Hứa Tử Yên mở rộng hai tay, rồi hạ xuống dưới, đợi cảm xúc phấn khích của mọi người bình tĩnh lại, mới chậm rãi nói: “Hiện tại thế lực thế tục giới lần theo dấu vết của chúng ta tiến vào rừng rậm Vô Tận gần như đã bị nhà giam địa ngục kia nổ chết hết, và chỉ còn lại một ít thế lực tông môn. Bọn họ nhất định sẽ không nghĩ rằng chúng ta làm chuyện này. Những lực lượng tông môn e rằng sẽ vẫn tìm kiếm một trận trong rừng rậm Vô Tận, mà thế lực bên ngoài rừng rậm Vô Tận lại không biết người bọn họ phái đến rừng rậm Vô Tận đều đã chết, cho nên lỗ hổng này xuất hiện bất kể trên lực lượng, hay là tin tức, đối với chúng ta mà nói chính là cơ hội ngàn năm có một.”

“Chúng ta có thể về nhà?” Thần sắc Hứa Kỳ kích động nói. Ánh mắt tất cả mọi người đều lóng lánh nhìn Hứa Tử Yên, trên mặt đã kích động đến đỏ bừng lên. Gần hai tháng nay, bọn họ đã phải trải qua nhiều gian nan khốn khổ, bôn ba ở bờ vực sống chết, trong lòng mỗi người đều cực kỳ nặng nề. Một mặt không biết gia tộc cuối cùng thế nào, mặt khác là tiền đồ của đám người mình cũng hết sức mờ mịt, còn phải giờ giờ phút phút đề phòng bị kẻ khác đuổi giết.

Có thể nói, bọn họ quá gian khổ, bất kể trên thể lực, hay là trên tinh thần. Nếu không phải Hứa Tử Yên ngang trời xuất thế, trở thành trụ cột tinh thần của bọn họ, chỉ sợ dù không có kẻ địch đuổi theo bọn họ, bọn họ cũng sẽ ngã xuống trên đường đào vong. Hiện tại nghe nói gia tộc vô sự, cả bọn rốt cuộc có thể về nhà. Trong lòng mỗi người kích động ra sao có thể đoán được.

Mỗi người đều khẩn trương nhìn Hứa Tử Yên, đều khát vọng nghe được từ miệng Hứa Tử Yên câu trả lời khẳng định. Hứa Tử Yên nhìn thần sắc hy vọng của mọi người, mỉm cười gật đầu nói: “Phải, chúng ta có thể về nhà.”

“Yeah.” Tất cả mọi người đều nhảy bật lên, ôm chầm lấy nhau, mặc sức bày tỏ lòng nhớ nhà. Hứa Tử Yên cũng bị loại cảm xúc này cảm nhiễm, nâng ngón tay nhẹ nhàng lau sạch lệ nơi khóe mắt. Lăng Tiêu và Lăng Nhu Nhi đứng cạnh liếc nhìn nhau một cái, trong mắt nổi lên hàm ý giống nhau: “Khi nào chúng ta mới có thể về nhà!”

Qua thật lâu, cảm xúc của mọi người mới dần ổn định lại. Hứa Lam đã chạy tới ôm cánh tay Hứa Tử Yên, vẫn vô cùng hưng phấn hỏi: “Tử Yên tỷ tỷ, khi nào chúng ta lên đường về nhà?”

Mọi người cũng đều im lặng, chăm chú nhìn Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên thoáng suy nghĩ chốc lát, nghiêm túc nói: “Chuyện này chúng ta phải từ từ lên kế hoạch, tuy rằng trước mắt xuất hiện một cục diện chân không, bên ngoài không biết tình huống trong rừng rậm Vô Tận. Nhưng mà, ngoài rừng rậm Vô Tận, lực lượng thế tục giới cùng tiểu tông môn không có khả năng toàn bộ đều tiến vào rừng rậm Vô Tận, bên ngoài nhất định còn có không ít người ở xung quanh tìm kiếm chúng ta. Cho nên, chúng ta vẫn phải cẩn thận làm việc.”

Hứa Tử Yên dừng một chập, nhìn thoáng qua mọi người, phát hiện lúc này trên mặt mọi người đều mất đi sự hưng phấn vừa rồi, cả đám đều đứng tại chỗ nỗ lực suy tư. Hứa Tử Yên vừa lòng gật đầu, nói tiếp: “Ta nghĩ trước khi chúng ta rời khỏi rừng rậm Vô Tận, hẳn sẽ thoải mái một ít. Dù sao lực lượng thế tục tiến vào rừng rậm Vô Tận đã chết gần hết, mà mấy lực lượng tông môn chỉ e lúc này cũng không thể đoán được chúng ta sẽ rời khỏi rừng rậm Vô Tận, mà tiến sâu vào rừng rậm Vô Tận tìm kiếm.

Chỉ là một khi chúng ta ra khỏi rừng rậm Vô Tận, sẽ rất dễ khiến người khác chú ý, nếu thế lực khắp nơi ở ngoài rừng rậm Vô Tận còn có người dò thám mà nói, nhất định sẽ nhận ra chúng ta.”

Hứa Tử Yên hơi nhíu mày, quay sang hỏi Hứa Thiên Hải: “Thiên Hải sư huynh, không biết có còn con đường khác trở về gia tộc hay không?”

“Có.” Hứa Thiên Hải gật đầu nói: “Còn có một con đường, hoàn toàn là đường bộ. Chúng ta đi từ chỗ này dọc theo rừng rậm Vô Tận tới hướng bắc, lộ trình đại khái khoảng một ngàn dặm, sau đó ra khỏi rừng rậm Vô Tận. Ở nơi đó có một thị trấn lớn, gọi là Lang Gia trấn. Qua Lang Gia trấn, chúng ta đi thẳng tới hướng đông, sẽ trở lại gia tộc của chúng ta.”

“Lang Gia trấn? Nơi đó là phạm vi thế lực của ai?”

“Là Thương Lãng thành Chu gia.” Hứa Thiên Hải cười khổ đáp.

“Vậy được, chúng ta sẽ đi Lang Gia trấn, nơi đó tuy rằng là địa bàn của Chu gia, nhưng dù sao so với việc vừa ra khỏi rừng rậm Vô Tận, đã bị phát hiện đuổi giết vẫn tốt hơn.”

Mọi người liếc nhìn nhau một cái, rồi đều gật đầu đồng ý. Hứa Tử Yên vỗ tay, cười nói: “Bây giờ mọi người hãy nghỉ ngơi cho khỏe, khôi phục thể lực, điều dưỡng tinh thần, đêm nay, chúng ta sẽ bắt đầu trở về nhà.”

“Được về nhà rồi.” Mọi người vui vẻ phấn chấn vỗ tay chúc mừng, sau đó một đám tìm một nơi bắt đầu điều tức. Hứa Tử Yên cũng không ngoại lệ, mỗi người đều cố gắng ổn định cảm xúc của bản thân, tiến vào điều tức.

Hứa Tử Yên điều tức xong tỉnh lại, thoáng suy tư một chút, rồi đứng lên đi ra ngoài động. Con nhện vương nhìn thấy Hứa Tử Yên đi ra, vội vàng di động tám chân bò đến trước mặt Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên lẳng lặng nhìn nó, thản nhiên cười nói: “Ngươi và ta coi như có chút duyên phận, ta sẽ để lại cho ngươi vài thứ.”

Dứt lời, Hứa Tử Yên lấy ra hai bình đan dược đặt ở phía trước nhện vương. Râu nhện vương lay động một trận, quỳ rạp trên mặt đất, dập đầu với Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên cười ha hả nói: “Cũng không biết tương lai ngươi có thể tu thành hình người hay không?”

Trong đầu đột nhiên nảy sinh một ý tưởng, bản thân cũng không nhịn được phì cười một tiếng, nhẹ giọng nói: “Để ta đặt cho ngươi một cái tên.” Thấy nhện vương ngẩng đầu nhìn mình, tựa như đang đợi mình đặt tên cho nó, liền cười khẽ nói: “Ngươi kêu là Xuân Thập Tam Nương đi.”

Con nhện vương kia lập tức dập đầu liên tục, đến Hứa Tử Yên còn có thể cảm giác được cả người nó vui sướng phơi phới.

“Ngươi nhớ kỹ.” Thần sắc Hứa Tử Yên trở nên vô cùng nghiêm túc, nhưng trong mắt lại không giấu được ý cười: “Nếu về sau ngươi được tạo hóa, tu luyện thành hình người, nhất định phải nhớ kỹ hai câu ta tặng cho ngươi: ‘Hoa đào lướt qua không một ngọn cỏ, tiền tài rơi xuống đầu người khó giữ được’. Ngươi đã nhớ kỹ chưa?”

Con nhện vương dùng sức gật đầu, Hứa Tử Yên lại hỏi tiếp: “Ngươi hiểu hai câu này có ý gì không?”

Con nhện vương kia thoáng do dự một chút, lập tức lắc đầu. Hứa Tử Yên như trước nghiêm túc nói: “Vậy ngươi cứ chầm chậm lĩnh ngộ đi, chờ đến lúc ngươi lĩnh ngộ, cũng chính là thời điểm ngươi vang danh khắp thiên hạ.”

Vẫy vẫy tay, đuổi nhện vương đi, hôm nay tâm trạng Hứa Tử Yên rất tốt. Sắp được về nhà, mà thế lực khắp nơi cũng bị nhà giam địa ngục của mình nổ giết không ít, trong lòng hiếm khi được thoải mái một lát.

Dạo bước đi đến cửa động nhện, ngẩng đầu ngắm bầu trời trên sơn cốc. Trong giây lát, trong lòng hiện lên một tia báo động, trái tim đập mạnh một cái, ý thức bỗng chốc hoảng hốt, phảng phất vượt qua không gian, một thân ảnh xâm nhập vào đầu óc nàng. Thân ảnh kia mang theo oán hận, mang theo không cam lòng, mang theo khí thế tận trời, khiến Hứa Tử Yên lập tức cảm giác được uy hiếp xa xôi đã tới gần sát. Gương mặt bóng người kia dần hiện rõ trong ý thức của Hứa Tử Yên, hai mắt Hứa Tử Yên ngưng tụ lại, tập trung tinh thần, gương mặt mờ ảo kia từ từ hiện rõ. Ánh mắt Hứa Tử Yên dõi tới phương bắc, tầm mắt phảng phất xuyên thấu không gian, miệng khẽ gọi: “Dương Linh Lung.”

Nam Lâm thành, đỉnh Nam Lâm sơn, trong mật thất.

Dương Duệ đứng bên cạnh kim thủy đàm, hai đấm nắm chặt, móng tay đã bấm vào trong thịt, máu tươi nhỏ từng giọt rơi xuống mặt đất, nhưng Dương Duệ lại hoàn toàn không biết. Ánh mắt nhìn chằm chằm Dương Linh Lung trong kim thủy đàm, đôi mắt hổ tràn ngập vẻ đau lòng và lo âu.

Trong kim thủy đàm, cả người Dương Linh Lung đẫm máu, kim nguyên lực trong đầm không ngừng qua lại cắt xé Dương Linh Lung, khiến da thịt Dương Linh Lung đã hoàn toàn rách toạc. Linh dịch trong kim thủy đàm lúc này đã hóa thành một cái lốc xoáy, chậm rãi xoay tròn. Lốc xoáy kia tuy rằng xoay tròn chậm rãi, nhưng mỗi một đạo lốc xoáy đều như được tạo thành từ ngàn vạn lợi kiếm thật nhỏ, vô tình cắt đứt cơ bắp trên người Dương Linh Lung, rất nhiều chỗ đã lộ rõ xương trắng.

Dương Linh Lung cắn chặt răng, thất khiếu không ngừng chảy máu. Ý thức mơ hồ hết đợt này đến đợt khác, đã sắp suy sụp, linh hồn trong cơ thể tựa như bay bổng phập phềnh, muốn phân tán ra.

Dương Duệ đứng bên cạnh đầm, thần sắc trên mặt lập tức biến đổi, thân hình khẽ động, chuẩn bị lăng không bay lên, kéo Dương Linh Lung ra khỏi đầm nước. Hành động của hắn bị Dương Linh Lung trong đầm nước phát hiện, nàng khẽ hé mắt thảm thiết hô: “Đừng.”

Theo một tiếng ‘đừng’ thảm thiết này của Dương Linh Lung phát ra, đột nhiên từ đan điền Dương Linh Lung phóng thích một tia ánh kim mãnh liệt, màu sắc ánh kim kia vậy mà còn rực rỡ hơn ánh sáng vàng của linh dịch trong đầm. Ánh kim chói mắt khiến thân hình Dương Duệ khựng lại một chút, nghẹn họng nhìn trân trối Dương Linh Lung trong kim thủy đàm.

Hiện tại, một điểm ánh kim trong đan điền Dương Linh Lung nhanh chóng lan tràn, rất nhanh đã bao bọc toàn bộ thân thể Dương Linh Lung vào trong, tạo thành hình dạng một thanh cự thương, lóe ra tia sáng giống hệt vật thật.

“Dấu ấn kim nguyên lực.” Dương Duệ đứng cạnh đầm nước thất thần thì thào tự nói: “Dĩ nhiên là dấu ấn kim nguyên lực.”

Tiếp đó trên mặt hiện ra vẻ mừng như điên: “Từ xưa tương truyền, chỉ có lão tổ Dương gia mới có được dấu ấn kim nguyên lực, thật không ngờ trong cơ thể Linh Lung sẽ có dấu ấn kim nguyên lực.”

Dương Duệ quỳ bịch một tiếng xuống đất, nước mắt trào ra, làm mờ cả hai mắt, nhưng hắn vẫn cứ nhìn Dương Linh Lung trong kim thủy đàm.

Tại thời khắc ấy, kim nguyên lực trong kim thủy đàm điên cuồng tuôn tới hướng Dương Linh Lung, khiến dấu ấn kim nguyên lực hiện trên cây thương bao bọc Dương Linh Lung ở bên trong dần dần trở nên càng thêm chân thật…

Đêm.

Một vầng trăng non chiếu rọi, bầu trời lấp lánh ánh sao. Ở trong rừng rậm Vô Tận, đoàn người chân đạp phi kiếm, xuyên qua rừng cây, tiến về phương bắc.

Nhóm Hứa Tử Yên không dám bay cao ở không trung, bởi như vậy sẽ dễ bại lộ hành tung của cả đám, cho nên vẫn giống trước kia, cấp tốc phi hành trong rừng cây. Việc này cũng có yêu cầu rất cao đối với kỹ thuật ngự kiếm, bất chợt phải né tránh thân cây và các vật thể ngăn cản, cũng may trải qua mấy ngày rèn luyện, nhóm Hứa Tử Yên đã thuần thục hơn nhiều.

Lúc này, tổ một của Hứa Thiên Lang vẫn bay dẫn đầu phía trước, kế tiếp là tổ hai của Hứa Lân, Hứa Tử Yên theo sát sau đó, rồi đến tổ ba của Hứa Kỳ, còn Lăng Tiêu đi ở sau cùng, mà Lăng Nhu Nhi thì được Hứa Lam tổ ba chở theo ngự kiếm phi hành. Đây cũng là chuyện không còn cách nào, Hứa Mai và Hứa Mỹ Nhược đều ở tổ một và tổ hai, sẽ bùng nổ chiến đấu kịch liệt bất cứ lúc nào, khách quan mà nói, chỉ có tổ ba đảm nhiệm cảnh giới sẽ thoải mái hơn một ít. Do đó, Hứa Tử Yên liền giao chuyện chiếu cố Lăng Nhu Nhi cho Hứa Lam. Mà Lăng Tiêu thì cùng Hứa Tử Yên thành lập tổ bốn, nhiệm vụ của hai người chính là phán đoán phương hướng xuất thủ khi cần, hơn nữa còn phải lập tức phân công hành động.

Trung Đô thành, phủ thành chủ.

Lý Vạn Bằng, Tiêu Như Quy và Ngô Mông ngồi vây quanh bàn. Trên mặt mỗi người đều là vẻ thoải mái và vui sướng.

Lý Vạn Bằng cười lớn nói: “Hiện tại thế lực bên ngoài của Hứa gia đã bị tam đại gia tộc thôn tính bảy tám phần, mà Hứa gia bọn họ lại chỉ có thể co đầu rụt cổ ở Trung Đô thành, không dám đánh trả. Tinh anh thế hệ thiếu niên trong gia tộc thì lại không rõ sống chết, cho dù bây giờ bọn họ còn sống, ta nghĩ cuối cùng cũng không thể sống sót trở về. Như thế, hành động của chúng ta lại tiến thêm một bước tiếp cận thành công, ha ha ha…”

“Ha ha ha…” Ba người cùng cười càn rỡ trong thư phòng.

Đợi tiếng cười của tất cả tan hết, Tiêu Như Quy mới cười hỏi: “Vạn Bằng huynh, lúc trước vì sao huynh ngăn cản chúng ta, không để chúng ta tiếp tục phái đệ tử đuổi theo giết chết mười đệ tử Hứa gia kia, mà rút toàn bộ đệ tử từ Bác Vọng thành trở về?”

“Đúng vậy kết quả là vì điều gì? Phải biết rằng, trên người mười đệ tử Hứa gia kia có mang theo bảo tàng Hứa gia.” Ngô Mông cũng khó hiểu hỏi.

“Ta đã biết các ngươi không thể hiểu mà.” Lý Vạn Bằng ngạo nghễ nói: “Sở dĩ ta muốn ba nhà chúng ta rút tất cả thế lực trở về có hai nguyên nhân.” Nói tới đây, Lý Vạn Bằng vươn hai ngón tay trái, sau đó dùng tay phải ấn ngón tay đầu tiên nói: “Một là vì không để Hứa gia sinh lòng nghi ngờ, đâm ra lơ là phòng bị chúng ta, như vậy càng có lợi cho chúng ta làm việc.”

Lại ấn xuống ngón tay thứ hai, nói: “Hai là không muốn tổn thất thực lực của chúng ta. Ở Bác Vọng thành, chúng ta đã nhìn thấy, ngoại trừ tam đại gia tộc phương bắc, các trung tiểu gia tộc khác cũng đều tham dự vào, thậm chí, một ít thế lực tiểu tông môn cũng tham dự theo. Các ngươi cho rằng, kể cả chúng ta bắt được mười đệ tử Hứa gia, cũng có năng lực thu hoạch được sao?

Thấy Tiêu Như Quy và Ngô Mông trầm mặc, Lý Vạn Bằng lạnh nhạt nói: “Cho nên mới nói, đặt thời gian và tinh lực lên mười đệ tử kia, còn không bằng bảo trì thực lực, cuối cùng túm gọn toàn bộ Hứa gia. Kể từ đó, tất cả Hứa gia đều là của chúng ta.”

Bắt gặp Tiêu Như Quy và Ngô Mông nhìn mình bằng ánh mắt khâm phục, Lý Vạn Bằng đắc ý mỉm cười, trong lòng âm thầm khinh thường nghĩ: “Đúng là hai tên ngu xuẩn, đợi thu thập Hứa gia xong, liền đến phiên các ngươi.”

Dưới tâm trạng được trở về nhà, nên thời gian trôi qua thật nhanh. Bảy ngày sau, đoàn người Hứa Tử Yên đã ngồi dưới mấy gốc cây đại thụ nghỉ ngơi, Hứa Tử Yên quay đầu hỏi Hứa Thiên Hải: “Thiên Hải sư huynh, chúng ta còn mất bao lâu nữa, mới có thể ra khỏi rừng rậm Vô Tận, thấy được Lang Gia trấn?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play