Không có tình cảnh máu tươi văng khắp nơi như mọi người tưởng tượng, phi kiếm trong tay Hứa Tử Yên bị lá chắn Lăng Tiêu phóng ra chặn ở bên ngoài. Thần sắc mọi người đều cứng lại, chỉ cảm thấy trong lòng bị đè nén một trận, sắc mặt đỏ bừng, hai đấm siết thật chặt, gân xanh nổi trên thái dương.

Không trung, thân hình Hứa Tử Yên vẫn cứ xoay tròn, phi kiếm cùng lá chắn cấp tốc ma sát, phát ra tiếng kêu chói tai liên tiếp, giống như tiếng nghiến răng của ai đó, nhưng thanh phi kiếm trong tay Hứa Tử Yên vẫn không thể đâm thủng lá chắn của Lăng Tiêu.

Lúc này, đà rơi xuống Hứa Tử Yên mượn dùng đã hết, hai tay Hứa Tử Yên dùng chút lực, thân thể ở không trung xoay vòng một cái, nhẹ buông tay, thanh phi kiếm kia lại bay trở về dưới chân. Hai tay ở trước ngực lôi kéo, một thanh băng chùy cực lớn ngưng kết từ thủy linh khí xuất hiện phía trước Hứa Tử Yên. Hai tay Hứa Tử Yên nắm lấy cây chùy thô to, ngự kiếm bay lên trên đầu Lăng Tiêu, băng chùy lớn hơn đầu Lăng Tiêu gấp mấy lần, vung lên mang theo tiếng gió gào thét đập xuống đỉnh đầu Lăng Tiêu.

Băng chùy cực lớn, hơn nữa Hứa Tử Yên dùng toàn bộ chân nguyên. Giống như đóng cọc, đập ‘bình bịch’ lên đỉnh đầu Lăng Tiêu. Lăng Tiêu đang lơ lửng trên không, kể cả hắn là tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm, cũng không chịu nổi lực chùy đánh xuống như vậy. Cho nên, thân thể hắn không ngừng rơi xuống, mà Hứa Tử Yên lại theo sát thân hình hắn, đập hết chùy này đến chùy khác.

Hứa Tử Yên vì sao phải dùng một cây chùy lớn oanh kích đầu Lăng Tiêu, đó là bởi vì đối với một tu giả có lá chắn pháp thuật mà nói, công kích những bộ phận cơ thể khác của hắn, căn bản sẽ không tổn thương mảy may đến hắn. Có điều công kích đầu thì lại khác, tuy rằng không thể tạo thành bất cứ thương hại gì cho hắn, nhưng không ngừng oanh kích, sẽ tạo thành chấn động nổ vang trong đại não đối phương. Đối với tu giả mà nói, chỉ cần trên tinh thần hỗn loạn, liền có ý nghĩa thất bại, thậm chí dẫn tới kết quả tử vong.

Rốt cuộc, Lăng Tiêu bị Hứa Tử Yên liên tục dùng chùy đập lên, đánh xuống tới mặt đất. Hiện giờ trong lòng Lăng Tiêu thật buồn bực, khổ sở. Một thân tu vi, lại bị phù của đối phương cuốn chặt lấy. Bị động cho đối phương cầm một thanh chùy lớn đánh đầu mình giống như đóng cọc. Hắn khi nào thì từng chịu nỗi nhục thế này, vì vậy cả trái tim liền triệt để nổi điên lên.

Hai chân như được tiếp thêm sức mạnh từ đất, trong giây lát khí thế trên người càng thêm hung mãnh. Lăng Tiêu vốn là thổ linh căn, tu luyện công pháp hệ thổ. Nên khi chân vừa chạm đất, sức lực trên người lập tức mạnh thêm, con rồng và tấm lưới lớn trói trên người hắn bỗng chốc bị hắn gồng đến căng ra.

“Đầm lầy.” Hứa Thiên Lang sớm đã đáp xuống mặt đất, hơn nữa thương thế cũng đã hơi tốt, tu luyện đồng dạng là công pháp hệ thổ, bèn phóng ra một pháp thuật hóa đất thành đầm lầy. Dưới chân Lăng Tiêu, mặt đất cứng rắn lập tức biến thành một vũng đầm lầy. Thân thể Lăng Tiêu liền lún xuống, một nguồn sức mạnh to lớn từ trên đỉnh đầu truyền đến, Hứa Tử Yên cầm cây băng chùy cực lớn oanh kích trên đỉnh đầu hắn, bỗng chốc đánh hắn lún sâu vào đầm lầy.

“Phốc ~~” Hứa Thiên Lang phun ra một ngụm máu tươi, sau khi phóng ra một pháp thuật, thân thể vốn đã bị thương liền không gắng gượng nổi, vẻ mặt uể oải đặt mông ngồi xuống đất.

“Biển lửa.” Hứa Lân bên cạnh cũng quát một tiếng chói tai, chỉ một thoáng, trên đầm lầy kia đã hình thành một biển lửa, đầm lầy dưới biển lửa lập tức bị đốt thành nền đất cứng rắn. Đến tận đây, Lăng Tiêu liền bị chôn sâu dưới đất. Đồng thời, Hứa Lân cũng há mồm phun ra một búng máu, thần sắc mệt mỏi ngồi bệt xuống đất.

Nhưng mà, mọi người cũng không dám thả lỏng chút nào, bởi vì bọn họ biết, một người có tu vi Trúc Cơ kỳ, không có khả năng cứ như vậy bị giết chết. Huống chi hắn lại tu luyện công pháp hệ thổ. Quả nhiên, chỉ trong một hơi thở, dưới biển lửa kia đã vang lên một tiếng nổ, một bóng người cồng kềnh phá tan biển lửa, vút bay lên không trung. Đó đúng là Lăng Tiêu bị chôn vùi dưới đất. Sở dĩ nói hắn cồng kềnh, bởi vì trên người hắn vẫn bị con rồng và tấm lưới lớn quấn quanh.

Thân hình Lăng Tiêu lướt qua bên cạnh Hứa Tử Yên, vọt thẳng lên trời. Hứa Tử Yên ngẩng đầu nhìn, cùng đối mắt với Lăng Tiêu. Thân hình nhảy lên, ngự kiếm đuổi theo sau. Song chưởng Lăng Tiêu cố gắng khuếch tán ra ngoài, lá chắn thân thể hình thành những gò nham thạch nhọn hoắt, cấp tốc đâm phá con rồng và tấm lưới lớn trói trên người mình. Thân hình vẫn đang không ngừng lên cao, hòng trước khi bản thân tránh thoát trói buộc, có thể kéo ra khoảng cách với Hứa Tử Yên, không bị Hứa Tử Yên đuổi kịp.

Bầu trời đột nhiên xuất hiện một bóng râm, bao phủ trên đầu Lăng Tiêu, hơn nữa còn kịch liệt mở rộng. Lập tức, Lăng Tiêu liền cảm thấy đầu óc chấn động, thân hình đang vọt lên đột nhiên bị kiềm hãm, làm chậm lại giảm bớt tốc độ. Thì ra là Hứa Kỳ luôn phập phềnh ở không trung vọt xuống dưới, ở trên đầu Lăng Tiêu, học phương thức của Hứa Tử Yên, ngưng kết ra một cây mộc chùy cực lớn, hung hăng dồn sức đập lên đầu Lăng Tiêu một chùy.

Ngay sau đó, theo sát phía sau Hứa Kỳ là Hứa Lam và Hứa Thiên Hải cũng đều ngưng tụ ra một cây chùy lớn, oanh kích lên đầu Lăng Tiêu. Không trung vang lên ba tiếng trầm đục. Ba cây chùy của Hứa Kỳ, Hứa Lam và Hứa Thiên Hải chặn thế bay lên của Lăng Tiêu. Mà lúc này Hứa Tử Yên cũng đã đuổi kịp, thân hình vượt qua Lăng Tiêu, lộn ngược ở không trung, cây chùy lớn trong tay mang theo tiếng gió, gào thét mãnh liệt đập lên đỉnh đầu Lăng Tiêu.

Một tiếng oành vang dội, Lăng Tiêu vốn dĩ đã bị Hứa Kỳ, Hứa Lam và Hứa Thiên Hải thay nhau oanh kích đỉnh đầu, ngăn cản thế bay lên, lại thêm một chùy dũng mãnh của Trúc Cơ kỳ Hứa Tử Yên, thân thể liền giống một ngôi sao băng rơi xuống mặt đất.

‘Ầm’ một tiếng, Lăng Tiêu lại một lần nữa bị đánh cho rớt trên mặt đất, nện ra một hố to, rồi nằm liệt trên mặt đất không nhúc nhích được. Hứa Tử Yên bay đáp xuống chỗ Lăng Tiêu, khi đến cách Lăng Tiêu khoảng ba thước, nàng sâu sắc phát hiện mí mặt khép chặt của Lăng Tiêu run lên, trong lòng Hứa Tử Yên nhanh chóng cảnh giác, thân hình thoáng chốc vút cao, ngự kiếm phóng lên không trung.

Chỉ trong nháy mắt, Hứa Tử Yên đã thấy Lăng Tiêu kia há miệng lần nữa, một đường ánh sáng lao ra khỏi miệng hắn, một thanh phi kiếm bắn nhanh tới chỗ Hứa Tử Yên.

Thân hình Hứa Tử Yên đột nhiên nghiêng qua, đem phi kiếm dưới chân che ở trước người, đón đỡ phi kiếm đang bắn nhanh tới mình.

“Keng ~~” Một tiếng kêu khẽ, phi kiếm dưới chân Hứa Tử Yên run run một trận, vậy mà chấn động thân hình nàng từ trên phi kiếm bay ra ngoài, phun ra một búng máu giữa không trung, thân hình rớt xuống đất.

Hứa Tử Yên biết bản thân bị thương không nhẹ, nhưng càng biết lúc này bản thân không thể hôn mê, cắn chặt răng, nhịn xuống khí huyết bốc lên trong lồng ngực cùng hai chân bị chấn động đến đau đớn kịch liệt, phất tay một cái, thanh phi kiếm ở không trung liền bay trở về bên người. Hứa Tử Yên ổn định thân hình, hai chân đạp lên phi kiếm một lần nữa, ngón tay khẽ động, lấy ra một tấm thất phẩm phù đỉnh từ Côn Bằng tâm, trong mắt phóng thích sát khí, đang chuẩn bị phóng ra.

“Xin đừng.” Bờ sông truyền đến một tiếng kêu mỏng manh, tay Hứa Tử Yên khựng lại, tay cầm tấm phù ngừng giữa không trung. Quay đầu nhìn lại bờ sông, chỉ thấy Lâm Nhu Nhi kia không biết đã đứng dậy từ lúc nào, thân hình lung lay đứng ở nơi đó, khóe miệng còn đang không ngừng trào ra máu tươi, bộ dạng như sắp hôn mê bất cứ lúc nào.

Ánh mắt Hứa Tử Yên lại ngó sang Lăng Tiêu, chỉ thấy bây giờ Lăng Tiêu đã không còn giãy dụa, mà thành thật nằm trên mặt đất, ánh mắt nhìn Hứa Tử Yên có đau thương, bi thống, khẩn trương… và khẩn cầu.

Ánh mắt Hứa Tử Yên lại nhìn sang đồng đội của mình, chỉ thấy trên mặt đồng đội đều hiện ra vẻ không đành lòng. Hứa Mai, Hứa Lam và Hứa Mỹ Nhược thậm chí còn nước mắt lưng tròng, lan tràn lòng cảm động, hoàn toàn quên mất vừa rồi Lăng Tiêu đả thương nhóm các nàng.

Hứa Tử Yên vốn dĩ không muốn giết chết Lăng Tiêu và Lâm Nhu Nhi, dù sao chuyện xưa của bọn họ cũng khiến Hứa Tử Yên cảm động, cho nên, Hứa Tử Yên mới không dùng phù lợi hại nổ giết Lăng Tiêu ngay từ đầu. Mà chỉ muốn bắt sống Lăng Tiêu, sau đó tốt nhất có thể giải quyết hòa bình chuyện giữa bọn họ, bởi lẽ hai phe bọn họ đều đang đào vong, chứ không phải kẻ địch. Vì vậy, thời điểm Lâm Nhu Nhi la lên, Hứa Tử Yên liền ngừng lại.

Nhìn ánh mắt khẩn cầu của Lăng Tiêu, trong lòng Hứa Tử Yên khẽ động, thầm mắng bản thân đầu đất một tiếng. Biết Lăng Tiêu kia là đang lo lắng cho Lâm Nhu Nhi, sợ mình đả thương đến Lâm Nhu Nhi. Xem ra Lâm Nhu Nhi lúc này hình như đã bị thương rất nghiêm trọng, hoàn toàn không có uy hiếp với đám người mình. Nếu bản thân lập tức dùng phù trói chặt Lăng Tiêu, rồi đi bắt lấy Lâm Nhu Nhi uy hiếp, Lăng Tiêu kia còn dám không ngoan ngoãn nghe lời nữa sao?

Hiện giờ Lăng Tiêu nằm trên mặt đất, trong lòng cũng cực kỳ buồn bực, lúc trước hắn đưa lưng với nhóm Hứa Tử Yên, cảm giác khí tức của các nàng cũng không mạnh lắm. Bởi vậy mới muốn mau chóng giết chết các nàng, miễn cho các nàng tiết lộ hành tung bản thân. Ai ngờ nhóm người này lại khó chơi đến thế, không những thấy mình là cao thủ Trúc Cơ kỳ vẫn không sợ hãi, mà còn động thủ với mình, nhất là nữ tử trước mắt này, vậy mà là một vị đại sư về phù, đánh cho bản thân không còn lực đánh trả, bị một đám tu vi thấp thi nhau oanh kích trên đầu mình, đó cũng chẳng phải buồn bực bình thường.

Hứa Tử Yên lần này không trực tiếp đáp xuống trước mặt Lăng Tiêu nữa, mà tiếp tục phập phềnh ở không trung, duy trì khoảng cách nhất định với Lăng Tiêu nằm trên mặt đất. Quay đầu nói với Hứa Lam bên cạnh: “Lam sư muội, ngươi đi khống chế Lâm Nhu Nhi.”

Hứa Tử Yên vừa dứt lời, ánh mắt Lăng Tiêu nằm trên mặt đất bắn ra tia phẫn nộ, nhưng hắn vẫn cố nhịn xuống, hắn đương nhiên biết, mình đã mất đi quyền nói chuyện.

Hứa Lam nhẹ nhàng gật đầu, chỉ cần không bảo nàng đi giết Lâm Nhu Nhi, trong lòng Hứa Lam cũng chẳng có gì không thoải mái. Ngự kiếm bay đến bên cạnh Lâm Nhu Nhi, đáp xuống mặt đất, nắm lấy phi kiếm vào tay, đặt trên cổ Lâm Nhu Nhi. Hứa Tử Yên ở không trung thấy hành động của Hứa Lam, thật vừa lòng gật đầu, sau đó nhìn sang Lăng Tiêu nằm trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Tán đi lá chắn của ngươi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play