mình, đặc biệt là Hứa Tử Yên vừa đến gia tộc kia, phải biết rằng phù nàng chế ra sẽ có tác dụng rất lớn với gia tộc! Có phù của nàng, vào lúc ứng phó với phủ thành chủ, Tiêu gia và Ngô gia liên thủ cũng nhiều thêm một phần sức lực.

Mặt kia là lo lắng cho tương lai của gia tộc, thật rõ ràng phủ thành chủ, Tiêu gia và Ngô gia đã liên thủ, mình phải ứng phó thế nào đây?

Ngay lúc Hứa Hạo Nhiên và Hứa Hạo Lượng đang có những băn khoăn của riêng mình, lại nghe thấy một trận tiếng cười to từ phía sau truyền đến.

“Ha ha ha… Hạo Nhiên huynh, huynh bình phục rồi à, không để lại gốc bệnh gì chứ?”

Hứa Hạo Nhiên thoáng chốc quay đầu, bên trong hai mắt phóng ra ngọn lửa phẫn nộ, nhưng ngọn lửa hừng hực thiêu đốt kia lại lập tức biến mất trong hai mắt, nhìn thành chủ Trung Đô thành Lý Vạn Bằng, Tiêu Như Quy và Ngô Mông xuất hiện ở phía sau, hờ hững nói: “Không nhọc ba vị bận tâm, lão phu sống tốt lắm!”

“Ha ha ha… Như vậy chúng ta yên tâm rồi!” Lý Vạn Bằng ngoài cười nhưng trong không cười tiến lên phía trước, giống như lão bằng hữu thân thiết hỏi: “Hạo Nhiên huynh à, đợt thú triều này hình như không nhỏ đấy, không biết đệ tử xuất chinh lần này có nguy hiểm hay không đây?”

Hứa Hạo Nhiên thầm mắng trong lòng một tiếng, lại quay đầu hung hăng trừng Hứa Hạo Lượng, mới lạnh nhạt nói: “Người đang làm, trời đang nhìn, ai biết người trên con đường kia sẽ xảy ra vấn đề gì!” Hứa Hạo Nhiên ngoài miệng nói hùng hồn, trong lòng lại như đang rỉ máu.

“Ha ha ha…” Ngô Mông đứng bên cạnh vui vẻ cười nói: “Hạo Nhiên huynh nói quá đúng, ai biết người trên con đường kia sẽ xảy ra vấn đề gì? Ta nghĩ Hứa gia là đại gia tộc, thực lực mạnh nhất trong bốn nhà chúng ta, nhất định sẽ không có vấn đề gì, ta chỉ đang lo lắng cho đệ tử Ngô gia chúng ta đóng tại Lạc Phượng lĩnh mà thôi! Phải biết rằng nơi đó mỗi lần chỉ đủ cho một con yêu thú đi qua, thật đúng là nguy hiểm nhỉ?”

“Đúng vậy! Đúng vậy! Tiêu gia chúng ta đóng ở Trường Nhật cốc một lần lại có thể đi qua ba con yêu thú đây này, thế chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao! Ha ha ha…” Tiêu Như Quy cũng ở một bên cười như không cười nói.

“Ừm!” Thành chủ Lý Vạn Bằng ra vẻ trầm ngâm một chút, gương mặt đau đớn kịch liệt thốt ra: “Phải nói đệ tử phủ thành chủ chúng ta mới là nguy hiểm nhất, ở trên quan đạo căn bản không có cách nào giữ nổi! Nhưng mà, ai bảo ta là thành chủ cơ chứ? Làm thành chủ phải chọn nơi nguy hiểm nhất thôi! Các ngươi nói có phải không?” Nói xong, Lý Vạn Bằng nhìn về phía Tiêu Như Quy và Ngô Mông.

“Phải đấy! Phải đấy! Lý thành chủ quả là gương mẫu cho người tu luyện chúng ta, không hổ là thành chủ, lòng dạ lớn hơn người!” Tiêu Như Quy và Ngô Mông cùng nhau chắp tay nói với Lý Vạn Bằng. Sau đó đồng thời quay sang Hứa Hạo Nhiên, cùng lúc phát ra một trận cười lớn rung trời: “Ha ha ha ha ha…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play