“A ~~” Hứa Tử Yên phát ra một tiếng thét dài, giống như phượng hót, lại giống như hạc kêu. Từ xung quanh Hứa Tử Yên đột nhiên ngưng tụ ra mười tám con rắn nước như bắp chân thô to quấn quanh mười tám thanh trường thương màu vàng, đem mỗi một thanh trường thương màu vàng quấn hết vòng này đến vòng khác, từ bên ngoài gần như đã không thấy trường thương màu vàng kia.
Một tiếng ầm vang dội, trường thương màu vàng bị rắn nước quấn thành từng mảnh nhỏ màu vàng rớt từ không trung xuống. Khắp bầu trời bị bao phủ bởi vụn vàng li ti, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, lóe ra tia sáng vàng rực rỡ. Giữa khung cảnh chói mắt, Hứa Tử Yên nâng hai tay đặt bên hông hợp vào giữa, mười tám con rắn nước thong thả hợp lại ngay phía trước Hứa Tử Yên, biến thành một con rắn nước cực lớn, mang theo một nguồn uy lực ngút trời, vọt tới Dương Linh Lung ở không trung đối diện.
Giữa hai tay Dương Linh Lung chớp lóe ánh vàng, một tấm khiên vĩ đại màu vàng cấp tốc hình thành, chắn ở phía trước nàng.
“Oành ~~” Âm thanh vang dội làm chấn động cả bầu trời trên lôi đài, con rắn nước kia hung hăng oanh kích lên tấm khiên màu vàng, đánh cả thân thể Dương Linh Lung cùng bay ra ngoài.
“Răng rắc ~~” Tấm khiên màu vàng vỡ vụn, đòn tấn công của rắn nước đã giảm hơn phân nửa, nhưng vẫn đánh trúng trên người Dương Linh Lung. Dương Linh Lung hét thảm một tiếng, máu tuôn như mưa, thân thể hoàn toàn mất đi khống chế, không ngừng quay cuồng ở không trung. Cuối cùng rơi từ trên trời xuống, va vào chòi che nắng, rồi đập nát mái che nắng, rơi thẳng xuống mặt đất.
Bóng người chợt lóe ở không trung, Dương Duệ trên đài cao liền xuất hiện trong chòi che nắng, vươn hai tay ôm Dương Linh Lung đã hôn mê vào lòng, cúi đầu nhìn lại, thấy Dương Linh Lung mặt cắt không còn hột máu, hoàn toàn tái nhợt. Hai mắt nhắm nghiền, hàm răng cắn chặt, nơi khóe miệng vẫn còn không ngừng trào ra máu tươi. Dương Duệ chỉ cần nhìn sơ qua, đã biết nữ nhi bị thương rất nặng, ít nhất phải cần một năm rưỡi mới hồi phục nổi, hơn nữa nếu xử lý không tốt, chỉ sợ còn ảnh hưởng đến con đường tu hành tương lai.
Vẻ mặt Hứa Tử Yên lộ ra một tia tiếc nuối, biết rằng chỉ cần mình hiển lộ ra tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ ba là có thể đánh chết Dương Linh Lung tại chỗ. Nhưng Hứa Tử Yên chỉ thoáng tiếc nuối một chút, rồi dứt khoát bỏ qua ý nghĩ ấy, lúc này Dương Linh Lung ở trong lòng Hứa Tử Yên căn bản không còn là một nhân vật đáng kể. Nhìn thấy đệ nhất thiên tài phương bắc ở trong tay mình thật sự không chịu nổi một kích, Hứa Tử Yên bỗng chốc nổi lòng muốn tới tông môn, đó mới là nơi anh tài thiên hạ hội tụ.
“Ta muốn đi tông môn.”
Hứa Tử Yên siết chặt hai đấm, ánh mắt nhìn phía không trung, tựa như xuyên qua không gian trùng trùng, thấy được tiên cảnh của tông môn.
Người bên dưới lôi đài sôi trào, chạy tới hướng lôi đài nhảy nhót hoan hô, đặc biệt là đệ tử Hứa gia. Giờ khắc này, hình tượng của Hứa Tử Yên ở trong lòng bọn họ đã phóng đại vô hạn, cho dù Hứa Tử Yên hiện tại có bảo bọn họ lập tức đi liều mạng với Dương Duệ Trúc Cơ kỳ kia, bọn họ cũng sẽ không chút do dự tiến lên.
Trong số những người này, chỉ có Hứa Thiên Lang không hề nhúc nhích, hắn nhìn Hứa Tử Yên trên lôi đài, trong lòng cũng hết sức bội phục, nhưng không phục và cô đơn lại càng nhiều hơn. Hắn luôn cảm thấy thần tượng của một thế hệ thiếu niên Hứa gia chắc chắn là hắn, phần vinh dự kia vốn dĩ thuộc về hắn, hơn nữa những năm gần đây cũng quả thực như thế, hắn luôn chạy trước những người khác trong Hứa gia, được xưng là Trung Đô thành đệ nhất thiên tài.
Chỉ là, từ sau cuộc chiến Thông U cốc, tất cả điều này đều thay đổi. Hứa Lân yên lặng không tiếng động đột phá Luyện Khí kỳ tầng thứ tư, ném hắn lại phía sau. Mà hôm nay còn đột nhiên xuất hiện một Hứa Tử Yên, hắn nhớ rất rõ vào thời điểm cuộc chiến Thông U cốc, Hứa Tử Yên vẫn chỉ là cấp bậc Hậu Thiên tầng thứ tám, kể cả lúc Hứa Tử Yên bất ngờ còn sống trở lại, hắn cũng không quá để ý. Một tu vi Hậu Thiên, còn chưa đủ lọt vào mắt hắn, dù nàng tạm thời được đưa lên thành thần tượng một thế hệ thiếu niên của gia tộc, cũng sẽ từ từ bị phai mờ theo thời gian.
Chuyện này cũng chả có gì kỳ quái, trên thế giới này luôn coi vũ lực vi tôn. Một người tu vi thấp, sẽ không có khả năng được người khác ghi nhớ dài lâu. Hắn có rất lòng tin, hắn sẽ nhanh chóng đuổi kịp Hứa Lân, cũng không để người khác nhớ tới Hứa Tử Yên may mắn kia nữa, tương lai Hứa gia vẫn thuộc về hắn.
Có điều hôm nay, ý chí chiến đấu bất khuất của Hứa Lân đã chấn động sâu đến tâm hồn hắn, lần đầu tiên hắn có chút hoài nghi bản thân phải chăng có thể đuổi kịp Hứa Lân. Thêm vào đó, Hứa Tử Yên lại bất chợt xuất hiện, triệt để khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng, khi hắn gặp lại Hứa Tử Yên lần nữa, Hứa Tử Yên đã từ Hậu Thiên bước vào Tiên Thiên, cuối cùng còn ở trong chiến đấu đột phá đến cảnh giới Luyện Khí kỳ tầng thứ hai, trực tiếp đuổi kịp tu vi của hắn.
Ở trước hắn đã có bóng lưng Hứa Lân đang dần khuất xa, ở sau lưng lại có Hứa Tử Yên đang phóng tới gần, điều này làm cho đáy lòng hắn cảm thấy mờ mịt, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên đi con đường nào.
Trong chòi che nắng, Dương Duệ vội vàng nhét vào miệng Dương Linh Lung một viên đan dược, sau đó ngẩng đầu nhìn Hứa Tử Yên trên lôi đài, khí thế Trúc Cơ kỳ tầng thứ ba hậu kỳ đỉnh đột nhiên bùng nổ, ánh mắt lộ ra sát khí lành lạnh.
Hứa Hạo Nhiên trên đài cao lập tức đứng dậy, khí thế Trúc Cơ kỳ tầng thứ ba cũng bỗng chốc bùng nổ, đón hướng Dương Duệ.
“Hừ.”
“Hừ.”
Hai người cùng hừ lạnh một tiếng, Dương Duệ không chút mảy may, còn Hứa Hạo Nhiên lại hơi lung lay cúi mình, người sáng suốt vừa nhìn đã phân rõ được cao thấp.
“Ha ha, Hứa gia chủ, Hứa gia các ngươi thật sự là anh tài xuất hiện lớp lớp.”
“Ha ha, Dương gia chủ, ngài quá khách khí. Hôm nay là ngày Hứa gia chúng ta cùng Cự Khuyết thành Hàn gia kết minh, xin mời Dương gia chủ lên đài xem lễ.”
“Được, được, được lắm.” Dương Duệ nói liên tiếp ba tiếng được, trên mặt hiện lên vẻ châm chọc, giao Dương Linh Lung trong lòng cho người của mình, sau đó thân hình chợt lóe, trở lại đài cao chậm rãi ngồi xuống.
Trông thấy ánh mắt tràn đầy châm chọc kia, Hứa Hạo Nhiên bỗng sinh lòng bất an. Quay đầu sang gia chủ Hàn gia Hàn Khôi ngồi bên cạnh, thân thiết nói: “Hàn huynh, chúng ta cùng đi tuyên bố thôi.”
“Được.” Hàn Khôi đứng dậy từ chỗ ngồi, cùng Hứa Hạo Nhiên sóng vai đứng thẳng trên đài cao. Người bên dưới đài đều yên tĩnh lại, Hứa Tử Yên lúc này cũng bay xuống lôi đài, đứng phía sau đám đông. Ngẩng đầu ngước nhìn đài cao, chỉ thấy Hứa Hạo Nhiên mặt mày hớn hở, còn Hàn Khôi đứng bên cạnh hắn lại mang vẻ mặt phức tạp, trong ánh mắt có bất đắc dĩ, cũng có khát vọng dã tâm…
Đáy lòng Hứa Tử Yên đột nhiên vang lên tiếng chuông báo động cực độ nguy hiểm…
“Hôm nay là ngày mừng Trung Đô thành Hứa gia chúng ta và Cự Khuyết thành Hàn gia kết minh… Dưới sự chung sức hợp tác của hai bên chúng ta nhất định sẽ giúp Thái Huyền tông quản lý thế tục giới càng thêm phồn vinh hưng thịnh, bất kể thế lực đối địch nào muốn nhúng chàm vùng Thái Huyền tông cai trị, đều sẽ lọt vào sự đáp trả tàn khốc của chúng ta, thậm chí là Thái Huyền tông. Bây giờ chúng ta hãy mời gia chủ Cự Khuyết thành Hàn gia nói vài câu.”
Hứa Hạo Nhiên kích động nhìn Hàn Khôi, quay sang hắn làm tư thế mời. Hàn Khôi lúc này đã khôi phục vẻ tự nhiên, mỉm cười gật đầu với Hứa Hạo Nhiên, sau đó mới thản nhiên nói với mọi người dưới đài cao: “Hôm nay Cự Khuyết thành Hàn gia chúng ta là tới kết minh.”
“Bốp bốp ~~” Dưới đài cao truyền đến tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Đặc biệt là đệ tử Hứa gia đều nhiệt tình vỗ tay, bày tỏ sự hoan nghênh với Hàn gia, đây đều là lễ nghĩa cơ bản, sớm đã an bày xong.
Hàn Khôi mỉm cười nâng hai tay rồi hạ xuống, đợi mọi người ngừng hoan hô, mới tiếp tục nói: “Hôm nay Hàn gia chúng ta là tới kết minh, có điều…” Nói tới đây, Hàn Khôi dừng một chút, ánh mắt quét qua dưới đài một lần, chậm rãi thốt ra lời khiến phần đông người dưới đài khiếp sợ: “Có điều… Hàn gia chúng ta lần này đến không phải để kết minh cùng Hứa gia, mà là kết minh cùng Thương Lãng thành Chu gia và Nam Lâm thành Dương gia.”
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Hứa Hạo Nhiên lập tức biến đổi. Nhìn Hàn Khôi bên cạnh, hoàn toàn mất đi năng lực suy xét: “Hàn huynh… huynh… đang đùa phải không?”
“Ha ha ha ha ha…” Sau lưng vang lên tiếng Chu Bá và Dương Duệ không kiêng nể gì cười to, Hứa Hạo Nhiên tỉnh táo lui về sau một bước, tách khỏi Hàn Khôi, tâm trạng đã bình tĩnh lại, trong đầu nhanh chóng suy xét nguyên nhân khiến Cự Khuyết thành Hàn gia chủ động tới kết minh lại thay đổi ý định, nhảy qua phe đối phương.
“Ha ha ha… Hứa gia chủ.” Dương Duệ chậm rãi đứng dậy từ chỗ ngồi, châm chọc nói: “Gia chủ Hàn gia như thế gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Vậy Hứa gia chủ còn muốn đi nghịch xu thế nữa không?”
Lúc này Hứa Hạo Nhiên tuy rằng không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng tâm trạng đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Dù sao làm người đứng đầu gia tộc nhiều năm, biết rõ hiện giờ gia tộc đã bị vây trong tình cảnh nguy hiểm cực độ, nếu Thương Lãng thành Chu gia, Nam Lâm thành Dương gia và Cự Khuyết thành Hứa gia liên thủ mà đến, như vậy chắc chắn đã chuẩn bị một cách hoàn hảo, hơn nữa bản thân ba ngày trước lúc Hàn Khôi tới, đã ở trong mật thất thương lượng kế sách này với hắn, hắn không có khả năng không nói cho Chu gia và Dương gia. Tuy rằng bản thân không hề tiết lộ chút nào cho Hàn Khôi về phù trận, nhưng cũng không hề nghi ngờ, nên chắc chắn hiện tại Chu gia và Dương gia đã hoàn toàn biết Thái Huyền tông căn bản không đưa tin chống đỡ cho Hứa gia bọn họ.
Giờ chỉ có thể trông cậy vào tòa tam phẩm phù trận trên đại điện kia, chỉ cần dẫn những người này vào trong đại điện, dựa vào tam phẩm phù trận muốn giết chết ba tên Trúc Cơ kỳ tầng thứ ba trước mắt này chẳng qua là một cái vẫy tay. Hứa Hạo Nhiên đã thầm quyết định liền hờ hững nói: “Nếu Thương Lãng thành, Nam Lâm thành và Cự Khuyết thành đã tặng cho lão phu một phần đại lễ như vậy, tất nhiên lão phu phải tiếp nhận rồi, không bằng chúng ta đi đến đại điện thảo luận tỉ mỉ xem sao?”
“Ha ha ha… Hứa huynh. Chẳng lẽ huynh còn muốn nói dối lừa gạt chúng ta?”
Hứa Hạo Nhiên nghe thế, trong lòng lập tức hoảng hốt, chẳng lẽ bọn họ đã biết chuyện phù trận?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT