"khi Chiết Dương đang nằm ngẩn ngơ trước cửa sổ, đột nhiên bị một bàn tay che mắt, có người từ phía sau dùng băng lụa che mắt anh lại."

Chiết Dương để cho mèo Ragdoll cùng Nhạc An bắt taxi về, anh lái xe đưa Kinh Huyền cùng nhau về trước.

Hiện giờ Chiết Dương nóng lòng về nhà, hận không thể lập tức bay trở về đóng cửa lại và cởi quần áo của Kinh Huyền, nhìn kỹ từ đầu đến cuối. Anh trong lòng vội vàng, không nghĩ tới trên đường trở về thì gặp kẹt xe.

Nghĩa trang Thành phố Guardian nằm ở rìa thành phố, theo lý nơi này không kẹt xe, không nghĩ tới mới vừa trải qua một cái đèn xanh đèn đỏ, xe liền nửa ngày nhích không được một chút. Chiết Dương cau mày, mở cửa sổ, nghe thấy tài xế mấy chiếc xe hai bên cũng mở cửa sổ nói chuyện.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Hình như là cháy, cái thư viện cũ ở đó đó.''

"Thư viện cũ? Thư viện lớn đó ở đó?"

"ừa, nhiều người bị mắc kẹt bên trong. Một số xe cứu hỏa đã đến đó. "

Chiết Dương nghe xong hơi hơi ngửa đầu ra bên ngoài xem, quả nhiên có thể nhìn thấy phía xa xa có chút khói bụi bốc lên vù vù.

Không biết lần tắc đường này sẽ kéo dài bao lâu, anh háo hức mà từ từ xì hơi, dựa vào tay lái, quay đầu nhìn Kinh Huyền đang đội mũ trùm đầu màu hồng hình con thỏ bên cạnh.

Anh bắt đầu mong chờ, Kinh Huyền rốt cuộc nơi nào đã khôi phục?

Sẽ là đầu sao?

Anh không nhịn được giơ tay bóp lỗ tai thỏ của Kinh Huyền, Kinh Huyền dường như đã nghĩ ra điều gì, lập tức cúi người để cho Chiết Dương xoa lỗ tai.

Mặc dù đây không phải là tai của anh, nhưng chúng cũng được đeo trên đầu anh.

Tai thỏ mềm mại, khi được véo vào tay cũng cảm thấy dễ chịu, Chiết Dương không khỏi nheo mắt lại, khóe môi nở một nụ cười.

Nụ cười này lập tức biến mất khi Kinh Huyền lại cúi thấp người để lộ cửa kính xe bên cạnh. Ngoài cửa sổ của Kinh Huyền bên cạnh có một chiếc ô tô đang đậu.

Cửa sổ của chiếc xe đó đang mở, người lái xe có khuôn mặt dữ tợn nhìn về phía Chiết Dương với vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Chiết Dương biểu tình vô cảm thả đôi tai thỏ trong tay, đẩy Kinh Huyền ra, quay đầu nhìn về phía trước không liếc mắt.

Kinh Huyền như ý thức được, xoay người nhìn tài xế đang quấy rầy mình. Người lái xe với khuôn mặt dữ tợn bị một cái đầu thỏ hồng như vậy nhìn chằm chằm vào anh ta một cách đáng sợ không thể giải thích được, vội đóng cửa sổ một cách ảm đạm, không dám nhìn Chiết Dương lần nữa.

Nhưng bất chấp điều này, Chiết Dương không chịu chạm vào tai thỏ của Kinh Huyền một lần nữa, khiến cho màn sương đen xung quanh Kinh Huyền gần như tràn ra khỏi xe.

Ùn tắc giao thông tiếp tục kéo dài đến nửa đêm, phía trước mới bắt đầu động, Chiết Dương khởi động xe và từ từ lái xe về phía trước theo dòng phương tiện đang lưu thông.

Khi đi ngang qua thư viện cũ, một thư viện khổng lồ gần như bị thiêu rụi thành đống đổ nát, vài chiếc cáng được nhấc ra khỏi đó, những cái xác được phủ bằng vải trắng, bàn chân lộ ra đã bị đốt thành than đen.

Những người thân của cái xác đang khóc lóc thảm thiết gần đó, và một số lính cứu hỏa đang hoảng loạn, họ cũng đang lau nước mắt quanh một chiếc cáng. Một trong những đồng nghiệp của họ có mặt trên đó.

Chiết Dương đáy mắt có kim quang chậm rãi lướt qua, anh lái xe chậm rãi vượt qua thảm cảnh nhân sinh này, lái xe đến một nơi có giao thông thông suốt, rồi nhanh chóng đạp ga lao nhanh trở lại cửa hàng ô dù.

Mèo Ragdoll và NhạcAn trở về từ một tuyến đường khác cũng không gặp phải cảnh tắc đường, hơi kinh ngạc khi thấy Chiết Dương và Kinh Huyền về muộn như vậy.

Chiết Dương không giải thích, dẫn Kinh Huyền một đường thẳng đến nội thất.

Anh đóng cửa lại, quay lại nhìn Kinh Huyền đang lặng lẽ đứng sau lưng anh.

Trong góc tường của nhà nến quả nhiên có một ngọn nến mới cháy hết, chỉ còn lại một vài giọt nến của ngọn nến, đó là Dương Thủ Thành lúc gần đi để lại công đức.

Chiết Dương dựa vào cửa, hít sâu một hơi, chậm rãi đi về phía Kinh Huyền. Anh đưa tay với lấy mũ trùm trên đầu Kinh Huyền, Kinh Huyền theo bản năng mà hơi hơi khom lưng, để tiện cho Chiết Dương.

Chiết Dương nắm lấy hai cái tai thỏ, hít sâu một hơi rồi giật phăng chiếc mũ đội đầu xuống.

Sau khi cởi mũ trùm đầu, anh đối mặt với hai điểm hồng quang, trong lòng có chút thất vọng.

 "Không phải đầu."

Anh tùy tiện ném chiếc mũ đội đầu con thỏ xuống, giơ tay cởi bỏ quần áo của Kinh Huyền, khẽ thở dài:

  "Không phải là đầu thì thôi, sớm muộn gì cũng có lại."

Kinh Huyền ăn mặc đơn giản, cũng rất nhanh cởi ra hết, trụi lủi một mảnh xương cốt, không có một miếng thịt.

Chiết Dương lúc này mới nhíu mày, nghi hoặc mà nhìn về phía dưới Kinh Huyền.

Kinh Huyền cũng cúi đầu theo Chiết Dương cùng nhau xem phía dưới của mình. Chiết Dương do dự, hai tay giữ lấy quần của Kinh Huyền:

"Anh không phải... mọc ra thịt ở... nơi đó đúng không?"

Những lời này Chiết Dương nói thật khó khăn, anh vô luận như thế nào cũng không thể đem cái đó cùng Kinh Huyền nói, thật sự là trước kia Kinh Huyền quá mức đoan chính, thanh nhã.

Tuy rằng Kinh Huyền sau khi sống lại thành bộ xương không giống với Kinh Huyền trước kia, nhưng Chiết Dương vẫn luôn cho rằng là bởi vì thiếu đi một nửa linh hồn mà hiện tại anh hành động theo bản năng.

  Một người một bạch cốt thi nhau cúi đầu, nhìn chằm chằm vào cái quần thể thao một hồi lâu.Chiết Dương khẽ cắn môi, nhắm mắt lại, trầm mặc ngồi xổm xuống, kéo ra.

Anh do dự, tim đập loạn xạ, chậm rãi mở to mắt, lọt vào trong tầm mắt như cũ là trụi lủi xương cốt, cái gì cũng đều không có.

"Không mọc?" Chiết Dương không biết đang thả lỏng hay là thất vọng.

  Anh lại cởi giày của Kinh Huyền, nhưng vẫn không thấy một miếng thịt. Dương Thủ Thành là trong nháy mắt châm hết một ngọn nến, công đức của ông ấy rất nhiều, không thể không mọc ra được.

Chiết Dương còn ngồi xổm trên mặt đất không đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía Kinh Huyền.

Kinh Huyền vóc dáng rất cao, cả người bây giờ không có chút thịt nhưng vẫn có thể đến 190cm.

Chiết Dương như vậy ngửa đầu nhìn anh đứng ngoan ngoãn, ngoan đến nỗi khiến người khác muốn nựng vài cái.

Ừm, Chiết Dương cũng đích xác làm như vậy.

Kinh Huyền cởi bỏ mảnh vải duy nhất tồn tại trên người, đôi găng tay đeo trên tay lộ ra một đôi tay xinh đẹp mảnh mai.

Chiết Dương nhìn đến đôi tay Kinh Huyền ngây ngẩn cả người, anh trăm triệu lần không nghĩ tới Kinh Huyền có tay dài như vậy.

Kinh Huyền duỗi tay, đầu ngón tay chậm rãi chạm vào má Chiết Dương.

Kinh Huyền hiện giờ là vật chết,ngay cả khi anh mọc tay, cả người vẫn lạnh lẽo, nhưng gương mặt Chiết Dương ấm áp, cảm giác mềm mại, sờ ở lòng bàn tay yêu thích không nỡ buông.

Kinh Huyền cúi đầu, hai điểm hồng quang tựa hồ có chút si mê, đầu ngón tay một chút một chút lần theo hình dáng gương mặt Chiết Dương.

Chiết Dương có thể cảm nhận được Kinh Huyền trên tay có thứ gì như cái kén mỏng, Kinh Huyền sống lại, dùng cung phụng và công đức làm Kinh Huyền mọc ra thịt nhưng đều là khôi phục, cũng không phải trọng sinh, cho nên những gì Kinh Huyền vốn có trong cơ thể sau khi sống lại cũng sẽ tồn tại, bao gồm cả vết chai mỏng trên tay.

Anh đưa tay với lấy bàn tay còn lại của Kinh Huyền, nhìn vào thì phát hiện đôi tay này nhìn không thấy rõ mạch máu chỉ có một tầng sương mù màu đen bao phủ ở đó.

Kinh Huyền trở tay siết chặt tay Chiết Dương, tay còn lại vẫn nhẹ nhàng chạm vào má anh.

Chiết Dương lông mi run rẩy, nhắm hai mắt lại.

Này là đôi tay đã 900 năm anh không có đụng chạm qua, chớp mắt trong suốt 900 năm dài đằng đẵng bây giờ ở đây.

Đầu ngón tay của Kinh Huyền chạm nhẹ vào hàng mi đang run rẩy của Chiết Dương, tuy rằng bây giờ anh không thể nói được, nhưng ý tứ như muốn nói với Chiết Dương đừng buồn.

Đầu ngón tay lạnh lẽo dần dần trở nên không thỏa mãn khi chỉ đụng chạm mặt Chiết Dương Kinh Huyền cũng chậm rãi ngồi xổm xuống, lôi kéo Chiết Dương ngồi dưới đất, đầu ngón tay xuống phía dưới, chạm tới cổ Chiết Dương.

Anh men theo đường cổ mảnh khảnh của Chiết Dương, trượt một chút, đáp xuống xương quai xanh. Nhẹ nhàng bâng quơ đụng chạm làm Chiết Dương quay đầu đi, anh liếc mắt nhìn thấy Kinh Huyền giơ tay, ngay sau đó vành tai bị nhéo nhéo, khóe môi cũng bị đầu ngón tay cọ cọ.

Chiết Dương vào lúc này đột nhiên quay đầu, cắn đầu ngón tay Kinh Huyền, dùng sức không nhỏ, để lại một vòng dấu răng ở đầu ngón tay Kinh Huyền.

Bàn tay vừa mới mọc ra đã bị Chiết Dương cắn chặt, Kinh Huyền không những không tức giận, dường như càng muốn đưa ngón tay của mình vào trong miệng Chiết Dương.

  Chiết Dương nhổ ngón tay của Kinh Huyền ra, duỗi tay đẩy anh ra, trong mắt có một tia mờ mịt, đột nhiên nói:

  "Tối hôm đó... là anh đúng không?"

  "Anh vẫn luôn không chịu thừa nhận, nhưng tôi biết đó là anh."

Chiết Dương hỏi xong, nhìn chằm chằm Kinh Huyền, đáng tiếc Kinh Huyền hiện giờ vô pháp cho Chiết Dương đáp án.

Kinh Huyền chạm vào những vết răng mới trên ngón tay, có vẻ rất thích.

Nhìn thấy bộ dạng của Kinh Huyền, niềm vui lúc đầu của Chiết Dương khi nhìn thấy sự thay đổi của Kinh Huyền chùn xuống.

Tâm tình của anh dần dần phức tạp, đứng dậy đẩy Kinh Huyền ra, đi làm một mảnh Tỏa Hồn phù, nhìn Tỏa Hồn phù lại lần nữa mất đi hiệu lực rơi xuống bên chân, thất vọng buông thõng vai.

Người luôn là không biết đủ, trước đây anh chỉ muốn Kinh Huyền sống lại, bên cạnh anh là đủ nhưng hôm nay Kinh Huyền đích xác sống lại, đích xác đang ở cạnh anh, nhưng bây giờ anh lại hi vọng Kinh Huyền có thể trở về bình thường, có thể trả lời câu hỏi của mình.

Anh ngẩng đầu nhìn, sau lưng là Kinh Huyền chỉ còn trơ lại bộ xương, trước mặt là chân dung Kinh Huyền trong bộ áo giáp. Thậm chí hơn 900 năm sau, ký ức về đêm đó vẫn không thể nào quên, ngày nay khi hồi tưởng lại, cái chạm tay trên da vẫn rất tinh tế và chân thực.

Hôm đó là sinh nhật lần thứ mười tám của Chiết Dương.

Liệt Chiến Quốc 18 tuổi liền phải làm quan lễ, Chiết Dương là thư đồng của Kinh Huyền, nhưng cũng là quân cờ được hoàng thất dùng để giới hạn quyền lực của gia tộc anh nên lễ thành nhân của Chiết Dương được tổ chức trong cung. Đội mũ quan cho anh không phải phụ thân cũng không phải trưởng bối, mà là Kinh Huyền.

Chiết Dương không thèm để ý việc đó, Kinh Huyền đội lên mũ quan cho anh ngược lại càng làm cho anh vui vẻ.

Lúc đó anh đã dọn ra khỏi phòng Kinh Huyền từ lâu, quan hệ của anh với Kinh Huyền cũng bắt đầu xa lánh, hơn một tháng nay anh cũng không gặp Kinh Huyền.

Chỉ vài ngày trước khi buổi lễ diễn ra, ngay lúc đó hoàng đế Kinh Xung không biết như thế nào, đột nhiên gọi Chiết Dương đến chỉ hôn, còn lập tức triệu kiến Chiết Dương, muốn Chiết Dương thấy ông vì hắn tuyển nữ tử.

Chiết Dương bất quá chỉ là một cái thư đồng nho nhỏ, không thể kháng chỉ, muốn anh nhìn thì anh chỉ có thể đi nhìn.

Nàng kia tựa hồ thân thể nhược, đi đến trước mặt Chiết Dương hành lễ lúc ấy thiếu chút nữa té ngã, Chiết Dương theo bản năng mà duỗi tay đỡ nàng,để nàng ngồi xuống ghế trên.

Kinh Huyền chính là vào lúc này xuất hiện,anh phản đối cuộc hôn nhân này của Chiết Dương, tới vội vàng, đi được cũng vội vàng, từ đầu tới đuôi không có cho Chiết Dương một cái liếc mắt.

Chiết Dương nhìn thấy Kinh Huyền vốn dĩ cao hứng, không nghĩ tới Kinh Huyền không thèm để ý tới anh, anh cũng bắt đầu phát lên hờn dỗi.

Anh cho rằng Kinh Huyền sẽ chắc chắn đến tìm anh, lúc đó anh nhất định sẽ phát giận một phen. Nhưng Kinh Huyền không đến gặp anh cho đến khi buổi buổi lễ diễn ra.

Chiết Dương lại lần nữa nhìn thấy Kinh Huyền, là ở buổi lễ cùng ngày.

Kinh Huyền mặt vô biểu tình, một thân trữ quân hoa phục, mặt mày buông xuống lãnh đạm xa cách, khi nghi thức yêu cầu đội mũ cho Chiết Dương toàn bộ hành trình mặc cho Chiết Dương đối anh trừng mắt, làm mặt quỷ cũng không cho Chiết Dương một cái liếc mắt.

Một hồi quan lễ Chiết Dương từ lòng tràn đầy vui mừng đến tâm tư mờ mịt, cuối cùng kết thúc mỗi người lẳng lặng đi trở về chỗ ở.

Nơi ở này là do Kinh Huyền chọn, là thư đồng của Kinh Huyền, tuy rằng dọn ra ngoài nhưng vẫn ở trong phủ của Kinh Huyền, nhưng vị trí lại hẻo lánh, cách phòng ngủ của Kinh Huyền xa nhất.

Vào đêm khi Chiết Dương đang nằm ngẩn ngơ trước cửa sổ, đột nhiên bị một bàn tay che mắt, có người từ phía sau dùng băng lụa che mắt anh lại.

  Người đó lạnh ngắt ôm Chiết Dương trong vòng tay, nồng nặc mùi rượu, mùi này Chiết Dương rất quen thuộc.

Là Kinh Huyền.

Kinh Huyền uống say tới tìm anh, lại không nghĩ anh nhận ra.

Chiết Dương làm bộ kinh hoảng kháng cự, bị Kinh Huyền ôm tới trên giường.

Tác giả có lời muốn nói:

Chiết Dương: Cư nhiên không mọc ra......

Kinh Huyền: Nguyên lai có thể mọc...... Thất sách.

no.01 hahahahahahha

no.02 Người hàng xóm yếu đuối có phải là hàng xóm không?

no.03 Ah, nó có thực sự dài từ một bộ phận đến một bộ phận không? Sẽ không kỳ lạ nếu chỉ có đầu và cơ thể không hoàn chỉnh? Nếu có một cơ thể mà không có đầu, điều đó còn kỳ lạ hơn.

no,04Người lái xe phải nghĩ rằng anh ta thực sự biết cách chơi

n0.07 Con dao này thật ngọt ngào

no.08 Anh ấy phát triển bất cứ nơi nào anh ấy muốn

no.11 Ồ!!!!! Đột nhiên tôi thực sự muốn nhìn thấy họ ở thời cổ đại!!!!

no.15 Sau đó, sau đó, sau đó, sau đó, sau đó

no.16Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh không nhìn thấy đủ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play