Lúc này nội đường đệ tử liền biểu hiện ra ưu thế, nội đường đệ tử tu vi thấp nhất cũng là Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất, phải biết rằng chỉ có đệ tử Luyện Khí kỳ mới có khả năng phóng ra pháp thuật, mà đệ tử Hậu Thiên, bất kể ngươi tu luyện đến tầng thứ bao nhiêu, cho dù là Hậu Thiên tầng thứ mười hai đỉnh, cũng không thể phóng ra chút pháp thuật.

Cho nên, lúc nội đường đệ tử phản ứng lại, bọn họ lập tức phóng ra các loại pháp thuật, ngăn cản đại bộ phận yêu thú, chỉ chừa lại năm con yêu thú giao cho ngoại đường đệ tử.

Mà lúc này Hứa Tử Yên cũng về tới bên cạnh ngoại đường đệ tử, nàng không muốn biểu hiện thực lực của mình trước mặt nội đường đệ tử, huống hồ nàng cũng đang lo lắng cho đám ngoại đường đệ tử. Hy vọng có mình ở đó, có thể giảm bớt thương vong cho bọn họ.

Quả nhiên, sau khi chín ngoại đường đệ tử kia xông tới yêu thú, do bọn họ trước đó chưa từng gặp phải yêu thú, nên hoang mang rối loạn, cả đám lúc này căn bản không hề phối hợp, chỉ biết huơ trường kiếm trong tay chém lung tung về phía yêu thú.

Hơn nữa, càng tệ hơn là, mấy tân đệ tử này chẳng những không hề phối hợp với nhau, mà còn không có chút ý thức bảo vệ bản thân. Trước kia ở trong gia tộc nhận được huấn luyện, lúc này đã sớm bị nhiệt huyết đánh mất không còn chút tăm hơi. Hứa Tử Yên vừa mới chạy từ xa tới, đã nhìn thấy Hứa Thiết Ngưu bị một con yêu thú chụp một chưởng bay ra ngoài, thân thể bay về phía Hứa Tử Yên.

Hứa Tử Yên vội vàng vươn một bàn tay tiếp được Hứa Thiết Ngưu, nhìn thấy đầu vai Hứa Thiết Ngưu bị yêu thú cào mất một miếng thịt, toàn bộ đầu vai chảy máu đầm đìa. Những tân đệ tử khác nhìn thấy bộ dạng Hứa Thiết Ngưu, nhất thời sợ tới mức chùn chân chùn tay, hoàn toàn không giống lúc vừa mới xông lên chỉ biết công kích, bây giờ ngược lại chỉ biết phòng thủ. Kể từ đó, liền không có chút uy hiếp nào với yêu thú, để năm con yêu thú kia mặc sức công kích bọn họ, trong chớp mắt hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.

Mắt thấy lại có người bị thương, Hứa Tử Yên rốt cuộc bất chấp Hứa Thiết Ngưu, đặt Hứa Thiết Ngưu xuống, thân hình vút lên nhảy tới chỗ Hứa Lệ. Lúc này một con Tật Phong lang vừa trảo một cái đã hất văng trường kiếm trong tay Hứa Lệ, lộ ra răng nanh dữ tợn táp tới cổ họng Hứa Lệ, há mồm thật to. Mắt thấy cái mồm to như chậu máu của Tật Phong lang ở trước mắt mình nhanh chóng phóng to, cả trái tim Hứa Lệ đã trở nên lạnh lẽo, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

Đột nhiên một đường gió lạnh thấu xương xẹt qua gáy Hứa Lệ, một thanh trường kiếm đột ngột đâm ra từ bên cạnh Hứa Lệ, nhanh như một tia chớp, một kiếm đâm trúng cổ họng Tật Phong lang.

Trong lòng Hứa Tử Yên biết Hứa Lệ không bị thương, hơn nữa lúc này tình cảnh đầy nguy cơ, cho nên cũng không để ý tới Hứa Lệ đang ở chỗ này nhắm mắt lại. Một tay rút thanh trường kiếm ra, thân hình phóng tới phía một con yêu thú khác, trong miệng quát lớn: “Không nên chỉ phòng thủ, kết trận!”

“Phốc ~~” Từ cổ họng Tật Phong lang phun ra một đường máu tươi, văng lên mặt Hứa Lệ.

“A ~~” Hứa Lệ không rõ chân tướng thét lên chói tai, nhưng vừa nghe được tiếng Hứa Tử Yên quát với tân đệ tử, bỗng chốc như có chỗ dựa, phản ứng cũng nhanh hơn. Lập tức bay tới kết thành trận pháp, cả đám lúc này bắt đầu biết phối hợp.

Mà một khi bảy tân đệ tử biết phối hợp, đi đối phó bốn con yêu thú, liền chiếm được thế thượng phong. Đợi đến khi Hứa Tử Yên gia nhập, bốn con yêu thú kia lại càng không phải đối thủ. Rất nhanh, dưới sự dẫn dắt của Hứa Tử Yên, đã đánh chết bốn con yêu thú. Nhìn bốn con yêu thú té ngã trên mặt đất, bảy tân đệ tử kia trầm mặc một lát, sau đó đột nhiên phấn khởi nhảy lên, cao giọng hoan hô.

Lúc này, Hứa Thiết Ngưu kia cũng không hổ cái tên Thiết Ngưu (*), tuy rằng vai trái bị thương không nhẹ, nhưng sau khi tự mình xử lý đơn giản cũng chạy tới, vui vẻ chúc mừng.

(*) Thiết ngưu: Trâu sắt.

Hứa Tử Yên lại không cùng bọn họ chúc mừng, nàng chuyển ánh mắt về phía nội đường đệ tử. Nội đường đệ tử chỉ chừa ra năm con yêu thú, còn lại ngăn cản bốn mươi mấy con yêu thú. Mặc dù là tu vi Luyện Khí kỳ, nhưng bình quân mỗi người sẽ đối phó bốn con yêu thú trở lên, nên vẫn đang phải cố gắng hết sức.

Tuy rằng giết được mấy con yêu thú, nhưng bọn họ cũng tiêu hao kịch liệt, hơn nữa dần dần xuất hiện ra thế chống đỡ hết nổi. Hứa Tử Yên vừa thấy, lập tức quát lên với đám tân đệ tử bên cạnh: “Kết trận!”

Tám tân đệ tử kia tuy rằng không rõ vì sao nơi này đã hết yêu thú mà còn phải kết trận, nhưng vừa nghe lệnh lập tức kết xong trận pháp ngay, sau đó nhìn về phía Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên thấy các tân đệ tử đã kết xong trận, vừa lòng gật đầu, rồi quay sang la lớn với nội đường đệ tử: “Nội đường sư huynh, các người lại thả năm con yêu thú lại đây đi.”

Nội đường đệ tử luôn tập trung tinh thần cao độ đối phó với yêu thú, cũng không biết ngoại đường đệ tử đã tiêu diệt năm con yêu thú kia. Lúc này nghe được tiếng Hứa Tử Yên hô to, vội vàng quay đầu nhìn thoáng qua. Đến khi phát hiện ngoại đường đệ tử thế nhưng giết chết năm con yêu thú nhanh như vậy, trong lòng tuy kinh ngạc nhưng cũng vô cùng vui sướng. Lúc này bọn họ đã có cảm giác yêu thú tạo cho bọn họ áp lực càng lúc càng lớn, nhìn thấy cảnh này, có người lập tức hưng phấn hô: “Ngoại đường huynh đệ, làm tốt lắm!”

“Ngoại đường tỷ muội chúng ta cũng làm tốt cơ mà!” Hứa Lệ lớn tiếng hô về phía nội đường đệ tử.

Nội đường đệ tử nghe thế, không khỏi cười to nói: “Đúng! Các tỷ muội càng làm tốt hơn!”

Có ngoại đường đệ tử tương trợ, tâm lý nội đường đệ tử cũng bình tĩnh hơn. Hứa Tiến cầm đầu nội đường đệ tử lớn tiếng hô: “Các ngoại đường huynh đệ, cẩn thận nhé, chúng ta sắp thả yêu thú đây.”

Dứt lời, chỉ thấy trận thế phòng thủ chặt chẽ của nội đường đệ tử lập tức tách ra một khe hở, năm con yêu thú hung mãnh từ bên trong chạy ra ngoài.

“Lên!”

Hứa Tử Yên hét lớn một tiếng, ngoại đường đệ tử nghe tiếng liền hành động, thân hình nhảy vọt vào giữa, lập tức vây năm con yêu thú ở bên trong trận pháp. Có lần phối hợp đánh chết yêu thú lúc trước, mọi người lần này càng thêm thuần thục. Hơn nữa lần này có chín người, Hứa Tử Yên lại gia nhập ngay từ đầu. Tuy rằng Hứa Tử Yên điều chỉnh tu vi ở Hậu Thiên tầng thứ tám, nhưng lực công kích của nàng tuyệt đối không phải Hậu Thiên tầng thứ tám có thể so sánh. Chỉ trong chốc lát, năm con yêu thú đã bị bọn họ lần lượt giết chết.

Lần này còn chưa đợi Hứa Tử Yên lên tiếng, Hứa Lệ liền kiêu ngạo la lớn với nội đường đệ tử: “Các nội đường sư huynh, lại thả năm con yêu thú đến đây!”

Nội đường đệ tử nghe xong trong lòng kinh ngạc, thầm nghĩ, không thể nào, ngoại đường đệ tử dũng mãnh như vậy à, nhanh như vậy đã giải quyết xong năm con yêu thú. Nhưng khi bọn họ quay đầu nhìn thấy thi thể năm con yêu thú ngã trên đất, trong lòng càng thêm rung động.

“Thả!” Hứa Tiến quát to một tiếng, lập tức lại có năm con yêu thú được thả ra, sau khi khép lại khe hở xong, Hứa Tiến quát lớn: “Các nội đường huynh đệ, tăng thêm sức lực, đừng để thua kém đường huynh đệ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play