Hứa Tử Yên xoay người chạy vào sâu trong ngõ nhỏ, ba người kia thấy Hứa Tử Yên xoay người bỏ chạy, lập tức đuổi theo Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên chỉ chạy vài chục bước, dụ ba người kia từ đầu ngõ nhỏ tiến vào, rồi đột nhiên thân hình vòng ngược vọt tới ba đệ tử Hải gia. Khi sắp đến phía trước ba đệ tử kia, thân thể bỗng cấp tốc xoay tròn, vươn ngón tay thon dài, điểm ở cổ họng ba đệ tử Hải gia một cái, bên tai chợt nghe thấy ba âm thanh vỡ vụn ‘răng rắc’ trong trẻo. Ba đệ tử Hải gia liền ngửa người ngã sấp xuống, ánh mắt còn đang trừng to, lộ ra vẻ không thể tin.

Hứa Tử Yên nhanh chóng lột quần áo một nữ đệ tử mặc vào người. Tung mình một cái, phi kiếm vòng ra, Hứa Tử Yên giẫm lên một bước, ngự kiếm bay tới phương hướng bọn Hứa Lân ở ngoài thành. Chỉ thấy không trung chợt xẹt qua ánh sáng đỏ, đệ tử Hải gia trên mặt đất đều cho rằng là cao thủ Luyện Khí kỳ gia tộc mình đuổi ra khỏi thành, chứ không hề hoài nghi, mà có cũng chẳng qua là trong lòng ngóng trông bản thân khi nào thì mới ngự kiếm bay được.

Lúc này sắc trời đã gần đến hoàng hôn, ánh tà dương đỏ hồng bao phủ cả bầu trời, chiếu xuống con đường lớn ngoài thành đi thông tới rừng rậm Vô Tận, phảng phất tràn ngập thê lương và tiêu điều. Gió cuốn bay vài phiến lá cây, rơi lác đác ở không trung. Hứa Lân nhàm chán vươn tay bắt được một phiến lá, ánh mắt dõi về phương hướng Tây Thùy trấn. Chín đệ tử Hứa gia đều đang đứng bên cạnh đường lớn, hoặc ngồi hoặc đứng, ánh mắt mỗi người nhìn phía Tây Thùy trấn đều có một ít sốt ruột cùng lo lắng. Hứa Tử Yên không ở đây, làm cho bọn họ giống như mất đi chỗ dựa.

“Đã đến.” Tu vi Hứa Lân cao nhất nơi này, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn phía không trung. Bởi vì hắn nghe được tiếng phi kiếm xé gió, nhưng ánh mắt hắn lập tức thay đổi, vội vàng cao giọng quát: “Không phải Tử Yên, là kẻ địch, mọi người chuẩn bị đón địch.”

Trong lòng mọi người đều hoảng hốt, phút chốc ngẩng đầu ngó lên, chỉ thấy trong ráng chiều, hai mươi mấy thân ảnh ngự kiếm mà đến.

“Tổ hai, theo ta lên.” Hứa Thiên Lang không chút do dự phóng lên cao, chân đạp phi kiếm, liền phóng ra mấy tấm phù giữa không trung, ném thẳng vào mặt mấy người ở đối diện. Đồng thời, theo sát phía sau hắn, Hứa Bằng và Hứa Mỹ Nhược cũng phóng ra phù vút tới hướng đối diện, ba người tạo thành hình tam giác đứng ở không trung. Ánh mắt nhìn chằm chằm đối phương, sau khi ném ra phù, hai tay nhanh chóng kết thủ ấn, chuẩn bị phóng ra pháp thuật mạnh nhất của bản thân.

Cùng lúc ấy, Hứa Lân dẫn dắt tổ một, cũng không ngự kiếm vút lên, mà ánh mắt như chim ưng chăm chú quan sát tình hình chiến đấu trên không. Tìm kiếm sơ hở của đối phương mọi lúc, chuẩn bị cho đối phương một kích trí mạng. Tổ ba của Hứa Kỳ thì dẫn theo Hứa Thiên Hải và Hứa Lam, cảnh giác xem xét bốn phía, chuẩn bị ngăn chặn kẻ địch xuất hiện kế tiếp bất cứ lúc nào.

Từ Tây Thùy trấn tổng cộng có hai mươi hai người đuổi tới, trong đó tu vi cao nhất vậy mà tới những Luyện Khí kỳ tầng thứ tám, cũng là người dẫn đầu đuổi tới, nữ tử áo đỏ bị đám người Hứa Thiên Lang giết chết chính là nữ nhi của hắn. Từ xa nhìn thấy đối phương có chín người, vừa định hạ phi kiếm xuống chém giết mấy tên cả gan khiêu chiến tôn nghiêm của người Hải gia. Lại không dự đoán được trong đó có ba người đột nhiên phóng lên cao, ngự kiếm đánh tới.

“Ngự kiếm? Luyện Khí kỳ? Không phải cảnh giới Hậu Thiên sao?” Người nọ thầm sửng sốt, tiếp đó hoảng hốt. Lập tức thấy được mấy tấm phù đang vút về phía mình.

“Phòng thủ.” Người nọ quát to một tiếng, vội vàng phóng ra pháp thuật của mình, xung quanh thân thể liền hình thành một cái lồng khí, chắn hết lực tấn công của phù ở bên ngoài. Lấy tu vi và phản ứng của hắn có thể ngăn chặn, nhưng người khác thì không may mắn như vậy. Ngay tại chỗ lập tức có sáu đệ tử Hải gia bị phù đả thương, ngã từ không trung xuống.

“Lên.” Hứa Lân trên mặt đất thấp giọng quát một tiếng, ngự kiếm phóng lên, theo sát phía sau là Hứa Lương Vĩ cùng Hứa Mai, phi kiếm dưới chân ba người lập tức xẹt qua sáu kẻ kia, đầu và thân thể sáu kẻ kia liền tách rời ra.

“Phóng.” Hứa Lân quát to một tiếng, ba người đồng thời cầm phù trong tay ném tới mười sáu người Hải gia còn lại. Cùng lúc đó, ba người tổ hai của Hứa Thiên Lang cũng đồng thời lật hai tay, phóng ra pháp thuật đã tích tụ. Chỉ một thoáng, dưới ánh chiều tà tịch dương, chói lọi cả một vùng, không ngừng nổ vang ầm ầm.

Giữa sắc thái rực rỡ, đột nhiên truyền đến một tiếng quát lớn, ngay sau đó ánh sáng liền tản ra xung quanh, từ giữa xuất hiện một thân ảnh phẫn nộ, đúng là tên Luyện Khí kỳ tầng thứ tám kia. Hiện giờ mặt hắn đã tức giận đến vặn vẹo, hai mươi hai người bên mình, chỉ vừa giao thủ đã tổn thất sáu người, vừa rồi lại bị đối phương liên thủ giết chết năm người, bây giờ bên mình vậy mà chỉ còn lại mười một người.

Trong lòng hắn lúc này chỉ có phẫn nộ, ban nãy khi Hứa Thiên Lang phóng thích pháp thuật, hắn liền biết đối phương đã ẩn giấu tu vi, nhưng đồng thời hắn cũng tinh tường phát hiện đối phương chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ hai. Bị một đám Luyện Khí kỳ tầng thứ hai, đối mặt vài khắc lập tức giết chết mười một người bên mình, điều này bảo hắn làm sao ăn nói với gia tộc khi trở về. Hai tay trong giây lát lật tới trước, ngay sau đó áp xuống dưới, cả bầu trời lập tức tối mờ mịt. Một tảng đá lớn như cả ngọn núi đè ép tới hướng Hứa Lân và Hứa Thiên Lang, đồng thời phóng ra lốc xoáy hình thành từ linh khí hệ thổ hút chặt lấy thân thể nhóm sáu người Hứa Lân và Hứa Thiên Lang, khiến bọn họ không tránh thoát được, chỉ đành trơ mắt nhìn tảng đá khổng lồ đang đè ép tới mình.

Hứa Lân và Hứa Thiên Lang rơi vào đường cùng, đành phải vươn song chưởng giơ lên phía trước, những người khác cũng học theo bộ dạng hai người đánh ra song chưởng.

“Oành ~~ oành ~~ oành ~~” Tiếng nổ vang liên tiếp, sáu người mười hai cánh tay đánh lên tảng đá khổng lồ kia. Nhưng tảng đá khổng lồ kia cũng không bởi vậy mà tạm dừng chút nào, ầm một tiếng, đem cả người lẫn kiếm nhóm Hứa Lân và Hứa Thiên Lang đập mạnh xuống đất.

Tổ ba của Hứa Kỳ cũng không đứng nhìn nổi nữa, nếu lúc này hắn còn kiên trì dựa theo mệnh lệnh của Hứa Tử Yên hành động, như vậy chỉ có thể trơ mắt nhìn sáu người Hứa Lân và Hứa Thiên Lang bị tảng đá khổng lồ kia đè chết tươi.

“Lên.” Hứa Kỳ quát to một tiếng. Nhằm tới tảng đá kia, Hứa Lam và Hứa Thiên Hải cũng theo sát đằng sau, ba người sáu cánh tay chưởng lên tảng đá khổng lồ.

“Đại ca, đi mau, không cần lo cho… Phốc ~~” Hứa Lân phun ra một búng máu, hai mắt Hứa Thiên Lang đỏ thẫm, gân xanh nổi lên, song chưởng dùng sức đẩy lên trên, nhưng vẫn không thể ngăn cản tốc độ của tảng đá khổng lồ.

“Oành ~~ oành ~~ oành ~~” Ba tiếng nổ, Hứa Kỳ, Hứa Lam và Hứa Lương Vĩ tiếp tục tung chưởng lên tảng đá khổng lồ. Tập hợp pháp lực của chín người, rốt cuộc cũng giảm được tốc độ của tảng đá kia lại. Thế nhưng chín người vẫn bị đè nặng quỵ xuống đất. Hai chân dựa vào đầu gối, cố sức nâng tảng đá khổng lồ kia lên.

“Hừ.” Trên bầu trời truyền đến tiếng hừ lạnh, tên đệ tử Hải gia Luyện Khí kỳ tầng thứ tám vừa hợp vừa kéo hai tay trước ngực, giữa song chưởng liền xuất hiện chín thanh trường thương ngưng kết từ linh khí hệ thổ, song chưởng vừa lật, lại quát lạnh một tiếng: “Đi.” Chín thanh trường thương lập tức gào thét bắn tới nhóm chín người Hứa Lân bên dưới tảng đá khổng lồ. Chín người thống khổ nhắm hai mắt lại, trong đầu đồng thời xẹt qua một ý nghĩ, lần này chết thật rồi.

Trên trời cao, đột nhiên một tấm phù bay tới trên đầu đệ tử Hải gia, ngay sau đó một thân ảnh xuất hiện giữa những đám mây, đúng là Hứa Tử Yên vội vàng đuổi tới. Tấm phù kia còn chưa bay xuống trên đầu đệ tử Hải gia. Thân hình Hứa Tử Yên đã lập tức đi tới phía trước nhóm chín người Hứa Lân, hai tay lướt sang hai bên hông trảo một cái, bỗng chốc ngưng kết ra hai con rồng nước hợp ở trước ngực nàng, hình thành một quả cầu nước vĩ đại.

“Đi.” Quả cầu nước phía trước Hứa Tử Yên bỗng dưng nổ tung, biến thành chín con rồng nước nhỏ đón lấy chín thanh trường thương kia.

“Ầm ~~” Trên bầu trời nổ vang một tiếng, tấm ngũ phẩm phù đỉnh Hứa Tử Yên ném ra bay tới trên đầu đệ tử Hải gia nổ mạnh ầm ầm, trên bầu trời lửa cháy đỏ rực một vùng, hòa lẫn với ráng chiều.

“Ầm ~~” Trên mặt đất cũng gần như đồng thời nổ vang một tiếng, chín con rồng nước nghênh diện đón đánh chín thanh trường thương, chín thanh trường thương vỡ vụn tung tóe, chín con rồng nước lại ở không trung xoay tròn một cái. Lao tới tảng đá khổng lồ trên đầu chín người Hứa Lân, quấn quanh cả tảng đá nhấc lên cao, đợi đến giữa không trung, chín con rồng nước nổ tung ầm ầm, phá nát tảng đá kia.

Tấm ngũ phẩm phù đỉnh phóng thích lửa nóng dần dần tiêu tan, không trung lóe ra hơn mười tia sáng rơi rớt xuống, một trận âm thanh leng keng vang lên, đúng là mười một thanh phi kiếm mất chủ, còn có mấy cái túi trữ vật. Về phần mười một người trên bầu trời thì đã sớm bị phù thiêu thành tro bụi.

Chín người Hứa Lân đặt mông ngồi bệt xuống đất, trong khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi, bọn họ đã hao hết chân nguyên trong cơ thể, lúc này đã rã rời không còn chút sức lực.

Hứa Tử Yên nhìn mọi người rã rời ngồi dưới đất, không ai lập tức tiến hành điều tức khôi phục pháp lực, thì hơi nhíu mày, gấp gáp nói: “Mau ăn đan dược, khẩn trương điều tức. Chúng ta phải mau chóng rời khỏi nơi này, nơi này cũng không an toàn.”

Mọi người nghe lời Hứa Tử Yên nói, trong lòng lập tức hoảng hốt, từ cơn mệt mỏi phản ứng lại, biết hiện tại không phải thời khắc nghỉ ngơi, liền lấy ra đan dược từ trong túi trữ vật, sau khi nuốt vào, lại khoanh chân ngay tại chỗ bắt đầu điều tức.

Hứa Tử Yên đứng trước mọi người, thần sắc lo âu ngước nhìn bầu trời, nàng không biết Tây Thùy trấn Hải gia có phái người tới nữa hay không, lại phái đệ tử cấp mấy tới. Suy nghĩ một chút, thời điểm mọi người ở trong Tây Thùy trấn đều đã ẩn giấu tu vi, kể cả chém giết đám người nữ tử áo đỏ, tuy rằng bại lộ tu vi, nhưng thời gian cực kỳ ngắn ngủi, người xung quanh chưa hẳn có thể nhìn ra được tu vi chân thật của đám người mình, chỉ cần xem việc chém giết một nhóm người Luyện Khí kỳ tầng thứ hai, mà Hải gia phái ra một đệ tử Luyện Khí kỳ tầng thứ tám hẳn đã đủ coi trọng đám người mình, nói vậy trong khoảng thời gian ngắn chắc hẳn sẽ không phái thêm cao thủ tới nữa.

Nghĩ đến đây, Hứa Tử Yên mới thoáng thả lòng, thu hồi ánh mắt nhìn phía Tây Thùy trấn. Đánh giá chín người đang điều tức trước mắt. Trong lòng không khỏi than nhẹ, tu vi của bọn họ vẫn quá thấp, tu vi như vậy bình thường còn có thể, nhưng dùng để đào vong, thật sự là ngay cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không có. Mình có nên cho bọn họ một ít đan dược người mặt sẹo cụt tay cho mình, để gia tăng tu vi của bọn họ không? Vừa nghĩ đến đó, lại bỗng dưng nghe được từ phương hướng Tây Thùy trấn truyền đến trận âm thanh rầm rầm…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play