“Đây là dị tượng gì thế?” Hứa Thiên Lang bất chợt thốt ra.
Hứa Tử Yên nhìn bầu trời đổ cơn mưa máu, đáy lòng cũng vô cùng bất an, nhưng trong lòng nàng biết, lúc này nhất định không thể để nội tâm mọi người cảm thấy khủng hoảng, bằng không sẽ là chuyện cực kỳ nguy hiểm trên đường đào vong. Vì thế, nàng lạnh nhạt nói: “Mặc kệ là dị tượng gì, đều không liên quan đến chúng ta, thiên địa sinh ra dị tượng như thế, há tiểu nhân vật như chúng ta có thể dính đến nhân quả. Có lẽ toàn bộ thế tục giới cũng chẳng có quan hệ, mà hẳn là tu tiên giới sắp phát sinh việc gì đó.”
Mọi người cúi đầu suy nghĩ lời nói của Hứa Tử Yên một chút, không khỏi đều tự giễu nở nụ cười. Bọn họ là loại người nào? Chẳng qua là một bầy kiến ở thế tục giới, hơn nữa còn là một bầy kiến đang đào vong, ông trời sẽ vì bọn họ sinh ra dị tượng sao? Nếu sinh ra dị tượng thì đã sớm sinh ra, làm gì phải chờ tới bây giờ? Vì thế, tâm trạng mỗi người đều thoải mái hơn, quay đầu nhìn nhau, cười to ha hả.
“Chúng ta đi.” Hứa Tử Yên quát một tiếng, phất ống tay áo, đội mưa ngự kiếm tiến về phía trước. Mọi người cũng đều ào ào ngự kiếm theo sát Hứa Tử Yên bay tới Lang Gia trấn.
Trung Đô thành.
Hứa gia.
Phu phụ Hứa Hạo Quang dựa vào nhau, đứng ở trong sân, ánh mắt thất thần nhìn phía chân trời, chỉ mấy tháng ngắn ngủi, tóc hai người đã bạc đi một nửa, miệng thì thào nói: “Yên nhi, hiện tại con rốt cuộc ở nơi nào?”
Lang Gia trấn, trong một gian phòng khách, Chu Thánh Thành buông cây bút trong tay, hai mắt trong suốt bỗng nhiên có chút mê ly: “Hứa Tử Yên, ngươi sẽ thoát khỏi sự vây giết trong rừng rậm Vô Tận? Sẽ chọn đường đi Lang Gia trấn sao? Thật sự rất đáng chờ mong.”
Một gian phòng khách điếm khác, Dương Long như trước đứng một chỗ khép hờ mi mắt, ánh mắt híp thành một cái khe nhìn phương hướng rừng rậm Vô Tận, miệng thì thào: “Hứa Hạo Lượng, ngươi sẽ tìm được đệ tử trong gia tộc các ngươi sao? Sẽ chọn con đường đi Lang Gia trấn sao? Thật sự rất đáng chờ mong.”
Trong một tòa kiến trúc cao nhất Lang Gia trấn, là địa bàn Chu gia, nhân vật lão làng của Chu gia Chu Thạch Hổ vững vàng ngồi trên một chiếc ghế rộng rãi, sắc mặt rất kém, một trung niên tu sĩ quỳ trước mặt hắn. Chu Thạch Hổ lạnh lùng hỏi: “Kết quả là chuyện như thế nào? Lang Gia sơn trang rốt cuộc phát sinh sự tình gì? Hơn một trăm trận pháp đại sư của tông môn đã chết hơn phân nửa, ngươi bảo ta làm thế nào ăn nói với các tông môn?”
Nhìn thủ hạ của mình im lặng quỳ tại chỗ, Chu Thạch Hổ cũng biết chuyện này không trách được hắn, muốn trách chỉ có thể trách mấy trận pháp đại sư kia, rảnh rỗi đi nghiên cứu ngọn núi vớ vẩn ấy làm chi? Hắn phiền chán phất phất tay, nói: “Ngươi lui xuống đi.”
Nhìn thủ hạ khom người lui xuống, Chu Thạch Hổ vươn tay ấn hai bên huyệt Thái Dương, miệng thì thào: “Chuyện này dù sao cũng không cản nổi, thôi cứ mặc kệ vậy, trước tiên bắt lấy mấy đệ tử đào vong của Hứa gia rồi hẵng tính. Tin rằng người tông môn cũng biết lý lẽ, sẽ không trách tội ta chuyện ở Lang Gia sơn.”
Nghĩ tới đây, Chu Thạch Hổ quát lớn một tiếng với ngoài cửa: “Người đâu.”
Một đệ tử vội vàng đi đến, quỳ rạp xuống đất, dè dặt cẩn thận hỏi: “Lão tổ, ngài có gì căn dặn?”
“Thông báo xuống, từ hôm nay trở đi, Lang Gia trấn không quản người vào, nhưng ai muốn đi ra, phải trải qua tra xét nghiêm ngặt, tuyệt đối không thể để mười đệ tử Hứa gia trộn lẫn thoát ra ngoài từ Lang Gia trấn chúng ta.”
Trên con đường đi thông tới Lang Gia trấn, một thân ảnh ngự kiếm phi hành, tay áo bị gió thổ bay, kịch liệt giật về sau, đúng là Dương Linh Lung ngày đêm chạy gấp tới Lang Gia trấn.
Tiệm thuốc Lang Gia, hậu viện, một tòa tiểu lâu.
Lang Gia khoanh chân ngồi trên giường, hai mắt khép chặt hơi mở ra, khóe miệng cứng ngắc giật giật, khẽ cười nói: “Bên trong Lang Gia trấn này đúng là đủ náo nhiệt.”
Đoàn người Hứa Tử Yên rốt cuộc tới Lang Gia trấn, từ không trung đáp xuống, thu hồi phi kiếm, nội tâm đề cao cảnh giác, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào, rồi đi đến đại môn của trấn. Làm bọn họ ngoài ý muốn là, những tu sĩ thủ vệ, căn bản không để ý tới bọn họ, mà chỉ vô cùng cẩn thận kiểm tra người ra khỏi trấn.
Đám người Hứa Tử Yên thuận lợi tiến vào Lang Gia trấn, đi đến một khách điếm, chia thành bốn tổ, chiếm bốn bàn trong đại sảnh, vừa ăn uống vừa nghe thực khách trong sảnh nói chuyện với nhau. Rất nhanh, bọn họ đã rõ vì sao Lang Gia trấn thờ ơ với người tiến vào trấn, mà lại kiểm tra vô cùng cẩn thận với người ra khỏi trấn. Thì ra tất cả đều nhằm vào bọn họ, chính là sợ bọn họ chạy trốn khỏi Lang Gia trấn, muốn cho bọn họ vào được, mà không ra được.
Nên ăn cũng đã ăn, nên nghe cũng đã nghe, nhóm Hứa Tử Yên vén màn, thong thả đi ra tửu lâu. Bây giờ bọn họ đã không còn là mấy chú chim non mới rời khỏi gia tộc, tuy rằng trong lòng khẩn trương, nhưng mặt ngoài lại cực kỳ bình tĩnh. Tìm một khách điếm trọ xuống, cả đám liền đi tới phòng Hứa Tử Yên, thương lượng cách thức rời khỏi Lang Gia trấn.
Thương lượng một lát, mọi người liền ngậm miệng lại, trầm mặc hẳn. Bởi vì mọi người thương lượng nửa ngày, không ai đề xuất ra được biện pháp hữu dụng nào. Do đó, mọi người lại theo thói quen nhìn sang Hứa Tử Yên, cùng đợi nàng đưa ra quyết định cuối cùng.
Hứa Tử Yên cũng vô cùng đau đầu với tình huống trước mắt, hai tay ấn huyệt Thái Dương, dùng sức nhu nhu. Tình huống bây giờ hết sức rõ ràng, Chu gia chính là muốn vây đám người mình ở Lang Gia trấn, sau đó từ từ tra xét. Bởi vậy, đám người mình tuyệt đối không thể ở trong này quá lâu, bằng không sẽ có nguy cơ bị bại lộ. Phải nghĩ ra một biện pháp, một biện pháp có thể đi ra ngoài.
“Xem ra chúng ta muốn lành lặn ra khỏi Lang Gia trấn là không có khả năng, như vậy trước mắt chúng ta chỉ còn nước quấy đục dòng nước ở Lang Gia trấn này.” Hứa Tử Yên vừa suy tư vừa nhẹ giọng nói.
“Làn sao mới có thể quấy đục dòng nước?” Hứa Kỳ cất tiếng hỏi.
Hứa Tử Yên chợt lóe suy nghĩ, liền ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu, nhẹ giọng nói: “Việc này cần phải có Lăng sư huynh hỗ trợ.”
Vẻ mặt Lăng Tiêu sửng sốt, nhưng lập tức kiên quyết nói: “Tử Yên, muội nói đi, muốn ta làm thế nào?”
Hứa Tử Yên nhẹ nhàng gật đầu, lại vẫn không trả lời vấn đề của Lăng Tiêu, mà ánh mắt đảo qua mọi người, hơi cau mày nói: “Chúng ta còn có một vấn đề, chính là một khi chúng ta quấy đục toàn bộ Lang Gia trấn, như vậy nơi hiện tại chúng ta đang ở sẽ trở nên không an toàn. E rằng người Chu gia sẽ lật tung từng khách điếm tiến hành lục soát.”
Mặc dù mọi người không biết Hứa Tử Yên làm thế nào quấy đục dòng nước, thế nhưng đó nhất định là tình cảnh vô cùng nảy lửa, bằng không cũng không quấy đục nổi đông đảo cao thủ tọa trấn Lang Gia trấn. Kể từ đó, vấn đề Hứa Tử Yên lo lắng quả thực sẽ biến thành sự thật, ở nơi này nhất định sẽ bị lục soát ra. Không có ai hỏi Hứa Tử Yên làm cách nào đi quấy đục đầm nước Lang Gia trấn này, bởi trong lòng bọn họ hết sức tín nhiệm và tin tưởng Hứa Tử Yên.
“Giả sử…” Hứa Lân đột nhiên mở miệng đưa ra ý kiến: “Chúng ta rời khỏi khách điếm, đi thuê một căn nhà của dân bản xứ thì sao?”
“Không được.” Hứa Tử Yên tiếp lời nói: “Nơi này vốn là địa bàn Chu gia, chúng ta đi thuê nhà của người nơi này, nói không chừng sẽ bị chủ nhà kia nhận ra, đi báo cho Chu gia.”
“Dứt khoát một chút, không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, chúng ta đi cướp một căn nhà.” Hứa Thiên Lang ác liệt nói.
“Ý kiến hay, chúng ta ở Lang Gia trấn tìm một căn nhà có người ở, rồi giết chết bọn họ, sau đó chúng ta sẽ ở nơi đó, ẩn nấp vài ngày. Ta nghĩ Lang Gia trấn lớn như vậy, kể cả Chu gia bọn họ phát động tất cả đệ tử lật tung từng cánh cửa từng căn nhà tìm kiếm, cũng phải mất vài ngày.” Lăng Tiêu gật đầu đồng ý.
“Được, chúng ta trước hết đi đoạt một nơi ở, nhưng lần này chưa hẳn phải giết người, chỉ cần khống chế bọn họ là được. Chủ yếu là khuấy đục dòng nước của toàn bộ Lang Gia trấn trong khoảng thời gian này mà vẫn không bị phát hiện.” Hứa Tử Yên vỗ tay hưng phấn nói.
“Tử Yên, cho dù giết người, chúng ta cũng sẽ không tiếp tục có khúc mắc. Nơi này vốn là địa bàn Chu gia, Chu gia bọn họ đã cùng chúng ta hoàn toàn xé rách da mặt, giết người Chu gia bọn họ thì cứ giết, chúng ta sẽ không phạm phải sai lầm lần nữa.” Hứa Kỳ nghiêm túc nói với Hứa Tử Yên.
“Ừ.” Hứa Tử Yên khen ngợi gật đầu: “Đêm nay chúng ta hãy nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai chúng ta vẫn chia thành bốn tổ, đi nghiên cứu địa hình ở bốn phương hướng đông tây nam bắc của Lang Gia, buổi tối chúng ta sẽ hành động.”
“Rõ.” Mọi người ào ào gật đầu, sau đó từng nhóm lần lượt rời khỏi phòng Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên giữ Lăng Tiêu lại cuối cùng, thì thầm với hắn một phen, trên mặt Lăng Tiêu lộ vẻ khiếp sợ cùng không thể tin rời khỏi phòng Hứa Tử Yên.
Ngày thứ hai, mọi người ăn xong điểm tâm, từng người liền bắt đầu hành động.
Hứa Tử Yên, Lăng Tiêu và Lăng Nhu Nhi hợp thành tổ bốn, nhìn ba tổ kia đã lần lượt xuất phát, ba người cũng ra khỏi khách điếm. Thời điểm đi đến cửa khách điếm, trong đầu Hứa Tử Yên chợt lóe suy nghĩ, vẫy tay với một gã tiểu nhị, tiểu nhị kia lập tức chạy nhanh tới, trên mặt đầy tươi cười.
“Cô ra khỏi cửa rẽ bên phải, đại khái đi một ngàn thước lại quẹo một khúc cua liền đến.”
“Ừ, cám ơn, ngươi bận thì đi đi.”
Hứa Tử Yên phất tay, sau đó cùng huynh muội Lăng Tiêu bước ra đại môn khách điếm, đi đến tiệm thuốc Lang Gia. Chỉ chốc lát sau, ba người đã đi tới tiệm thuốc Lang Gia.
Tiến vào tiệm thuốc Lang Gia, Hứa Tử Yên liên tục liệt kê ra tên tám loại dược thảo với tiểu nhị trong điếm, tiếc là tiệm thuốc lớn nhất trong Lang Gia trấn vậy mà một vị thảo dược Hứa Tử Yên báo tên cũng không có. Hứa Tử Yên thất vọng lắc đầu, vừa rời tiệm thuốc Lang Gia vừa thầm nghĩ trong lòng: “Xem ra tám vị thảo dược dùng để luyện chế An Hồn đan ở thế tục giới căn bản không mua được, nhất định phải tiến vào tu tiên giới mới có thể. Nhưng mà, mình lại không biết phường thị của tu tiên giới ở nơi nào.”
Có điều, Hứa Tử Yên không hay biết rằng, ngay khi nàng báo ra tên tám vị thảo dược kia, ở hậu viện tiệm thuốc Lang Gia, trong một tòa tiểu lâu, Lang Gia luôn nhắm mắt ngồi trên giường bỗng nhiên mở mắt…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT