BL: Tác giả này có ưu điểm là trí tưởng tượng khá tốt, thích troll độc giả, tương lai còn xa xăm mù mịt chẳng ai đoán nổi. Khuyết điểm là lặp từ nhiều quá, ta lại là dân kinh tế, văn chương không được lai láng lắm, nên ta toàn dịch sát bản gốc, chính ta đọc còn thấy hơi lủng củng. Hy vọng sau này sẽ được cải thiện.
Người khác thì không có phản ứng gì. Chỉ có vẻ mặt Hứa Thiên Lang hơi không vui. Giá trị đồ trên người hiện tại của Hứa Tử Yên và Hứa Lân e rằng cũng chẳng kém bảo tàng Hứa gia. Những người khác thì không có địa vị, nên không quan tâm tới vấn đề này lắm. Mỗi Hứa Thiên Lang trước khi Hứa Tử Yên đến, luôn đứng đầu trong thế hệ thiếu niên gia tộc, bởi vậy hắn không quá coi trọng Hứa Kỳ. Hiện tại biết tộc trưởng nói bí mật gia tộc cho Hứa Kỳ mà không nói cho mình, trong lòng liền có một chút không thoải mái.
Nhưng vào thời điểm này, một là đang trên đường đào vong, hơn nữa phụ thân Hứa Hạo Lượng trước khi đi cũng đã từng dặn hắn, bảo hắn phải nghe lời Hứa Kỳ. Hai là hắn thấy hai người Hứa Lân đã vượt qua tu vi hắn, và Hứa Tử Yên vào hôm gia tộc kết minh gặp chuyện không may tỏa sáng trên lôi đài, đều không vì việc này mà không vui, do đó hắn đành phải đè ép nội tâm buồn bực dưới đáy lòng. Nếu như là trước đây, chỉ sợ Hứa Thiên Lang đã sớm nhảy dựng lên.
Hứa Tử Yên xua tay với Hứa Kỳ, nhẹ giọng nói: “Ý ta không phải nói đến bảo tàng gia tộc, mà bảo tàng này sẽ mang đến nguy hiểm cho chúng ta, kẻ nhận ra chúng ta không có khả năng chỉ vài ba người, từ việc đuổi giết dọc đường này liền có thể nhìn ra. Bọn họ nhất định đã phân tích được chúng ta đang đào vong, cũng phân tích được trên người chúng ta có thể che giấu bảo tàng, cho nên bọn họ một mặt báo tin cho gia tộc, một mặt lập tức gom góp lực lượng có thể tập trung nhằm bắt sống chúng ta, đây là nguyên nhân người đuổi giết chúng ta đợt đầu có thực lực rất thấp.
Đến đợt thứ hai thứ ba, hẳn là người của bọn họ nghe tin chạy tới, nên thực lực những người này mới mạnh hơn một ít, vì vậy bọn họ vừa tiếp tục báo cáo lên trên vừa tập trung lực lượng đuổi giết chúng ta, đây lý do người đến đợt này lợi hại hơn đợt trước. Ta nghĩ đợi tới lần tiếp theo cao tầng bọn họ phái người tới, chưa hẳn chúng ta có thể ngăn cản.”
Lúc này trong nhã gian đã trở nên im ắng. Không khí cực kỳ nặng nề, tựa như không khí cũng có trọng lượng, dồn nén tới mức mọi người cảm thấy không thở nổi, thái dương bất tri bất giác đổ mồ hôi lạnh. Bấy giờ mọi người, bao gồm cả đội trưởng Hứa Kỳ gia tộc an bày, đều hoàn toàn bị Hứa Tử Yên dẫn dắt, tha thiết ngóng trông Hứa Tử Yên. Thấy bộ dạng kia của Hứa Kỳ, trong lòng Hứa Thiên Lang chợt cảm thấy sảng khoái một trận. Con người chính là thế, đặc biệt là người trẻ tuổi, thấy đối thủ của mình phạm phải sai lầm, liền nhịn không được đứng sau lưng hắn đẩy một cái, tuy rằng như vậy cũng chẳng lợi gì cho bản thân. Cho nên, Hứa Thiên Lang rất phối hợp hỏi một câu: “Vậy chúng ta phải làm sao đây?”
Không ai để tâm tới ẩn ý thật sự của Hứa Thiên Lang, nhưng Hứa Thiên Lang lại hỏi ra tiếng lòng của mọi người. Ngay cả Hứa Kỳ cũng nhìn sang bằng ánh mắt chờ mong.
“Chúng ta phải cắt đuôi kẻ luôn bí mật theo dõi cả nhóm, sau đó cải trang giả dạng…”
Mười người rời khỏi tửu lâu, không hề nán lại Bác Vọng thành, lập tức ra khỏi thành, chạy tới ngoại ô. Bọn họ không dám ngự kiếm mà đi, mười người cùng nhau ngự kiếm, sợ rằng sẽ khiến cho càng nhiều tu sĩ chú ý. Thế nên bọn họ chỉ chạy bộ tới hướng ngoại ô. Đến nơi thưa người, nhóm Hứa Tử Yên mới thi triển khinh thân thuật, chân đạp lên ngọn cỏ, kéo ra mười luồng tàn ảnh, bay nhanh như chớp về phía trước.
Thoáng chốc, bọn họ đã đi tới một vùng thảo nguyên rộng mênh mông bát ngát, khắp nơi không có lấy một thân cây, hoàn toàn trống trải. Luôn bay vút đến gò đất trung tâm, Hứa Tử Yên mới nhấc tay ý bảo mọi người dừng lại, quan sát bốn phía một lượt, cuối cùng vừa lòng gật đầu nói: “Liền ở chỗ này đi.”
Mọi người gật đầu, một đám khoanh chân ngồi xuống đất, nhắm mắt lại, giống như tiến vào trạng thái điều tức.
Hai khắc sau, từ phương hướng Bác Vọng thành, xuất hiện năm người tiềm hành (*), khi khoảng cách giữa năm người còn khoảng mười thước, thì tất cả đều đã phát hiện ra sự tồn tại của đối phương, nhưng hình như lại có sự ăn ý nào đó, các bên đều mặc kệ nhau, chỉ dè dặt cẩn thận tiếp cận đám người Hứa Tử Yên. Sau khi tiếp cận đến một khoảng cách nhất định, liền ẩn nấp tại chỗ không nhúc nhích.
(*) Tiềm hành: Kỹ năng tàng hình, ẩn thân.
Hai mắt Hứa Tử Yên bất chợt mở ra. Vào lúc năm người còn chưa tiềm hành đến vị trí bây giờ, tinh thần lực Trúc Cơ kỳ của Hứa Tử Yên đã cảm nhận được sự tồn tại của bọn họ. Lại đợi chừng hai khắc, phát hiện rốt cuộc không còn ai theo dõi, Hứa Tử Yên mới bỗng nhiên ngước mắt, đồng thời đứng dậy từ trên cỏ, tay trái xuất hiện một tấm phù, tay phải xuất hiện năm tấm phù. Ánh sáng đỏ lóe lên, phù bên tay trái liền biến thành một cây cung màu đỏ, Hứa Tử Yên dùng tay trái nắm cung, các ngón tay phải kẹp năm tấm phù cài vào dây cung, trong nháy mắt, cung kéo như trăng tròn, năm tấm phù trên tay phải theo dây cung kéo căng, biến thành năm mũi tên rực lửa phóng đi.
Tinh thần lực của Hứa Tử Yên luôn tập trung vào năm người kia. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay khi năm kẻ ẩn nấp theo dõi vừa mới phản ứng với hành động bất ngờ của Hứa Tử Yên đứng bật dậy, thì tay phải kéo dây cung của Hứa Tử Yên đã nhẹ nhàng buông ra. Năm mũi tên rực lửa gào thét bắn tới hướng năm kẻ ẩn nấp theo dõi.
Hiện tại Hứa Tử Yên cũng không rảnh đi quan tâm vận mệnh của năm kẻ kia, mà nhanh chóng lấy ra hai tấm phù, cài lên dây cung, lại một lần nữa kéo cung ra, ánh mắt trực tiếp tập trung vào con diều hâu xoay quanh trên không bọn họ. Vừa buông tay, hai tấm phù đã biến thành mũi tên nhọn, giống như hai con hỏa long thu nhỏ, lập tức đuổi theo con diều hâu tính vỗ cánh chạy trốn.
Cùng với năm tiếng hét trên mặt đất, con diều hâu trên bầu trời gần như đồng thời kêu lên một tiếng thảm thiết, rớt từ trên không xuống, còn chưa kịp rơi xuống đất, đã bị đốt thành tro bụi.
“Chúng ta đi.” Hứa Tử Yên khẽ quát một tiếng, phi kiếm từ trong túi trữ vật vòng ra. Hứa Tử Yên đạp một bước lên phi kiếm, nhẹ giọng nói: “Bay sát mặt đất.”
Mười người, Hứa Tử Yên bay dẫn đầu phía trước, dưới chân cỏ xanh cuồn cuộn như sóng, chín người khác theo sát sau đó, dưới chân ngự kiếm, kề sát ngọn cỏ bay về phương xa. Bụi cỏ phía sau tạo thành một đường gợn sóng.
Đám người Hứa Tử Yên rất nhanh đã bay tới một khu rừng, tìm một tiểu sơn cốc nghỉ ngơi tại chỗ. Đợi đến đêm thật khuya, mười bóng người mới phóng lên từ tiểu sơn cốc, vút cao lên không trung, nhanh chóng bay về phương xa.
Đợi đến bình minh, nhóm Hứa Tử Yên đã tới khu rừng cách tòa thành nhỏ năm dặm. Hứa Tử Yên, Hứa Mai, Hứa Lam, Hứa Mỹ Nhược bốn cô gái, mỗi người mượn từ chỗ đám Hứa Kỳ một bộ quần áo nam tử, lại chui sâu vào rừng thay y phục. Bao gồm cả Hứa Tử Yên, bốn cô gái này đều giỏi may vá, rất nhanh các nàng đã sửa quần áo cho vừa người, kế đó trang điểm thành bộ dạng bốn thiếu niên, mới đi ra từ trong rừng sâu.
Nhóm sáu nam tử Hứa Kỳ vừa thấy liền trợn mắt há hốc mồm, bốn cô gái đồng thời hé miệng mỉm cười, rời khỏi rừng cây, đi về hướng tòa thành nhỏ.
Bốn người Hứa Tử Yên ùa theo dòng người đi vào tòa thành nhỏ. Thành nhỏ tuy rằng không lớn, nhưng lượng khách lại không ít. Rất nhiều thương gia ở trong này chọn mua một số thổ sản vùng núi, sau đó bán đến các thành thị lớn. Bốn người Hứa Tử Yên đầu tiên đi mua mấy bộ quần áo, rồi mua ba chiếc xe ngựa cùng vài con ngựa tốt. Lại mua thêm rất nhiều thổ sản vùng núi chất đầy hai chiếc xe ngựa, kế tiếp mới vội vàng đánh xe ngựa, mang theo mấy con ngựa tốt về tới rừng cây cách thành nhỏ năm dặm.
Trong rừng cây nam nữ tách ra, mỗi người tự cải trang, Hứa Tử Yên cải trang thành bộ dạng một tiểu thư, đây là kết quả mọi người cùng thương lượng. Từ sau mấy lời phân tích của Hứa Tử Yên ở trong tửu lâu, trong nội tâm mọi người đều vui lòng phục tùng nàng. Bất tri bất giác coi Hứa Tử Yên trở thành chỗ dựa của bọn họ, ngay cả Hứa Kỳ cũng cam tâm tình nguyện giao ra chức đội trưởng. Như thế, bọn họ liền cần một người ra lệnh, dù sao cũng không thể để Hứa Tử Yên cải trang thành một nha hoàn, sau đó đi ra lệnh.
Vì thế Hứa Tử Yên liền giả thành một tiểu thư của hiệp hội tiểu thương nghiệp, mà Hứa Mai thì cải trang thành thiếp thân hộ vệ của Hứa Tử Yên, Hứa Lam và Hứa Mỹ Nhược lại sắm vai hai nha hoàn. Nhóm sáu người Hứa Kỳ cải trang thành bộ dạng sáu hộ vệ của hiệp hội thương nghiệp, thu hết phi kiếm vào trong túi trữ vật, giấu ở trong vạt áo. Trước đó Hứa Tử Yên đã mua đao kiếm phổ thông ở thành nhỏ cho bọn họ.
Mọi người cải trang xong, gặp nhau trong rừng cây, hết ngươi nhìn ta lại ta ngó ngươi, một đám cười ầm lên. Một trận cười này, đã giải tỏa không ít áp lực trong lòng khi đào vong. Ánh mắt Hứa Tử Yên đảo qua trên người tất cả, hơi nhíu mày, rồi nhẹ giọng nói: “Các ngươi đợi ở chỗ này.”
Nói xong, đi vào trong xe, từ trong túi trữ vật lấy ra phù bút và phù chỉ, nhanh chóng chế tác chín tấm Liễm Tức phù. Tiếp đó nhảy khỏi xe, đón lấy ánh mắt khó hiểu của mọi người, đưa cho mỗi người một tấm Liễm Tức phù, rồi chỉ cho bọn họ cách dùng. Hứa Tử Yên làm mẫu trước, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, điều chỉnh Liễm Tức phù vốn ở trong cơ thể, biểu hiện ra tu vi Hậu Thiên tầng thứ mười.
Tuy rằng mọi người vừa nghe Hứa Tử Yên giảng giải, nhưng đợi đến khi tận mắt nhìn thấy, lại vẫn sững sờ một trận. Hứa Mai nâng tay che cái miệng nhỏ nhắn của mình, trừng to đôi mắt đẹp hỏi: “Tử Yên tỷ tỷ, có phải tỷ vẫn luôn giấu tu vi của mình? Khó trách tỷ có thể đánh bại đệ nhất thiên tài phương bắc Dương Linh Lung Luyện Khí kỳ tầng thứ năm. Tử Yên tỷ tỷ, tỷ mau nói cho bọn muội biết, tỷ rốt cuộc có tu vi gì đi?”
Hứa Mai vừa dứt lời, đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người, trong đó hai ánh nhìn sắc bén nhất chính là Hứa Lân và Hứa Thiên Lang.
Hứa Tử Yên từ lúc chế tác Liễm Tức phù đã sớm nghĩ cách đối đáp vấn đề này, bèn lạnh nhạt cười nói: “Chỉ thoáng cao hơn một chút, chứ không có nhiều lắm.” Thấy Hứa Mai còn tính mở miệng, liền vỗ tay nói: “Được rồi, mọi người mau điều chỉnh tu vi của bản thân đi.”
“Vậy… Tử Yên muội muội, chúng ta nên điều chỉnh đến mức nào?” Hứa Lân nhìn Liễm Tức phù trong tay hỏi.
Ban nãy Hứa Tử Yên chế tác Liễm Tức phù cũng đã nghĩ sẵn, vì thế lập tức nhẹ giọng nói: “Ta điều chỉnh đến Hậu Thiên tầng thứ mười, Hứa Mai vì làm thiếp thân hộ vệ của ta nên điều chỉnh đến Hậu Thiên tầng thứ mười một hậu kỳ đỉnh. Còn Hứa Lam và Hứa Mỹ Nhược thì điều chỉnh đến Hậu Thiên tầng thứ tư.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT