Mà giờ phút này, nữ tử kia thấy Hứa Tử Yên dám ở trước mặt mình tiếp tục cùng chủ quán hoàn thành giao dịch, gương mặt đã tức giận đến đỏ bừng. Nàng ta bước lại chỗ Hứa Tử Yên, miệng quát lớn: “Giao Hồng Nương Tử ra đây.”
Thân hình Hứa Tử Yên chợt lóe, tránh thoát một trảo của đối phương, lạnh lùng nhìn nữ tử kia: “Chớ xen vào việc của người khác, ta tự mua thảo dược của ta, liên quan gì đến ngươi?”
“Ta chính là không cho ngươi đi gây tai họa cho người khác.” Nói xong, nàng ta vươn trảo chụp lại.
Lúc này chung quanh đầy người, Hứa Tử Yên quả thực hao hết kiên nhẫn tránh né, dứt khoát không thèm tránh né nữa, nâng tay phải đỡ cổ tay đối phương, chặn thế công của đối phương, lạnh nhạt nói: “Bản thân hiểu biết nông cạn thì thôi đi, cần gì phải lấy ra dọa người.”
Nữ tử kia vốn thấy Hứa Tử Yên ngăn cản thế công của bản thân, liền tính gia tăng công lực, bắt lấy Hứa Tử Yên, khi nàng ta nghe Hứa Tử Yên nói, thần sắc ngẩn ra, trên mặt lập tức dâng lên một cơn tức giận, lớn tiếng quát: “Ngươi nói cái gì? Ngươi nói ai hiểu biết nông cạn?”
Nam tử trung niên đứng sau nữ tử nghe được lời Hứa Tử Yên, ánh mắt co rụt lại. Trong đầu nhanh chóng nhớ lại, Hồng Nương Tử không chỉ có thể trở thành chủ dược của Mê Hồn đan, mà còn có một đan phương, cũng yêu cầu Hồng Nương Tử làm chủ dược. Đó chính là tứ phẩm đan dược Dung Hồn đan dùng để trị liệu linh hồn bị tổn thương. Tuy nhiên, đan phương Dung Hồn đan đã thất truyền, ngay cả chính hắn cũng chỉ biết mấy vị dược liệu trong đó, chẳng lẽ cô nhóc trước mặt biết luyện chế Dung Hồn đan?
“Trông bộ dạng của ngươi có vẻ cũng biết luyện dược, chẳng lẽ ngươi không biết cái gọi là Hồng Nương Tử trong miệng các ngươi, không những có thể luyện chế Mê Hồn đan, còn có thể luyện chế một loại đan dược trị liệu linh hồn bị thương?” Giờ đây Hứa Tử Yên đã bị nữ tử trước mắt dây dưa làm bừng lửa giận, rốt cuộc nhịn không được trào phúng nữ tử kia.
Thần sắc nàng kia ngẩn ra, quay đầu nhìn phía nam tử trung niên bên cạnh mình.
Nam tử trung niên nhẹ nhàng gật đầu, sau đó chắp tay nói với Hứa Tử Yên: “Xem ra tiểu hữu cũng là người luyện dược, không biết chúng ta có thể đổi nơi nói chuyện hay không?”
Hứa Tử Yên nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Thật xin lỗi, tiểu nữ còn có việc khác, không theo hầu được.”
Thần thái nam tử trung niên thản nhiên cười nói: “Vậy tiểu hữu xin cứ tự nhiên.”
Hứa Tử Yên nhìn thoáng qua nam tử trung niên kia, rất có cảm tình với thái độ đối phương, bèn lễ phép gật đầu, quay đầu tiếp tục đi tới trước, nhìn xem còn có thể tìm được thảo dược khác luyện chế An Hồn đan hay không.
Nữ tử kia thấy Hứa Tử Yên xoay người bước đi, ngay cả liếc nhìn nàng một cái cũng không, trong lòng hơi buồn bực, tính đuổi theo, lại bị nam tử trung niên bên cạnh vươn tay đè lại đầu vai, cười khẽ nói: “Nha đầu, đừng nghịch nữa.”
“Hừ.” Nữ tử kia cuối cùng vẫn nhịn không được ‘hừ’ một tiếng, quay ngoắt đầu sang một bên, có điều không tiếp tục đuổi theo nữa.
“Nhưng mà, ta có chút hứng thú với cô nhóc kia, không ngại đi theo nhìn xem, nàng còn mua những thảo dược gì.”
Dọc theo đường đi, Hứa Tử Yên cuối cùng chẳng mua thêm thảo dược, một mặt là trên người nàng đã không còn hạ phẩm linh thạch, dù sao không thể cứ dùng đan dược đến đổi, vậy rất dễ gây chú ý. Mặt khác là Hứa Tử Yên không gặp được thảo dược làm bản thân hứng thú, về phần bốn vị thảo dược khác của An Hồn đan, rốt cuộc vẫn không tìm được vị nào.
Đồng thời, Hứa Tử Yên cũng cảm nhận được nam tử trung niên kia cùng nữ tử trẻ tuổi đều đi theo cách bản thân không xa, còn có vài tu sĩ ở phía sau mình như gần như xa. Hứa Tử Yên chợt cảnh giác, chẳng lẽ là bị người theo dõi? Những người này muốn đánh cướp mình? Nghĩ đi ngẫm lại, tại phường thị hẳn là không thành vấn đề. Chỉ sợ những người này là muốn theo dõi bản thân, chờ sau khi bản thân rời khỏi phường thị rồi mới xuống tay.
Sau khi rời khỏi phường thị? Hắc hắc, thời điểm kia bản thân đã tiến vào Thái Huyền tông, có gì phải sợ. Nghĩ đến đây, Hứa Tử Yên dứt khoát không để ý tới những người đó, lại toàn tâm toàn ý ở quầy hàng tìm tòi.
Ra khỏi khu mua thảo dược, Hứa Tử Yên thấy sắc trời hẵng còn sớm, liền tiếp tục đi dạo trong chợ trời. Dần dần đã dạo ra khỏi khu vực chợ trời, đang nghĩ bản thân phải chăng nên trở về bây giờ, thì trong giây lát nghe được phía trước cách đó không xa truyền đến tiếng tranh cãi. Hứa Tử Yên ngẩng đầu nhìn, phát hiện phía trước có một đám đông vây quanh, tiếng động ồn ào đúng là từ nơi đó truyền ra.
Nơi này hẳn là thuộc khu ổ chuột trong phường thị, hai bên nhà cửa thấp bé xây dựng bên ngoài chợ trời. Tiếng tranh cãi đúng là từ một cái đại môn treo bảng hiệu chú kiếm truyền đến. Hứa Tử Yên đi đến phụ cận, phát hiện ba thanh niên đang vây quanh một lão giả lớn tuổi cao giọng quát cái gì đó, mà lão giả lại ngồi trên một băng ghế, không thèm để ý ba thanh niên kia.
Hứa Tử Yên đứng sau đám người rướn cổ nhìn xem bên trong, thình lình cảm giác được một người đụng phải mình, cũng rướn cổ nhòm ngó. Ngoái đầu nhìn thử, thì đúng là nữ tử vừa rồi ở chợ trời trách cứ bản thân mua Hồng Nương Tử.
Hứa Tử Yên nghe một lát, đã hiểu rõ sự tình nguyên do. Thì ra ba thanh niên kia muốn nhờ lão giả ngồi trên ghế chế tác cho bọn họ một cây cung, lão giả lại nói với bọn họ, lão chỉ biết chú kiếm. Ba thanh niên kia cảm thấy đã có thể chú kiếm, đương nhiên cũng có thể chế cung, đây đều là luyện khí cả thôi. Quan trọng nhất là, ba thanh niên thấy được phi kiếm trong cửa hàng lão giả chế tác, tất cả đều là thượng phẩm phi kiếm. Vì vậy càng khiến ba thanh niên nhận định trình độ lão giả cao siêu, kiên quyết ở lại trong này không đi, ép lão giả chế tác cho bọn họ một cây cung.
Ngặt nỗi, lão giả kia cố tình không chịu chế tác. Đến cuối cùng, mặc kệ ba thanh niên nói gì, lão giả cũng đáp lại mỗi một câu: “Chỉ chú kiếm.”
Cứ lặp lại vài lần như thế, không chỉ người bên cạnh xem náo nhiệt cười vang, mà chính Hứa Tử Yên cũng không khỏi mỉm cười. Đang cảm thấy lão giả thú vị thì bên tai truyền đến một tiếng phì cười. Hứa Tử Yên quay đầu nhìn lại, phát hiện nữ tử theo sát mình dọc dường đang vươn tay nhỏ che miệng cười đến run rẩy cả người. Thuận mắt nhìn nam tử trung niên cạnh nàng một cái, trong giây lát nhìn thấy bờ môi hắn hơi giật giật. Bên tai cảm giác được ba gã thanh niên luôn kêu gào ầm ĩ đột nhiên mất tiếng.
Hứa Tử Yên kinh ngạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sắc mặt ba thanh niên kia tràn ngập sợ hãi. Nhìn quanh mọi nơi một cái, sau đó tựa như chó nhà tang tách đám người ra chạy trối chết. Hứa Tử Yên lại không biết, ngay vừa rồi nàng nhìn thấy môi nam tử trung niên kia khẽ nhúc nhích, bên tai mấy thanh niên kia lại chấn động một từ: “Cút.”
Một từ ‘cút’ này, trực tiếp khiến linh hồn ba thanh niên chấn động. không chỉ thế còn mơ hồ bị thương nhẹ. Đợi bọn họ đưa mắt quan sát chung quanh, phát hiện mọi người đều không có điểm khác thường, biết bản thân đụng phải cao nhân không thể trêu vào, nên chỉ có ba người mình bị chấn thương, còn người khác căn bản không nghe được một tiếng ‘cút’ kia. Sao còn không rõ tu vi đối phương cao không thể với, cũng e sợ bản thân dừng nhiều trong này một giây thì sẽ phải chết tại đây.
Nhìn bộ dạng ba người chạy trối chết, Hứa Tử Yên kinh ngạc. Lén lút lui ra vài bước, tới sau nam tử trung niên, vận dụng mắt Côn Bằng xem thử, trong lòng không khỏi rung mạnh, thân mình nhịn không được chao đảo. Thì ra ở trong mắt Côn Bằng của Hứa Tử Yên hiện ra tu vi đối phương vậy mà là cảnh giới Kết Đan kỳ tầng thứ mười.
“Hắn hẳn là phong chủ Thái Huyền tông, chỉ là không biết phong chủ phong nào.”
Lúc này, mọi người thấy đã hết náo nhiệt, đều dần dần tản đi. Hứa Tử Yên theo dòng người rời khỏi, có điều nàng đi rất chậm, hơn nữa luôn lét lút chăm chú quan sát nam tử trung niên kia. Chợt phát hiện nam tử trung niên chậm rãi đi tới ngồi trước mặt lão giả, không biết hắn nói gì đó, lão giả lại không nói một lời, đứng dậy xoay người vào phòng trong. Nam tử trung niên lộ vẻ cười khổ, cuối cùng vẫn đi theo vào phòng, nữ tử kia cũng theo sát vào sau.
Hứa Tử Yên rất hiếu kỳ người trung niên cùng lão nhân chú kiếm có quan hệ gì, song cuối cùng vẫn lắc đầu, trở về chỗ ở của bản thân. Đồng thời nàng cảm giác được có mấy kẻ đang theo đuôi mình, chắc là mấy tu sĩ theo dõi mình từ chợ trời tính đánh cướp.
Hứa Tử Yên lười để ý bọn họ, dù sao bản thân đi đường lớn, ở trong phường thị Thái Huyền tông quản chế, thách bọn họ cũng không dám động thủ. Vì thế cứ nhàn nhã bước đi.
Về tới Thiên Phù điếm, nhớ ra trên người bản thân đã không còn hạ phẩm linh thạch, bèn lấy ra một viên trung phẩm linh thạch nhờ lão bản Thiên Phù điếm đổi thành một trăm viên hạ phẩm linh thạch. Lão bản kia rất sảng khoái đổi cho Hứa Tử Yên, song ánh mắt nhìn Hứa Tử Yên liền khác hẳn. Phải biết rằng đệ tử Luyện Khí kỳ giống Hứa Tử Yên, có thể có một ít hạ phẩm linh thạch đã không tệ rồi, có thể lấy ra trung phẩm linh thạch, làm sao không phải người có thân phận bối cảnh cực kỳ hùng hậu.
Mà mấy tu sĩ đi theo Hứa Tử Yên, bắt gặp Hứa Tử Yên tiến vào Thiên Phù điếm, còn tưởng rằng Hứa Tử Yên là đi mua đồ, đợi khi thấy Hứa Tử Yên đổi xong linh thạch, lập tức thông qua cửa sau tiến vào hậu viện Thiên Phù điếm, những người này mới phản ứng lại, người ta là đệ tử Thái Huyền tông. Cả đám liếc nhìn nhau một cái, trong ánh mắt tràn ngập kinh hoảng. Nơi này là chỗ nào? Là phường thị Thái Huyền tông quản lý, đám người mình muốn ở địa bàn Thái Huyền tông đánh cướp đệ tử Thái Huyền tông, kia còn không phải muốn chết sớm, chán sống rồi sao. Vì thế, mấy người kia nào dám ở lại dù chỉ một lát, hoang mang rối loạn bỏ chạy.
Tất cả những việc này, Hứa Tử Yên đương nhiên không để ý tới. Nàng lập tức về phòng mình, sau đó cài chốt cửa, cởi giày, nằm lên giường, rồi tiến vào Tử Yên không gian.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT