Trong lòng Lăng Tiêu hiểu rõ, nếu Hứa Tử Yên có tình cảm với hắn, có ý gả cho hắn, lúc này Hứa Tử Yên sẽ không bình tĩnh như vậy, ánh mắt cũng không thể trong suốt thế này. Lăng Tiêu nỗ lực khống chế bản thân, hắn muốn duy trì tôn nghiêm của nam nhân. Nhưng thương cảm trong mắt không thể kiềm chế lại lan tràn. Khóe miệng nhếch lên, muốn lộ ra một tia mỉm cười, tuy nhiên ý cười cũng thê lương như vậy.
Hứa Tử Yên không đành lòng hơi quay đầu sang hướng khác, nhẹ nhàng nói: “Lăng sư huynh, chuyện này chúng ta đừng nhắc lại nữa được không? Về sau chúng ta vẫn là bằng hữu tốt, đêm đã khuya, ta phải đi về.”
Hứa Tử Yên đứng dậy, lần này Lăng Tiêu không vươn tay ngăn cản. Hứa Tử Yên lập tức đi ra tửu quán, không dám quay đầu, biến mất trong trời mưa đêm. Cho dù Hứa Tử Yên không yêu Lăng Tiêu, nàng cũng không nhẫn tâm nhìn ánh mắt vỡ mộng của một người nam nhân.
Hứa Tử Yên đi đã lâu, Lăng Tiêu mới chậm rãi đứng dậy, bước chầm chậm ra khỏi tửu quán, cứ mặc cho mưa bụi rơi trên người, ánh mắt nhìn theo phương hướng Hứa Tử Yên rời đi, một đôi mắt mất đi thần thái. Một lúc lâu sau, lại ngắm nhìn bầu trời đêm.
Bầu trời đêm.
Màn đen bao phủ tứ phía.
Mưa bụi như lệ rơi…
Trên mặt Lăng Tiêu không phân rõ là nước mắt hay nước mưa, thấp giọng nỉ non: “Liệu ta có quên được nàng?”
Sắc trời đã tối muộn, Hứa Tử Yên không trở lại chỗ ở nội đường, mà về nhà cha mẹ. Hứa Hạo Quang nhìn thấy Hứa Tử Yên dầm mưa trở về, một mặt trách Hứa Tử Yên không biết mang theo ô, một mặt nhanh chóng chuẩn bị nước nóng cho Hứa Tử Yên, thúc giục Hứa Tử Yên đi tắm. Phu thê hai người thì đi thu xếp phòng cho Hứa Tử Yên.
Tắm rửa sạch sẽ bằng nước nóng một lượt, lại trò chuyện mấy câu với cha mẹ, liền bị cha mẹ nhắc nhở, liền trở về phòng cha mẹ chuẩn bị cho mình, mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Hứa Tử Yên bên này ngủ say sưa, bên kia phu thê Hứa Hạo Quang lại ở trong phòng bếp chuẩn bị. Từ khi Hứa Tử Yên đào vong trở về, liền chưa từng ở nhà, hai ông bà luôn cảm thấy nữ nhi của mình ở bên ngoài chịu quá nhiều khổ sở, nhìn vào đã thấy gầy yếu rất nhiều. Hiện giờ lại mắc mưa, phu thê Hứa Hạo Quang đau lòng cực kỳ, bèn đem một ít thuốc bổ quý báu tộc trưởng Hứa Hạo Nhiên đưa cho hai phu thê lấy hết ra. Hứa Hạo Quang lại suốt đêm giết một con gà, bỏ chung với đống thuốc bổ quý báu kia, hầm ở trong nồi.
Dùng lửa nhỏ hầm cả đêm, toàn bộ trong phòng bếp đều thoang thoảng mùi thơm. Đợi Hứa Tử Yên tỉnh lại, khịt khịt mũi, nước miếng chảy ròng ròng. Lập tức lăn từ trên giường xoay người bước xuống, mặc vào quần áo, phóng cái vèo tới phòng bếp, thấy cha mẹ đang ngồi bên bếp lửa. Nghe tiếng bước chân Hứa Tử Yên. Hai vị lão nhân quay đầu, cười hiền lành kêu: “Yên nhi, mau tới đây, uống một chén canh.”
Hứa thị vừa nói vừa đứng dậy, bưng một cái chén, mở nắp nồi, cầm cái vá múc đầy một chén, đưa tới trước mặt Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên nhìn canh cha mẹ hầm đến đỏ hai mắt, trong lòng xúc động một trận, ánh mắt liền trở nên ươn ướt. Vội vàng tiếp nhận chén canh, che giấu sương mù trong mắt bản thân, bắt đầu uống chén canh thơm ngào ngạt kia.
Hứa Hạo Quang ngồi cạnh, nhìn thấy Hứa Tử Yên uống sạch sẽ, liền tiếp nhận bát, lại múc đầy cho Hứa Tử Yên, đưa qua, nhẹ giọng nói: “Yên nhi, từ khi con bị Đại Hoàng cẩu dọa sợ tới mức rơi xuống nước, thân thể luôn không tốt. Nào, lại uống chén nữa.”
Đã uống canh mẫu thân múc cho, làm sao có thể không uống canh phụ thân múc đây? Vì thế, Hứa Tử Yên lại uống sạch chén canh thứ hai. Kế tiếp mẫu thân lại múc canh, Hứa Tử Yên tổng cộng uống hết bốn chén, thật sự là rốt cuộc không uống nổi nữa, từ chối mãi, phu thê Hứa Hạo Quang mới chịu tha cho nàng. Thời điểm Hứa Tử Yên rời nhà, còn ngàn dặn vạn dặn Hứa Tử Yên, nhớ giữa trưa trở về uống canh.
Đầu hạ, khí hậu đúng là hợp lòng người nhất. Ngàn vạn cỏ cây đều xanh tươi, có vài cành đã nở ra những đóa hoa kiều diễm.
Nội đường.
Trên khoảng sân bằng phẳng, đệ tử Hứa gia đang luyện tập buổi sớm. Gia tộc đã thông báo, còn ba ngày nữa, chính là ngày đại hội Trung Đô thành. Tuy rằng gia tộc không nói ra lần đại hội Trung Đô thành này khác gì với những lần trước, cũng không công bố âm mưu của phủ thành chủ, Tiêu gia và Ngô gia, nhưng không khí rõ ràng khác hẳn với trước kia, cao tầng trong gia tộc đều biểu hiện ra cực kỳ coi trọng. Hứa Hạo Lượng tự mình đi ngoại đường huấn luyện ngoại đường đệ tử. Mà Hứa Hạo Nhiên làm tộc trưởng, cũng tự mình đứng ở trên sân tập của nội đường, đốc thúc tất cả nội đường đệ tử, đồng thời cũng giải đáp các nghi vấn của nội đường đệ tử.
Hứa Tử Yên ở một bên luyện tập pháp thuật cho thành thục, trải qua một trận chiến Lang Gia trấn, nàng đã biết tầm quan trọng về chiến lực của một tu sĩ, phù lục dù sao cũng chỉ hữu dụng trong thời gian ngắn. Đến cuối cùng, dựa vào vẫn là chiến lực của bản thân mình.
Chiến lực, không chỉ là cảnh giới tu vi, mà còn là kỹ xảo chiến đấu. Ví dụ như tốc độ phóng thích pháp thuật, phạm vi phóng thích, độ mạnh yếu khi phóng thích. Chẳng phải ngươi phóng thích phạm vi càng rộng, uy lực phóng thích càng lớn, liền chứng minh sức chiến đấu của ngươi càng mạnh. Sức chiến đấu của một tu sĩ thể hiện ở khả năng khống chế pháp thuật của chính bản thân người đó. Phạm vi không cần rộng, chỉ cần ngươi có thể bao phủ kẻ địch của ngươi là được. Uy lực không cần lớn, chỉ cần mạnh hơn kẻ địch của ngươi đã đủ. Bằng không, ngươi đấu với một con kiến hôi cũng phải dốc hết thực lực của ngươi, như vậy, chẳng được bao lâu, ngươi sẽ hao hết pháp lực, rơi vào tình thế bị đánh chết. Cho nên, lực khống chế đối với một tu sĩ rất quan trọng.
Ba ngày này, tất cả đệ tử đều đi tới quảng trường, đang luyện pháp thuật, hoặc là kiếm pháp bản thân nắm rõ. Không có ai đi tu luyện tu vi. Bởi vì chỉ còn lại ba ngày, không có khả năng gia tăng tu vi gì, vì vậy kỹ xảo thuần thục liền trở nên quan trọng.
Hứa Tử Yên đứng ở một góc quảng trường, hai tay không ngừng lay động trước ngực, giữa hai tay nàng, một con rồng nước nhỏ không ngừng xoay quanh quay cuồng, giữa hai tay vậy mà ẩn hiện mây mù. Con rồng nước nhỏ kia, ở trong mây mù như ẩn như hiện, hệt như thần long.
Hứa Tử Yên khẽ cau mày, bởi vì nàng biết con rồng nước kia cũng chưa chân chính thành hình. Vẫn giống lúc trước ở trên động nhện trong rừng rậm Vô Tận, có thân rồng, sừng rồng, vuốt rồng, nhưng lại không có lân rồng. Hơn nữa kể cả thân rồng, sừng rồng, vuốt rồng kia cũng giống như một con rồng con, không có bao nhiêu uy thế.
Hứa Tử Yên biết, nếu bản thân phóng con rồng nước trong tay này ra, nó sẽ lập tức hấp thu thủy linh khí trong thiên địa, hình thành một con rồng nước khổng lồ. Nhưng vẫn tồn tại chỗ thiếu hụt vừa rồi. Pháp thuật thủy long này, là Hứa Tử Yên vận dụng Thủy Long Ngâm thuộc Thủy Băng quyết trong truyền thừa cô đọng mà thành, đã có được uy năng ban đầu của rồng.
Hứa Tử Yên đoán chừng, đừng nhìn pháp thuật thủy long này uy thế kinh người, nhưng nó cũng chỉ có thể dọa người. E rằng tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ mười hai lúc đối mặt với nó, cũng sẽ bị dọa đến chưa hẳn dám cùng nó đối chiến. Dù vậy, Hứa Tử Yên biết, bản thân ngưng luyện ra pháp thuật thủy long này, chính là uy thế bề ngoài làm cho người ta sợ hãi, năng lượng chân chính đại khái chỉ có thể thắng được tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ sáu. Nhưng mà, rốt cuộc có thể thắng được tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ sáu hay không, cũng chỉ là Hứa Tử Yên suy đoán.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hứa Hạo Nhiên đứng trước quảng trường, rất muốn dùng rồng nước trong tay đập hắn thử thí nghiệm, lại chợt nhớ ra Hứa Hạo Nhiên chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ ba, lắc lắc đầu, thầm nghĩ trong lòng vẫn là quên đi.
Cúi đầu nhìn pháp thuật thủy long giữa hai tay mình, trong lòng chợt lóe suy nghĩ, mười ngón tung bay, con rồng nước giữa hai tay liền chia ra làm mười, hóa thành mười con rồng nước nhỏ, xoay quanh mười ngón tay Hứa Tử Yên. Mười ngón tay Hứa Tử Yên giống như mười cây ngọc trụ bàn long, bên trên có mười con rồng nước nhỏ xoay quanh.
Mười con rồng nước nhỏ này vẫn lớn bằng con rồng nước vừa rồi, nhưng lại chia đều pháp lực của Hứa Tử Yên ra, ngũ trảo chỉ còn lại nhất trảo, sừng rồng trên đầu cũng co thành hai cục thịt mới nhú, hoàn toàn không có dáng dấp sừng rồng.
Hứa Tử Yên lúc này đứng một mình trong góc quảng trường, tựa hồ không có ai chú ý tới nàng, mỗi người đều đang tập luyện pháp thuật của bản thân, thử luyện thạch bích đã bị đệ tử Hứa gia nổ cho rung động ầm ầm.
Hứa Hạo Nhiên đứng bên sân, sau lưng hắn, nội đường đệ tử đã sớm chuyển tới một cái ghế cho hắn, dù vậy Hứa Hạo Nhiên vẫn không ngồi, cứ đứng ở nơi đó, hắn muốn dùng loại tư thế này đi khích lệ đệ tử Hứa gia. Quả nhiên, đám đệ tử nhìn thấy tộc trưởng của mình luôn đứng ở kia, mỗi người đều dốc hết năng lực của bản thân liều mạng tu luyện.
Kỳ thực, sau khi Hứa Hạo Nhiên chỉ điểm chúng đệ tử vào lúc ban đầu, tâm tư đã sớm không ở trong này. Mấy ngày nay, có rất nhiều tình báo lục tục truyền đến trong tay Hứa Hạo Nhiên. Hứa gia bọn họ dù sao cũng là một trong tứ đại gia tộc phương bắc, truyền thừa vạn năm, là đầu xà Trung Đô thành danh xứng với thực địa. Ở phủ thành chủ, Tiêu gia và Ngô gia, làm sao có thể không có mật thám.
Theo tình báo phản ánh tình huống bây giờ, phủ thành chủ, Tiêu gia và Ngô gia quả thực chuẩn bị đối phó Hứa gia. Nhưng kết quả ba nhà bọn họ dựa vào cái gì? Lại làm cách nào đối phó Hứa gia, vẫn không tra ra. Chỉ có thể xác định một sự kiện, chính là ba nhà kia sẽ động thủ vào ngày đại hội Trung Đô thành.
Có nghĩa là, theo tình báo truyền lại, phủ thành chủ, Tiêu gia và Ngô gia tựa hồ cũng đều không phải bền chắc như thép, mỗi một nhà đều có tính toán nhỏ nhặt của bản thân. Điều này làm cho nội tâm Hứa Hạo Nhiên thật coi thường bọn hắn, tiểu gia tộc chính là tiểu gia tộc, đúng là bụng chuột ruột gà, căn bản không lên được mặt bàn.
Hứa Tử Yên đứng ở một góc, mười ngón khẽ nhúc nhích, mười con rồng nước nhỏ liền lượn quanh mười ngón tay liên tục xoay vòng, thỉnh thoảng còn chu cái miệng nhỏ, phun ra một đám mây mù đạm bạc. Hứa Tử Yên âm thầm tra xét uy lực mười pháp thuật thủy long này, cảm thấy nếu mình phóng ra một con rồng nước, cũng có thể đánh chết tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ nhất, uy lực sàn sàn tu sĩ tầng thứ hai Trúc Cơ kỳ. Nếu bản thân đồng thời phóng thích mười pháp thuật thủy long, hẳn là có thể đánh chết tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ tư, nhưng chưa hẳn có thể thắng được tu sĩ Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm.
Thật rõ ràng, uy lực ngưng tụ ra một cái pháp thuật thủy long so với uy lực của mười pháp thuật thủy long mạnh hơn rất nhiều. Chỉ là phân thành mười cũng có chỗ tốt của nó, đối phó tu sĩ có tu vi bằng mình, hoặc thấp hơn mình, pháp thuật thủy long càng nhỏ thì càng giảm đi lượng tiêu thụ pháp lực cho bản thân. Phải biết rằng, muốn ngưng tụ ra một pháp thuật thủy long năm trảo phải hao phí hai tầng pháp lực của Hứa Tử Yên, dựa vào tu vi trước mắt của Hứa Tử Yên, cũng chỉ có thể ngưng tụ ra năm lần pháp thuật thủy long năm trảo, về sau liền hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Mười pháp thuật tiểu thủy long không ngừng xoay quanh ngón tay, Hứa Tử Yên lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn Hứa Hạo Nhiên đứng trên sân, thầm nghĩ trong lòng: “Thật muốn thử xem.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT