“Chuyện hôm nay ta quản chắc rồi, chỉ cần ngươi có thể hơn ta, ta sẽ không quản.”
Trán Hạ Kiệt nổi gân xanh, phát tán từng luồng khí đen. Hít một hơi thật sâu, áp chế cơn phẫn nộ trong lòng. Hạ Kiệt mặc dù háo sắc kiêu ngạo, lại không có nghĩa hắn ngu xuẩn, bằng không sẽ không thể trở thành thiên tài của Thái Huyền tông. Hắn biết bản thân trước mắt chẳng phải đối thủ của Liễu Nhất Thanh, nếu cùng Liễu Nhất Thanh động thủ, chỉ có thể tự rước lấy nhục. Hung hăng trừng Liễu Nhất Thanh, phảng phất muốn dùng ánh mắt giết chết đối phương, ngữ khí rét lạnh nói: “Liễu Nhất Thanh, tu vi hiện tại của ngươi cao hơn ta, nhưng hai chúng ta chẳng qua kém một tầng thôi. Nhiều nhất một năm không vượt qua thì hai năm ta sẽ vượt qua ngươi, ngươi hãy cố gắng sống sót, để ta cảm tạ ngươi thật tốt vì việc làm ngày hôm nay.”
Lời nói kia, âm điệu kia, không khỏi làm thân thể Liễu Nhất Thanh bất giác run lên. Hứa Tử Yên đứng sau Liễu Nhất Thanh sâu sắc phát hiện Liễu Nhất Thanh dao động, biết tâm trạng Liễu Nhất Thanh bị những lời đe dọa của Hạ Kiệt làm xuất hiện một cái khe, khí thế trên người đang dần suy nhược. Đây chẳng những gây bất lợi cho sự tình trước mắt, mà đối với việc tu luyện của Liễu Nhất Thanh về sau cũng sẽ sinh ra ảnh hưởng không tốt. Bất kể là nguyên nhân gì, Liễu Nhất Thanh vì mình xuất đầu, mình không thể mặc kệ. Hơn nữa nếu khí thế Liễu Nhất Thanh bị chèn ép, Hạ Kiệt sẽ một lần nữa chiếm được thế thượng phong.
“Hai năm? Cho mình thời gian hai năm, mình nhất định sẽ siêu việt hơn tên Hạ Kiệt trước mắt.”
Hứa Tử Yên siết chặt hai đấm, xuyên qua bả vai Liễu Nhất Thanh nhìn phía Hạ Kiệt đối diện, lạnh giọng nói: “Hạ Kiệt, ngươi muốn động Liễu sư tỷ, trước tiên hỏi ta có đáp ứng hay không đã.”
“Ngươi? Ha ha ha…, cười chết ta, ha ha ha…” Hạ Kiệt càn rỡ cười lớn, vươn tay chỉ vào Hứa Tử Yên đối diện, vẻ mặt trào phúng.
Liễu Nhất Thanh nghe xong, đáy lòng rung lên. Nàng biết đây là Hứa Tử Yên hứa hẹn với nàng. Lại nghĩ đến Hứa Tử Yên dựa vào tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu, đều dám chống đỡ Hạ Kiệt có tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ bảy, bản thân thì có gì phải sợ? Về phần tương lai Hạ Kiệt trả thù, dù sao bản thân đã quyết định đi theo Hứa Tử Yên, sự tình sau này, sau này hẵng tính.
Thoáng chốc, khí thế trên người Liễu Nhất Thanh vốn dĩ đang suy yếu lại tăng mạnh, dâng trào mãnh liệt đánh tới Hạ Kiệt.
Hạ Kiệt vốn dựa vào tài ăn nói của mình, đã đem Liễu Nhất Thanh khí thế đè ép xuống. Chỉ còn chờ Liễu Nhất Thanh thức thời tránh ra, bản thân có thể giáo huấn Hứa Tử Yên một chút, sau đó mang theo Hứa Lam ngạo nghễ rời đi. Hơn nữa hắn cũng đã thấy được khí thế Liễu Nhất Thanh đang dần suy sụp, trong lòng thật vui sướng, thị uy nhìn thoáng qua Hứa Tử Yên, trên mặt thậm chí toát ra vài phần đắc ý.
Mà đúng lúc này, những lời lạnh lùng của Hứa Tử Yên vừa truyền ra, bỗng chốc khiến khí thế Liễu Nhất Thanh tăng lên lại. Ánh mắt Hạ Kiệt co rụt lại, trong lòng cả kinh, thầm nghĩ: “Hứa Tử Yên kết quả là thân phận gì? Nàng không phải là đệ tử một gia tộc thế tục giới sao? Chẳng lẽ phong chủ Thiên Phù phong kia thật sự nhìn trúng nàng, trở thành chỗ dựa cho nàng? Vậy cũng có thể thu nàng làm chân truyền đệ tử cơ mà? Vì sao chỉ thu nàng làm phổ thông nội môn đệ tử? À, trước mắt nàng chỉ là tu vi Luyện Khí kỳ, rất có thể lão nhân kia nghĩ đợi khi tu vi nàng đạt tới Trúc Cơ kỳ, mới thu nàng làm chân truyền đệ tử. Nhất định là vậy, bằng không Liễu Nhất Thanh vì sao vừa nghe đến Hứa Tử Yên sẽ che chở nàng ta, khí thế đã lập tức mạnh thêm?”
Ánh mắt Hạ Kiệt thâm trầm nhìn phía Hứa Tử Yên, trong mắt lộ ra ý tìm tòi nghiên cứu. Xem ra hôm nay quyết định của mình không thể thực hiện, vừa nghĩ đến đây, tâm trạng Hạ Kiệt liền cáu kỉnh lên. Hít sâu một hơi, miễn cưỡng ngăn chặn nội tâm cáu kỉnh, nhìn Hứa Tử Yên lạnh lùng nói: “Hứa Tử Yên, ngươi thật sự quyết định muốn đối nghịch với ta?”
“Không phải ta đối nghịch ngươi, mà là ngươi đến Hứa gia chúng ta ép buộc làm khó người khác.” Hứa Tử Yên lạnh lùng nói.
“Chỉ bằng tư chất và tu vi của ngươi? Mặc dù ta không biết ngươi dựa vào cái gì chiếm được Liễu Nhất Thanh toàn lực tương trợ, nhưng ngươi phải biết rằng, ở Thái Huyền tông, thậm chí toàn bộ tu tiên giới, vẫn lấy thực lực vi tôn.”
“Tu vi ngươi rất cao sao? Vậy đừng để ta vượt qua ngươi.” Biểu cảm Hứa Tử Yên hờ hững như trước, không chút biến hóa.
Sắc mặt Hạ Kiệt xanh mét, một đôi mắt tam giác bắn ra bốn phía, thân mình hơi phát run, nhìn chằm chằm Hứa Tử Yên lạnh lùng nói: “Hứa sư muội, chúng ta còn nhiều thời gian, cùng ở tại Thái Huyền Tông, để ta xem ngươi rốt cuộc có chỗ dựa gì. Sự tình hôm nay ta nhớ kỹ, mong rằng ngươi có chỗ dựa vững chắc, bằng không, chỉ bằng tu vi và tư chất của ngươi…. Hừ, sư huynh ta đi trước một bước, cáo từ.”
Dứt lời, thân hình bật nhảy, phút chốc bay lên không trung, biến mất tăm. Hứa Tử Yên nhìn phương hướng Hạ Kiệt biến mất, khóe miệng xẹt qua một tia cười khổ, nghĩ bụng: “Nguyên bản muốn ở Thái Huyền tông sống khiêm tốn, ai ngờ muốn khiêm tốn lại khó như vậy chứ?”
Về nơi ở của mình, quay đầu nhìn Liễu Nhất Thanh đi theo sau, Hứa Tử Yên lẳng lặng lấy ra hai tấm cửu phẩm phù lục đỉnh từ vòng trữ vật, đưa cho Liễu Nhất Thanh: “Chính tỷ cẩn thận.”
Liễu Nhất Thanh nhìn cửu phẩm phù lục đỉnh trong tay Hứa Tử Yên, ánh mắt thoáng sáng ngời, trong mắt lóe ra tia cảm động sáng rọi. Nàng đi theo Hỏa Vũ đại sư huynh nhiều năm, Hỏa Vũ cũng chưa từng cho nàng một tấm cửu phẩm phù lục, càng đừng nói là cửu phẩm phù lục đỉnh. Nàng cũng là Thiên Phù phong đệ tử, đương nhiên biết cửu phẩm phù lục đỉnh có ý nghĩa gì. Tâm trạng không khỏi hoảng hốt một trận: “Chẳng lẽ Hứa sư muội chỉ có mười sáu tuổi trước mắt đây đã có thể chế tác cửu phẩm phù lục đỉnh? Chẳng phải là nói, trình độ chế tác phù lục của nàng căn bản không giống lời nàng, xác xuất thành công rất thấp, mà xác xuất thành công cực cao. Dựa theo lời phong chủ, người có thể chế tạo cửu phẩm phù lục đỉnh, tưởng muốn chế tác cửu phẩm phù lục hạ đẳng hoặc trung đẳng gần như chính là xác xuất trăm phần trăm thành công. Như thế, lẽ nào tiêu chuẩn chế tác phù lục của Hứa sư muội đã vượt qua Hỏa Vũ đại sư huynh?”
Nghĩ đến đây, cả trái tim Liễu Nhất Thanh nóng rực. Cảm giác may mắn vô cùng vì bản thân vừa rồi đứng ở bên phía Hứa Tử Yên. Người có thiên phú nhường này, tương lai làm sao có thể không trở nên nổi bật ở Thái Huyền tông? Sợ rằng tương lai có khi còn tiếp nhận chức phong chủ Thiên Phù phong cũng không chừng. Ngẩng đầu nhìn Hứa Tử Yên, vẻ mặt như trước hoảng hốt hỏi: “Hứa sư muội, phù lục này là chính sư muội chế tác?”
“Phải.” Hứa Tử Yên nhẹ nhàng gật đầu.
Liễu Nhất Thanh hoàn toàn tỉnh táo lại, có điều nàng cũng lập tức phản ứng, lúc trước Hứa Tử Yên nói nàng chế tác phù lục xác xuất thành công rất thấp, hẳn là muốn khiêm tốn, lưu cho bản thân một ít át chủ bài. Nàng không khỏi hết sức bội phục Hứa Tử Yên tâm tư kín đáo, trong lòng đã hạ quyết tâm, dù là ai hỏi trình độ chế phù của Hứa sư muội, nàng đều sẽ dựa theo lời Hứa sư muội nói trước đó đi trả lời, cho dù là phong chủ tự mình hỏi cũng vậy.
Cung kính cáo từ Hứa Tử Yên, lặng lẽ về tới phòng mình, trong lòng vẫn không ngừng suy tư: “Hứa sư muội đã có thể chế tác cửu phẩm phù lục đỉnh, vậy có khi nào nàng đã có thể chế tác phù bảo?”
Nghĩ đến đây, không khỏi lắc lắc đầu cười tự giễu: “Điều này sao có thể? Một đệ tử thế tục giới, có thể chế tạo ra cửu phẩm phù lục đỉnh, đã đủ khiếp sợ tu tiên giới, nếu còn có thể chế tác phù bảo, kia chẳng phải là yêu nghiệt?”
Ngày thứ hai, mặt trời dâng cao. Toàn bộ Hứa gia đều chìm đắm hăng say vào việc tu luyện, có đệ tử đang đánh sâu vào bình chướng cuối cùng, có đệ tử đang tu luyện kỹ xảo pháp thuật, còn có đệ tử đứng ở nơi đó ngắm nhìn trời xanh, cảm ngộ thiên đạo…
Ở ngoài Trung Đô thành, hai tu sĩ đang lăng không bay tới, trực tiếp bay vào Trung Đô thành, dừng ở ngoài cửa lớn Hứa gia.
Thủ vệ đệ tử Hứa gia vừa thấy quần áo hai người, sắc mặt phút chốc biến đổi. Một người vội vàng xoay người chạy vào báo cáo, mấy đệ tử khác thì quỳ rạp xuống đất cùng hô: “Cung nghênh thượng tiên Thái Huyền tông.”
Lúc bấy giờ, Hứa Tử Yên đang cùng Liễu Nhất Thanh ngồi trên ghế trúc phẩm trà tán gẫu, từ miệng Liễu Nhất Thanh hiểu biết càng nhiều sự tình về Thái Huyền tông. Bỗng thấy Hứa Lam ngự kiếm bay lên núi, bắt gặp Hứa Tử Yên đang nhàn nhã ở nơi đó uống trà tán gẫu, liền vội nói: “Tử Yên muội muội, người Thái Huyền tông tới, nói là tới đón muội.”
Hứa Tử Yên và Liễu Nhất Thanh liếc nhìn nhau một cái, thầm nghĩ: “Người Thái Huyền tông rốt cuộc đã tới, không biết là người phương nào?”
“Bọn họ hiện đang ở đâu?”
“Ở nghị sự đại điện.”
Liễu Nhất Thanh và Hứa Tử Yên vội vàng bay đi nghị sự đại điện, từ không trung đáp xuống, ở cửa nghị sự đại điện chỉnh đốn lại quần áo, mới cất bước đi vào nghị sự đại điện.
Vừa tiến vào nghị sự đại điện, Liễu Nhất Thanh ở sau Hứa Tử Yên, sắc mặt thoáng biến đổi, truyền âm nói với Hứa Tử Yên: “Hứa sư muội, bọn họ là Thái Huyền phong thủ hạ đệ tử của tông chủ.”
Hứa Tử Yên chợt sửng sốt, cũng không khỏi khẩn trương. Người đứng đầu một tông phái người đến đón mình, không biết kết quả là phúc hay họa?
Lại một lần nữa sửa sang lại quần áo, thi lễ thật sâu với hai vị tu sĩ Thái Huyền tông: “Đệ tử Hứa Tử Yên bái kiến hai vị tiền bối.”
Tu sĩ Thái Huyền tông ngồi trên thượng vị đứng dậy, hơi cười nói: “Ngươi chính là Hứa Tử Yên sư muội?”
“Đúng là đệ tử.” Hứa Tử Yên nhu thuận đáp.
“Ha ha…” Nam tu sĩ kia cười nói: “Hứa sư muội không cần câu nệ, nghe nói sư muội được phong chủ Thiên Phù phong tự mình thu làm nội môn đệ tử, như thế sư muội và ta đều là người đồng lứa. Chúng ta xưng hô sư huynh muội là được rồi.”
“Dạ, tham kiến sư huynh, sư tỷ.”
Lần này tu sĩ Thái Huyền tông tiến đến nghênh đón Hứa Tử Yên là một nam một nữ, Hứa Tử Yên hơi cúi đầu, vận dụng mắt Côn Bằng xem xét, liền nhìn ra nam tu sĩ kia là tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ chín, còn nữ tu sĩ vậy mà là tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ mười một. Trong lòng không khỏi thầm nghĩ: “Chẳng lẽ hai tu sĩ này đều là chân truyền đệ tử của tông chủ?”
Bên tai lại nghe tiếng nam tu sĩ cười to sang sảng: “Ha ha ha… Hứa sư muội, sư muội nhầm rồi.”
Hứa Tử Yên nghe vậy sửng sốt, nghĩ bụng, chẳng lẽ hắn có thể nhìn thấu nội tâm mình? Đáy lòng không khỏi hoảng hốt, không biết đối phương liệu có nhìn thấu bí mật của bản thân hay không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT