Thời điểm mấy thiếu niên đệ tử trẻ tuổi nhẹ nhàng bật khỏi mặt đất, thân hình đang ở không trung, còn không quên liếc trộm Hứa Tử Yên. Lại không ngờ ánh mắt Hứa Tử Yên vừa vặn nhìn sang, bị con ngươi trong suốt sáng ngời của Hứa Tử Yên chiếu tới, trong lòng hoảng hốt, rớt cái vèo từ không trung xuống.

Hứa Tử Yên bỡn cợt tiếp tục nhìn mấy thiếu niên kia, thấy bọn họ hoang mang rối loạn đứng dậy, lại giả vờ giả vịt đứng tại chỗ tu luyện, mãi cho đến khi bọn họ quay lưng về phía mình. Hứa Tử Yên buồn cười lắc lắc đầu, vừa định rời khỏi, lại nghe thấy một giọng nói ôn hòa vang lên: “Tử Yên muội muội, muội không tu luyện à?”

Hứa Tử Yên nghe tiếng ngẩng đầu, phát hiện Hứa Kỳ, Hứa Lân và Hứa Thiên Lang đang đồng hành đi tới. Trên mặt ba người vẫn còn đổ mồ hôi, đi thẳng tới chỗ Hứa Tử Yên, câu hỏi ôn hòa vừa rồi, đúng là Hứa Kỳ đi giữa thốt ra. Ba người còn chưa đi đến trước mặt Hứa Tử Yên, một mùi mồ hôi nam tử nồng nặc do vận động kịch liệt đã đập vào mặt.

Hứa Tử Yên nhìn ba người đang đi chung, trong lòng không khỏi cảm khái. Nhớ ngày đó, bản thân vừa mới tiến vào Hứa gia, huynh đệ Hứa Thiên Lang và Hứa Kỳ còn hết sức bất hòa. Mỗi bên nắm giữ một phương thế lực, tranh đấu không ngừng nghỉ. Mà sau khi trải qua cuộc đào vong tàn khốc kia, vách ngăn giữa bọn họ tựa hồ vơi đi rất nhiều. Tuy rằng còn chưa đạt tới mức độ thân mật, nhưng tối thiểu đã không còn đối địch, có thể đi cùng nhau.

Hứa Lân từ hướng đối diện Hứa Tử Yên đi tới, càng tới gần Hứa Tử Yên, trái tim càng đập thình thịch dữ dội. Nội tâm hắn biết bản thân và Hứa Tử Yên không có hy vọng, quan hệ huyết thống làm cho bọn họ hoàn toàn mất đi khả năng. Hơn nữa mấy ngày nay, Hứa Lân cảm thấy bản thân đã có thể thản nhiên đối mặt chuyện này, chỉ là, thật không ngờ, bỗng chốc nhìn thấy dung nhan tuyệt thế của Hứa Tử Yên, nhớ tới những kỷ niệm từng có với Hứa Tử Yên, trái tim Hứa Lân vẫn cứ rung động.

Hứa Kỳ chạy tới trước Hứa Tử Yên, hôm nay hắn cũng thấy được Hứa Tử Yên. Hắn phát hiện Hứa Tử Yên luôn đứng ở một góc quảng trường, lặp đi lặp lại ngó hai tay mình. Hắn đương nhiên không biết Hứa Tử Yên ở nơi đó tu luyện lực khống chế, giữa hai tay nàng có một pháp thuật tiểu thủy long. Chỉ cho rằng Hứa Tử Yên gặp chuyện gì khó xử, liền cùng Hứa Lân và Hứa Thiên Lang đi tới, nhẹ giọng hỏi: “Tử Yên muội muội, nếu có vấn đề gì không rõ, muội có thể đi hỏi phụ thân.”

Ánh mắt Hứa Thiên Lang bên cạnh khẽ dao động, phóng ra một loại xúc động muốn chiến đấu, xem ra vừa rồi hắn đánh với Hứa Lân còn chưa đã ghiền, hẳn là Hứa Lân sợ làm tổn thương đến lòng tự tôn của Hứa Thiên Lang, nên không dốc hết toàn lực. Hứa Lân đứng sau hai người, mỉm cười với Hứa Tử Yên có hơi mất tự nhiên.

Hứa Tử Yên cũng mỉm cười gật đầu với ba người. Ánh mặt trời mùa hè chiếu rọi trên ba thiếu niên, mỗi người đều đổ mồ hôi ướt đẫm quần áo, quần áo dán sát vào da thịt, lộ ra dáng vẻ tráng kiện bên trong. Tinh thần phấn chấn, dương cương, hiện rõ mồn một trước mặt Hứa Tử Yên. Khóe miệng Hứa Tử Yên vô thức hé mở, nghĩ bụng: “Ta làm sao thế này? Sao cứ mãi chú ý những điểm ấy của bọn họ? Đúng là buổi sáng uống hơi nhiều canh đại bổ rồi.”

Hứa Kỳ vẫn là bộ dạng ôn hòa, Hứa Thiên Lang như trước mang theo thần thái lãnh khốc hung lệ, chỉ có khí chất của Hứa Lân có hơi biến hóa, trong dũng mãnh lại mang theo một ít trầm ổn cùng một tia u buồn. Tuy rằng diện mạo vẫn là một thiếu niên, nhưng từng trải qua một lần bị tình cảm dày vò, cho dù hiện giờ đã miễn cưỡng thoát khỏi, nhưng tâm tình thành thục, khiến khí chất của hắn có một loại biến hóa thoát thai hoán cốt.

“Hắn trở nên tang thương hơn rồi.” Trong lòng Hứa Tử Yên có hơi bất đắc dĩ.

“Nàng trở nên càng thêm xinh đẹp.” Trong lòng Hứa Lân có hơi chua xót.

Lúc này, nơi xa Hứa Hạo Nhiên cũng nhìn sang đây, hắn không có cách nào không chú ý bốn người này. Bốn người này chính là tinh anh của Hứa gia, là tương lai của Hứa gia. Có thể coi là bốn người mạnh nhất trong thế hệ thiếu niên của gia tộc từ trước tới nay, lại có thể chung sống hòa thuận, làm hắn an lòng, trên mặt bất giác lộ ra nụ cười.

Hứa Tử Yên nghe được câu hỏi của Hứa Kỳ, hơi lắc đầu, vừa tính nói, đột nhiên cảm thấy dưới mũi có hơi lành lạnh, tựa hồ có chất lỏng chảy xuống. Vội vàng nâng tay lên, vậy mà lau được cả một tay đầy máu.

“Ôi…”

Bị cha mẹ hại chết rồi.

Dược lực của bốn chén canh đại bổ kia đúng là quá mạnh, vốn dĩ Hứa Tử Yên cảm thấy cơ thể nàng khô nóng, tính rời khỏi, trở về phối chút dược hóa giải. Thế nhưng, bây giờ lại chảy máu mũi trước mặt ba thiếu niên, à, tộc trưởng bên kia cũng đang nhìn sang đây. Việc này… sao có thể giải thích bản thân buổi sáng uống hơi nhiều canh đại bổ được chứ? Mất mặt quá.

Hứa Tử Yên xấu hổ lấy tay che, mũi vẫn cứ chảy máu, đã chảy qua miệng. Hứa Lân đối diện bỗng nhiên khẩn trương kêu: “Tử Yên muội muội, muội chảy máu mũi.”

Hứa Tử Yên vô lực ném cho hắn một ánh mắt xem thường, thầm nghĩ: “Ngươi kêu cái gì mà kêu? Sợ không ai biết à?”

Hứa Thiên Lang ở một bên gấp giọng nói: “Tử Yên muội muội, mau ngẩng đầu lên đi.”

Hứa Tử Yên ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Hứa Thiên Lang, nghe lời ngẩng đầu. Mây trên trời như từng phiến vảy cá, chuyển động thong thả, giống như phi long đầy trời. Gió nhẹ khẽ thổi, chim bay vút qua, không lưu lại chút tung tích. Một đám mây, hai đám mây, ba đám mây…

Hứa Tử Yên không nói gì chỉ vờ ngắm bầu trời che giấu sự xấu hổ của bản thân, liền cảm giác được một thứ mềm mại gì đó nhét vào lỗ mũi mình, vội vàng nâng tay đè lại, thì ra là một cái khăn tay, còn mang theo mùi thơm nhàn nhạt. Vừa hơi cúi đầu nhìn, ra là Hứa Mai và Hứa Lam không biết chạy tới từ lúc nào, bàn tay Hứa Lam đang cầm chiếc khăn tay kia.

Máu đã ngừng, thế nhưng lại vứt sạch mặt mũi, bản thân không chỉ ở trước mặt ba thiếu niên chảy máu mũi, còn để cho Hứa Lam và Hứa Mai thấy được. Ba thiếu niên, ngược lại sơ ý, không nghĩ nhiều như vậy, lúc này chỉ mang vẻ mặt thân thiết nhìn mình. Hứa Lam và Hứa Mai thì liếc nhìn nhau một cái, vẻ mặt cười xấu xa nhìn Hứa Tử Yên.

Hứa Mai đột nhiên dựa vào, kề miệng sát lỗ tai Hứa Tử Yên, nhỏ giọng nói: “Tử Yên tỷ tỷ, thật không ngờ tỷ ngắm ba vị ca ca đến chảy máu mũi luôn, tỷ với bọn họ là chí thân, chỉ có thể nhìn không thể ăn, hắc hắc hắc…”

Hứa Tử Yên vươn một bàn tay, nhéo thắt lưng Hứa Mai, nghiến răng nghiến lợi ở bên tai nàng nhỏ giọng nói: “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi lại nói bậy, ta liền nhéo chết ngươi.”

“Ha ha ha…” Hứa Mai cười duyên nhảy sang chỗ khác.

Hứa Tử Yên dùng khăn tay lau sạch máu mũi trên mặt, trong lòng thật buồn bực. Hứa Kỳ, Hứa Lân và Hứa Thiên Lang nhìn xem Hứa Lam và Hứa Mai ở nơi đó tụm lại cười duyên, trong lòng thấy khó hiểu. Tử Yên chảy máu mũi cũng rất buồn cười sao? Nghĩ đến đây, ba người hung hăng trừng mắt nhìn Hứa Mai và Hứa Lam. Hứa Mai cùng Hứa Lam liền lè lưỡi, điều chỉnh vẻ mặt nghiêm túc, nhưng trong ánh mắt lại toàn là ý cười.

Hứa Tử Yên cũng hung hăng trừng mắt các nàng, trong lòng nảy sinh ác độc thầm nghĩ: “Hai người cứ cười đi, đừng để cho ta nắm được nhược điểm của hai người, bằng không, hắc hắc…”

Hứa Tử Yên đã không có tâm tư ở lại chỗ này. Vừa định cáo từ với mấy người trước mặt rời đi, liền nhìn thấy một đám người đi tới chỗ mình. Ánh mắt đảo qua, đều là vài trưởng bối của mình, tu vi cũng đều trên Luyện Khí kỳ tầng thứ mười, thậm chí có mấy đệ tử Luyện Khí kỳ tầng thứ mười một.

Những người này cũng coi như là một thế hệ tinh anh của Hứa gia. Nhưng một là bọn họ còn chưa đạt tới tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ mười, hai là bọn họ cũng không phải đích hệ Hứa gia, cho nên tuy rằng tu vi đạt tới Luyện Khí kỳ tầng thứ mười một, nên vẫn lưu lại nội đường, chứ không trở thành trưởng lão gia tộc. Nếu bọn họ đạt tới Luyện Khí kỳ tầng thứ mười hai, cho dù không phải đích hệ, cũng sẽ được gia tộc liệt vào hàng trưởng lão, được mời đến viện trưởng lão tu hành, đi đột phá tầng cuối cùng kia, đánh sâu vào Trúc Cơ kỳ.

Như vậy, những người này tới chỗ đám người Hứa Tử Yên để làm gì? Không sai, bọn họ chính là đến ra oai. Những người này hàng năm đều bế quan tu hành, hơn nữa cũng không tham gia cuộc chiến Lang Gia trấn. Ấn tượng của bọn họ đối với Hứa Tử Yên, chính là lần tộc trưởng Hứa Hạo Nhiên nói rằng Hứa Tử Yên đã chết ở Thông U cốc, hay chính là lần đánh bại Dương Linh Lung trên lôi đài.

Dù vậy, những người có bối phận cao như bọn họ cũng không coi Hứa Tử Yên ra gì.

Thần tượng?

Đó là chuyện của đám đệ tử trẻ tuổi, chẳng liên quan gì đến bọn họ. Bọn họ cũng sẽ không chú ý Hứa Tử Yên bao nhiêu, ở trong lòng bọn họ, cảm thấy Hứa Tử Yên muốn vượt qua bọn họ, còn cần mấy chục năm nữa. Ừ, ít nhất cũng phải mười mấy năm. Đến lúc đó, có lẽ bọn họ đã tiến vào viện trưởng lão bắt đầu đánh sâu vào Trúc Cơ kỳ, nói không chừng cũng đã trở thành tu sĩ Trúc Cơ kỳ.

Vì nghênh chiến đại hội Trung Đô thành, bọn họ đều xuất quan, lại phát hiện Hứa Tử Yên kia rất được lòng người. Không chỉ thế hệ thiếu niên tỏ ra thần phục Hứa Tử Yên, mà ngay cả một vài đệ tử Luyện Khí kỳ tầng thứ mười trở lên của thế hệ trước cũng hết sức khâm phục Hứa Tử Yên, ánh mắt nhìn Hứa Tử Yên mơ hồ lộ ra thần sắc trông thấy cường giả, những người này đương nhiên đã tham gia trận chiến Lang Gia trấn, biết tu vi chân chính của Hứa Tử Yên.

Chỉ là, bọn họ lại không có tham gia trận chiến Lang Gia trấn, bọn họ vừa kinh ngạc về thái độ của những người đó, đồng thời, cũng sinh lòng bất mãn với Hứa Tử Yên. Phải biết rằng, ở trong lòng bọn họ, ở nội đường, bọn họ mới là cường giả chân chính, là cường giả tối cao trong nội đường, được nhận sùng bái hẳn là bọn họ mới phải. Làm sao có thể nhẫn nhịn một tiểu bối nhận được vinh quang vốn hẳn thuộc về bọn họ, chiếm cứ vị trí của bọn họ.

Bọn họ cũng không phải chưa dò hỏi mấy đệ tử từng tham gia trận chiến Lang Gia trấn, nhưng những người đó đều trốn tránh nói quanh co cho qua, chuyện này khiến bọn họ càng thêm khó chịu, đồng thời cũng khinh bỉ mấy đệ tử từng tham gia trận chiến Lang Gia trấn, thầm nghĩ trong lòng: “Nhìn bộ dạng không có tiền đồ của các ngươi kìa, lại đi sùng bái một vãn bối, các ngươi còn có thể đáng khinh thêm chút nữa không?”

Cả buổi sáng, bọn họ đều âm thầm chăm chú quan sát Hứa Tử Yên, muốn nhìn xem rốt cuộc Hứa Tử Yên có bản lĩnh gì. Tuy nhiên, bọn họ nhìn lén suốt buổi sáng. Chỉ thấy được Hứa Tử Yên đứng mãi ở một góc quảng trường, ngơ ngác nghịch ngón tay. Việc này không khỏi làm bọn họ vừa tức giận lại vừa buồn cười. Một nha đầu ngốc nghếch hồ đồ như vậy, cũng có thể trở thành thần tượng Hứa gia? Cho nên, bọn họ quyết định giáo huấn Hứa Tử Yên một chút, để nàng biết ai mới là vương giả nội đường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play