Hứa Hạo Lượng đứng trên bến tàu Hướng Dương trấn. Cầm trong tay vài sợi tơ, những sợi tơ này là Hứa Hạo Lượng phát hiện ở trong bụi gai cách bến tàu mấy trăm mét, tuy rằng chỉ là một ít sợi tơ may quần áo thông thường, nhưng trong lòng Hứa Hạo Lượng đã xác định những sợi tơ này là rớt từ trên người nhóm Hứa Tử Yên xuống.
Người thường không có việc gì chạy vào bụi cỏ làm chi? Hơn nữa xem xét các dấu hiệu trong bụi cỏ, còn không phải của một người, như vậy chỉ có thể là nhóm Hứa Tử Yên đang đào vong. Hứa Hạo Lượng thật cẩn thận thu nhặt từng sợi tơ mắc trên bụi gai, lại lần lượt xóa sạch các dấu vết tại hiện trường. Sau đó mới đi tới đứng trên bến tàu phân tích hành động của nhóm Hứa Tử Yên.
“Xem ra bọn Kỳ nhi và Thiên Lang là từ nơi này đi thuyền xuôi dòng, chạy về hướng rừng rậm Vô Tận. Hơn nữa có vẻ đã đánh cướp một con thuyền, bằng không bọn nó cũng không cần mượn bụi cỏ che giấu. Ha ha, đám nhóc đó thật đúng là dám làm, không biết kế hoạch kia là Kỳ nhi, Lân nhi hay Thiên Lang nghĩ ra được?”
Nghĩ đến đây, thân ảnh Hứa Tử Yên bất chợt hiện lên trong đầu hắn, Hứa Hạo Lượng cười khổ một cái, thì thào lẩm bẩm: “Chỉ sợ bọn nó chẳng có bản lĩnh kia, hẳn là do Hứa Tử Yên nghĩ ra.”
Trong lòng Hứa Hạo Lượng lập tức không thoải mái một trận, căm giận thầm nghĩ: “Hứa Tử Yên này có phải quá nghịch thiên rồi không? Sức chiến đấu lợi hại cũng thôi đi, ngay cả tâm kế cũng lợi hại tới vậy, rốt cuộc thập nhất đệ làm cách nào sinh ra một đứa biến thái như thế?”
Hắn lắc đầu, trên mặt đầy vẻ chán nản. Rồi lại dõi theo hướng tây con sông, than nhẹ một tiếng: “Hứa Tử Yên, nếu ngươi có thể đưa Thiên Lang, không, là những đệ tử trong gia tộc an toàn trở về, khúc mắc giữa Hứa Hạo Lượng ta và ngươi liền xóa bỏ, ta nhất định sẽ đối đãi với ngươi như người thân.”
Khóe miệng đột nhiên run rẩy một cái, mở miệng nhẹ giọng mắng một câu: “Dương Long, tên điên này.” Cúi đầu nhìn thoáng bên hông, sáng sớm lúc hắn thu gom sợi tơ và xóa sạch dấu vết trong bụi cỏ, không cẩn thận làm rách miệng vết thương chảy máu. Đó là vết thương bị khi kịch chiến với Dương Long.
Hứa Hạo Lượng thấy người trên bến tàu ngày càng đông. Hơi nhíu đầu mày, rồi chậm rãi đi tới khu rừng cạnh bến tàu, cởi bỏ áo ngoài, tháo băng vải, rắc thêm một ít dược, sau đó nhanh chóng băng bó lại.
Cúi đầu ngẫm nghĩ, đã có manh mối sợi tơ này, Hứa Hạo Lượng lập tức trở lại hướng Hướng Dương trấn. Chưa tới một lát, Hứa Hạo Lượng liền về đến bến tàu, lúc này Hứa Hạo Lượng đã thay đổi một thân quần áo, đóng giả làm một thương nhân, bước lên một con thuyền xuôi dòng chạy đi.
…
Đi xuôi dòng suốt bảy ngày trời, Hứa Tử Yên đứng ở đầu thuyền ngắm nhìn cảnh tượng hai bên, cảm thán Thương Mang đại lục thật rộng lớn. Trong khoang thuyền đằng sau truyền đến tiếng cười khoái trá. Hứa Tử Yên hơi nhíu mày, trong lòng than nhẹ. Sắc mặt liền hơi âm trầm.
Phía sau bỗng truyền đến tiếng bước chân, tiếng bước chân vừa ngừng, Hứa Lân đã đứng bên cạnh Hứa Tử Yên, nghiêng mặt nhìn Hứa Tử Yên, nhẹ giọng nói: “Tử Yên muội muội, chúng ta nhốt tên Vương Lão Thực kia vào kho hàng đi?”
Hứa Tử Yên bất ngờ sửng sốt một chút, trên mặt thoáng chốc xuất hiện vẻ vui mừng tươi cười, cuối cùng cũng có một người trưởng thành, nhìn ra vấn đề. Hứa Tử Yên nhìn Hứa Lân, vui vẻ cười nói: “À, vì sao?”
“Ta cảm thấy Vương Lão Thực kia căn bản không thành thật, tuy bề ngoài trông ngốc nghếch, nhưng lại rất nhạy bén, hơn nữa còn biết ăn nói, chỉ mới mấy ngày, hắn đã kết thành bằng hữu với người của chúng ta. Ta cứ cảm thấy tên Vương Lão Thực kia không đáng tin, hiện tại mọi người đều mất cảnh giác với hắn, đây là việc rất nguy hiểm. Tử Yên, muội hãy hạ lệnh bắt Vương Lão Thực lại đi.”
Hứa Tử Yên nhẹ nhàng lắc đầu, không nói gì. Tay vịn mạn thuyền ngắm những dòng chảy cuồn cuộn.
“Tử Yên muội muội, mấy đệ tử Hứa gia chúng ta đều là người chưa từng trải việc đời, từ nhỏ đến lớn luôn sinh hoạt trong Trung Đô thành, nếu nói chúng ta không hướng tới thế giới bên ngoài đó là nói dối, nhưng cũng bởi vì chúng ta không hay biết gì về thế giới bên ngoài, mà tên Vương Lão Thực kia lại kể quá đặc sắc, cho nên rất nhanh đã hấp dẫn chúng ta. Hiện tại đại ca và bọn Thiên Lang không những coi Vương Lão Thực là bằng hữu, mà ta thấy họ còn có chút sùng bái hắn.” Hứa Lân lộ ra nụ cười khổ, cũng vịn hai tay lên mạn thuyền, hai mắt u sầu nhìn theo dòng chảy.
“Hắc hắc…” Hứa Tử Yên nhịn không được bật cười nói: “Một đám tu tiên lại đi sùng bái một thương nhân bình thường? Chuyện này nếu bị đại bá và cửu bá biết được, chẳng hay sẽ có biểu cảm gì? Hắc hắc…” Vừa tưởng tượng biểu cảm của Hứa Hạo Nhiên, đặc biệt là Hứa Hạo Lượng, Hứa Tử Yên liền không nhịn được nở nụ cười.
“Tử Yên muội muội, muội còn cười được nữa, chẳng lẽ muội cũng quên mất hiện tại chúng ta đang đào vong?” Hứa Lân có chút nóng nảy, khẽ cau mày, trong lòng lần đầu tiên có một tia bất mãn với Hứa Tử Yên: “Nhóm người Hứa gia chúng ta căn bản chưa từng có kinh nghiệm lịch lãm, mấy ngày nay những lời không nên nói cũng đã nói hết, ta thấy Vương Lão Thực kia chỉ sợ đã đoán ra chúng ta là ai? Ta từng ngầm nói cùng đại ca, huynh ấy lại nói ta quá cẩn thận. Nói lúc này ở giữa mọi người, kể cả Vương Lão Thực biết thân phận chúng ta, một thương nhân bình thường như hắn thì có năng lực thế nào? Cho nên, Tử Yên muội muội, ta chỉ có thể đến tìm muội, muội là đội trưởng, muội phải phụ trách toàn đội.”
Thấy Hứa Tử Yên vẫn thờ ơ, Hứa Lân lần này quả thực đã nóng nảy, đến gần Hứa Tử Yên một bước, thấp giọng nói: “Ta đã hỏi Thiên Hải sư đệ, hắn nói Tây Thùy trấn bởi vì gần với rừng rậm Vô Tận. Nơi đó tuy rằng nguy hiểm, nhưng vẫn có rất nhiều thương nhân đi vào đó buôn bán hàng hóa, dù sao nếu có thể mang những thứ trong rừng rậm Vô Tận trở về phương bắc, sẽ thu được lợi nhuận cực lớn. Vả lại còn có vài người tu tiên tới nơi đó hoặc lịch lãm, hoặc săn giết yêu thú. Tóm lại, nếu đến Tây Thùy trấn, tên Vương Lão Thực muốn bán đứng chúng ta, sẽ thật dễ dàng đưa tin ra ngoài.”
“Chẳng phải các huynh đã nói rừng rậm Vô Tận hiếm có dấu chân người sao?” Hứa Tử Yên hơi cau mày hỏi.
“Phải, nhưng đó là ở trong rừng rậm Vô Tận, chứ ở ngoài rừng vẫn có người, hơn nữa theo lời Thiên Hải sư đệ, nơi đó còn có một phiên chợ. Chỉ khi nào tiến vào rừng rậm Vô Tận, mới bắt đầu hiếm có dấu chân người, mà càng đi sâu vào trong, lại càng không có người.”
Hứa Tử Yên nghe xong khẽ than một tiếng, nhìn dòng chảy con sông, trong mắt lộ ra sầu lo nhàn nhạt, nhẹ giọng nói: “Lân sư huynh, tiểu muội rất vui khi huynh có thể nghĩ nhiều như vậy, nhưng huynh cho rằng ta nhốt Vương Lão Thực kia lại, thậm chí giết chết hắn sẽ hữu dụng sao?”
“Làm sao có thể không hữu dụng? Muội là đội trưởng, lời muội nói làm sao có thể không hữu dụng?”
“Bọn họ sẽ không nghe, nếu huynh giải thích với bọn họ, bọn họ sẽ cảm thấy huynh quá nhát gan cẩn thận. Nếu huynh không để ý sự phản đối của bọn họ liền nhốt tên Vương Lão Thực đã trở thành bằng hữu của bọn họ lại, trong lòng bọn họ nhất định sẽ sinh ra cảm xúc mâu thuẫn với chúng ta, kể từ đó, lòng người trong đội ngũ sẽ tan rã, lòng người tan rã, đội ngũ sẽ mất đoàn kết.”
“Vậy… muội cũng không thể mặc kệ được chứ? Dù nói thế nào, muội cũng là đội trưởng của chúng ta.”
“Huynh làm sao biết ta không để ý?” Hứa Tử Yên cười khổ một tiếng nói: “Bọn Kỳ sư huynh ngoại trừ không nói ra chuyện Liễm Tức phù, còn lại đều đã nói gần hết.”
“Muội…” Hứa Lân kinh ngạc nhìn Hứa Tử Yên, trong giây lát khiếp sợ hỏi: “Muội… dùng tinh thần lực giám thị bọn ta?”
Hứa Tử Yên bất đắc dĩ gật đầu. Ánh mắt Hứa Lân liền thay đổi, hoảng hốt một lát, lại nhỏ giọng cẩn thận hỏi: “Tử Yên muội muội. Khi muội sử dụng tinh thần lực tra xét, ngay cả ta cũng không phát hiện, chẳng lẽ… chẳng lẽ tu vi chân chính của muội đã vượt qua ta? Muội rốt cuộc có tu vi gì?”
Hứa Tử Yên nâng tay vuốt lại mái tóc bị gió sông thổi rối tung, bất đắc dĩ nói: “Chỉ thoáng cao hơn Lân sư huynh một ít.”
“Vậy kết quả là…” Hứa Lân đột nhiên ngậm miệng lại, nếu Hứa Tử Yên đã không chịu lộ ra tu vi bản thân, hắn cũng ý thức được mình không nên hỏi cùng hỏi tận, nhưng mà trong lòng ngoại trừ khiếp sợ, cũng có mừng rỡ. Dù sao biết được trong đội ngũ của mình còn có một người tu vi cao hơn mình vào lúc đào vong là chuyện thật đáng ăn mừng.
“Thế hiện tại chúng ta phải làm gì đây?” Hứa Lân dời đề tài.
“Dù sao chúng ta cũng phải nhắc nhở một chút, hơn nữa tương lai thương nhân và thủy thủ trên thuyền nên xử lý ra sao, chúng ta cũng phải thương lượng ra biện pháp.”
“Ý của muội là…” Hứa Lân thoáng kinh ngạc, rồi lập tức hiểu rõ ý của Hứa Tử Yên, ánh mắt mới đó đã trở nên kiên quyết, dùng sức gật đầu nói: “Tử Yên muội muội, vậy muội nói phải làm sao?”
“Huynh đi gọi mọi người vào trong phòng ta mở cuộc họp đi.”
“Được.” Hứa Lân lên tiếng, xoay người rời đi. Hứa Tử Yên nhìn theo bóng lưng Hứa Lân, than nhẹ một tiếng, trở về phòng của mình.
Hứa Tử Yên vừa trở lại phòng mình, còn chưa ngồi được bao lâu, ngoại trừ Hứa Bằng và Hứa Lam tiếp tục ở bên ngoài giám thị những thủy thủ kia, nhóm người còn lại đều đi vào phòng Hứa Tử Yên. Hứa Lân là người cuối cùng tiến vào, thuận tay khép cửa lại.
Hứa Tử Yên nhìn một đám người mới đi vào, trên mặt đều mang theo vẻ tươi cười và thoải mái. Trong lòng Hứa Tử Yên không khỏi cười khổ, mang theo một nhóm người mới đào vong, thật đúng là một chuyện phí công phí sức. Nâng tay lên nhẹ nhàng xoa mi tâm, Hứa Tử Yên không khỏi có chút đau đầu.
“Tử Yên muội muội, muội bảo chúng ta đến có chuyện gì?” Hứa Kỳ thoải mái ngồi xuống, trên mặt mang theo nụ cười thoải mái, phảng phất không phải đang đào vong, mà là đang đi du ngoạn.
Hứa Tử Yên chú ý tới nhóm nam đệ tử Hứa Kỳ và Hứa Thiên Lang tuy rằng còn mặc quần áo bình thường, nhưng đều cực kỳ sạch sẽ, chỉnh đốn cẩn thận tỉ mỉ, dù chỉ là quần áo phổ thông, nhưng lại để lộ ra khí tức của đệ tử đại gia tộc, tóc cũng đã sửa sang lại kỹ càng, một đám bộc lộ vẻ phong lưu phóng khoáng không kiềm chế được. Mà Hứa Mai và Hứa Mỹ Nhược lại càng khoa trương, trên mặt rõ ràng còn trang điểm, hoàn toàn mất đi gương mặt phong trần do đào vong liên tục trước khi lên thuyền. Hứa Tử Yên lúc này thật sự không biết phải nói gì, xem hình tượng này, rõ ràng những người trước mắt đã hoàn toàn mất đi cảnh giác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT