Lão nhân gia hồn phách được củng cố xong lại không nghe lời, đâu thèm nghe Chiết Dương hỏi cái gì, đem cây dù xem như gậy Như Ý chơi.

Lúc đầu, Kinh Huyền còn an an tĩnh tĩnh ở phía sau Chiết Dương, sau nhiều lần ông lão cầm ô giấy dầu muốn xông tới, anh toàn thân sương đen bạo trướng, không làm gì ông lão, mà là trực tiếp đem Chiết Dương toàn thân bao lấy, di chuyển ra phía sau anh ta, bảo vệ anh ấy.

Mèo Ragdoll và Nhạc An lần lượt sửng sốt há to miệng, thiếu chút nữa để lão nhân tránh thoát chạy ra ngoài.

Chiết Dương cũng sửng sốt, sương mù màu đen quấn quanh thân thể mềm mại như bông, trời lạnh thế này thật thoải mái.

Anh nhướng mày, tâm tình bình tĩnh xuống, vươn tay vỗ vỗ vai Kinh Huyền, Kinh Huyền lúc này mới không tình nguyện mà để anh xuống.

Chiết Dương đi đến trước mặt ông lão, kiên nhẫn hỏi:

"Vì sao vẫn luôn kêu tôi là hầu tôn?"

Lão nhân giọng rất to, hét lớn một tiếng:

" hầu tôn ngoan, đến giúp lão tôn yểm trợ phía sau, đừng để Bạch Cốt Tinh làm ngươi bị thương!"

Chiết Dương hít sâu một hơi, mèo Ragdoll cho rằng anh muốn phát hỏa, ai ngờ Chiết Dương cư nhiên hỏi:

"Đại vương, người có sự việc gì muốn làm không? Hoặc là muốn gặp người nào?"

Được kêu "Đại vương", lão chậm rãi an tĩnh lại, trong tay dù giấy giơ cao cũng thả xuống dưới, cau mày cẩn thận suy tư, như là suy nghĩ nan đề thế kỷ.

Sau một lúc lâu,ông mới hàm hồ mà nói:

"Cháu của lão tôn....... Muốn gặp kia sáu đứa hầu tử hầu tôn của ta."

Chiết Dương nheo mắt hỏi:

"Sáu đứa nào?"

"Sáu đứa chưa từng đến gặp tôi...... "Đôi mắt của ông lão dần trở nên hoang mang, dần trở nên đục ngầu, chẳng mấy chốc ông lại giơ chiếc ô giấy dầu và hét lên chiến đấu với lũ quái vật. Chiết Dương suy nghĩ một chút rồi nói:

"Nói chung, những linh hồn người vừa qua đời sẽ không rời khỏi nơi họ đã sống rất lâu trước khi họ chết, có thể đi phụ cận những nơi gần đây hỏi thăm, phụ cận nhà ai có lão nhân đã qua đời."

Nhạc An dùng sức gật đầu, chủ động ôm nhiệm vụ này.

"Tôi đi cho, tôi cầm ô, sẽ không bị phát hiện dị thường."

Chiết Dương gật gật đầu, lấy quần áo gấu bông ra, giúp Kinh Huyền tròng lên.

Khung xương dẹt cuối cùng cũng trở nên tròn trịa hơn trong bộ quần áo của chú gấu bông.

Chiết Dương ngơ ngác nhìn hai mắt như đậu đỏ của Kinh Huyền đem đầu con gấu to đè lên.

"Mặc vào, anh không thể tùy tiện cởi ra, biết không?"

Bạch cốt không có phản ứng, cũng không biết nghe hiểu không.

Trước khi rời đi, Chiết Dương nhìn lại căn phòng bên trong trống rỗng, ngày thường không có ánh đèn cũng là một mảnh sáng ngời, hiện giờ bởi vì công đức tiêu hao hầu như không còn nên ánh nến biến mất, chỉ có của Nhạc An thắp lên với ánh sáng yếu ớt, thắp sáng một góc trong phòng.

Anh hít một hơi thật sâu và nắm lấy bàn tay Kinh Huyền. "Đi thôi."

Một người một quỷ một bộ xương một con mèo xuất phát, tản bộ ra con hẻm Di Ấm tìm kiếm những chỗ có người ven đường hỏi thăm về lão nhân gia, về phần lão bị Chiết Dương nhốt trong cửa hàng ô dù, miễn cho ông lại chạy loạn.

Như Chiết Dương đã nói, những điều về ông già rất dễ tìm ra tin tức.

Họ được chia thành hai nhóm, Nhạc An một cô bé mang theo một mèo Ragdoll xinh đẹp, thực dễ dàng bắt chuyện với mọi người.

Chiết Dương bên này cũng không quá khó khăn, tuy rằng trên mặt anh mang cái kính râm đen tròn kỳ quái, bên cạnh còn có người cao lớn mặc đồ gấu bông nhưng vì diện mạo tuấn mỹ xuất sắc, cộng thêm người cao lớn bên cạnh hấp dẫn rất nhiều ánh nhìn. không cần phải chủ động đi hỏi, chỉ cần vừa đứng lại ở ven đường, tự khắc sẽ thu hút một đám người vây xem náo nhiệt xung quanh, cũng rất thuận lợi hỏi thăm tin tức.

Gấu to gắt gao đứng sau lưng Chiết Dương, nắm chặt tay Chiết Dương, cho dù cậu có cử động thế nào cũng không chịu buông ra.

Chiết Dương quăng cho hai ánh mắt sắc như dao, sau đó anh mỉm cười với cô gái đứng trước mặt, giả vờ dịu dàng lễ phép, nụ cười rất dễ mến và sảng khoái:

"Chị ơi, chị có biết người già nào trong xóm mới chết không? "

Cô gái đó chắc là học đại học gần đó. Mặc dù hơi lạ khi nghe Chiết Dương hỏi, nhưng cũng không nghĩ nhiều, suy tư một lát nói:

"Nhà ai có lão nhân qua đời tôi không rõ lắm, nhưng một giáo sư ở trường chúng tôi đã qua đời cách đây ít lâu, tôi thấy rất nhiều sinh viên đến đó, giáo sư này dạy rất tốt. "

Cô gái nói với giọng rất tiếc nuối, Chiết Dương lập tức hỏi:

"Vị giáo sư tên gọi là gì?"

"Dương Thủ Thành." Nữ sinh trả lời.

Chiết Dương mỉm cười và cảm ơn, cô gái muốn chụp một tấm ảnh của Chiết Dương trước khi cô ấy rời đi, Chiết Dương nghĩ nghĩ sau đó đồng ý.

Khi chụp ảnh, cô gái kêu một hai ba, lúc hô đến ba thì gấu bông to đùng từ phía sau đi tới, với chiều cao của mình và trang phục gấu dày cộp, đem Chiết Dương chắn đến kín mít.

Trên ảnh chụp chỉ có một mặt không biểu tình của gấu và một góc áo của Chiết Dương, nữ sinh cầm di động ngây ngẩn cả người:

"A này......"

Chiết Dương như cũ mặt mỉm cười, kéo Kinh Huyền liền đi ra ngoài.

"Thực xin lỗi, ngại quá chúng tôi đi trước, cám ơn."

Nói liền mang Kinh Huyền bước nhanh rời đi, sợ rằng sẽ ở lại lâu hơn nữa sợ Kinh Huyền làm chuyện không thể cứu vãn ở nơi công cộng, anh cảm thấy được hơi thở của Kinh Huyền ngày càng lạnh.

Hai người nhanh chóng quay trở lại cửa hàng ô dù, chỉ chốc lát sau Nhạc An cùng mèo Ragdoll cũng đã trở lại.Hai bên đã trao đổi thông tin và sớm biết được một số thông tin về ông cụ.

Lão nhân tên là Dương Thủ Thành, là giáo sư của một trường đại học gần đó. Ông rất nổi tiếng đối với sinh viên. Ông đã nghỉ hưu được vài năm. Mấy năm trước thường xuyên về trường xem, dạo này thì không còn nữa. Chiết Dương suy đoán hẳn là bởi vì chứng lẫn của tuổi già.

Dương Thủ Thành cả đời chưa lập gia đình, không có con cái, ông đã bảo lãnh giúp đỡ cho sáu học sinh, nhưng những người này không về lễ tang của ông.

"Lão nhân này nói muốn gặp sáu hầu tử hầu tôn, ông ấy có thể muốn nhìn thấy sáu người này." Mèo Ragdoll nói.

Nhạc An nhăn chặt mày, hỏi:

"Vì sao cả sáu người lễ tang đều không tới tham gia? Thật quá vô lương tâm."

Chiết Dương mặt vô biểu tình, cảm thấy mọi chuyện vẫn bình thường. nhân loại vô luận làm ra sự việc táng tận lương tâm cỡ nào đều chẳng có gì lạ, huống gì là vứt bỏ một lão nhân từng giúp mình.

Mèo Ragdoll nhìn Chiết Dương, nó đại khái có thể đoán được anh nghĩ gì, Chiết Dương từ trước đến nay đối với nhân loại căm thù đến tận xương tuỷ, cũng không biếtanh rốt cuộc là trải qua cái gì mới có thể như vậy.

"Vì nguyện vọng cuối cùng của ông ấy là gặp được sáu người này, để ông ấy gặp, hoàn thành di nguyện cũng nên rời đi.''Chiết Dương nói.

''Làm cách nào gặp được? Cũng không biết sáu người này là ai." Nhạc An khó hiểu hỏi.

Chiết Dương quay đầu nhìn về phía mèo Ragdoll, mèo Ragdoll bị nhìn cả lông đều dựng lên, liên tiếp lui về phía sau vài bước, hô:

"Không phải chứ! Lại là tôi! Loại này trộm cắp sự tình vì cái gì luôn kêu ta làm?"

Nhạc An mờ mịt:

"Trộm cắp cái gì?"

Chờ tới buổi tối, Nhạc An liền biết mèo Ragdoll nói "Trộm cắp" là sự tình gì.

Muốn nghe ngóng địa chỉ nhà Dương Thủ Thành cũng không khó khăn, Dương Thủ Thành mấy năm nay bị bệnh Alzheimer, điên khùng khùng khùng, không để lại bất cứ bức thư tuyệt mệnh nào, tài sản của ông gần như chia cho người thân, còn nhà thì còn lại đây,dòng họ đến nay vẫn chưa tranh giành được một miếng nào.

Lúc này đám người Chiết Dương đang đứng trước cửa nhà của Dương Thủ Thành, một lúc sau, cánh cửa đóng lại được mở ra, mèo Ragdoll người lập đứng ở bên trong, nhìn đến mấy người ngoài kia mắt trợn trắng.

Trong phòng cửa sổ mở ra, hiển nhiên mèo Ragdoll là từ bên ngoài tiến vào. Nhạc An vẻ mặt kinh ngạc mà đi theo Chiết Dương đi vào, nhìn thấy bộ dạng tự nhiên của anh hiển nhiên loại sự tình này làm cũng không ít lần.

Trong phòng đã phủ một lớp bụi, đồ vật có giá trị cũng không còn, nhưng đồ vật trong phòng làm việc vẫn còn đó, là mấy quyển sách ghi chép, người thân của Dương Thủ Thành đều không quan tâm.

Thư phòng trên tường ở nơi dễ thấy có một vài bức ảnh đều là Dương Thủ Thành cùng mấy học sinh chụp ảnh chung, Chiết Dương nhìn vào đó, tổng cộng có sáu khuôn mặt khác nhau, đó phải là sáu học sinh được ông hỗ trợ.

"Nghe nói lúc giáo sư Dương giúp bọn họ ông ấy cũng rất nghèo, chính mình ăn màn thầu dưa muối cũng muốn cung cấp đủ cho bọn họ đọc sách." Nhạc An nói.

Nhạc An so với Chiết Dương cẩn trọng hơn rất nhiều, cô đi tìm khắp nơi, cô thận trọng tìm đồ, sợ làm vỡ thứ gì đó.Chiết Dương ném xuống một quyển sách, nói:

"Người đã chết, cũng chôn rồi, đồ vật trần thế không mang theo được, không cần thiết quá mức cẩn thận."

Nói Chiết Dương từ trên kệ sách rút ra một cuốn sổ ghi chú rất nặng. Bao da bị trầy xước, các cạnh hư hỏng được cắt tỉa cẩn thận, có thể thấy chủ nhân rất trân trọng chiếc sổ ghi chú này.Con mèo đi tới, liếc nhìn vài cái rồi nói:

"Đây là nhật ký của Dương Thủ Thành a."

Nó nhìn vào đoạn trên và đọc:

  "Đầu tháng 2, Hiểu Dương và Nhất Minh nói qua năm mới sẽ đến thăm lão già này.''

"Mùng một Tết, Hiểu Dương nói ở nhà có chuyện không tới được, không biết thân thể ba mẹ nó có khỏe không ngày mai gọi điện thoại hỏi một chút, hay là gửi thêm một ít tiền qua. Nhất Minh hôm qua cũng không gọi điện thoại, một cú điện thoại cũng không có, không biết bận việc gì, Tết nhất còn bận như vậy, vất vả cho đứa nhỏ này."

  "Nghe nói thằng bé A Nghiệp kia kết hôn rồi, cũng không báo cho ông lão này một tiếng.''

"Không biết Quyên Quyên thế nào rồi,sau khi thay đổi số điện thoại luôn không liên lạc được.''

''Chí Kiệt hôm nay gọi điện thoại tới, nói rằng công việc mới của nó không còn nữa không thể trả tiền thuê nhà. Tôi cho nó 2ooo tệ, hy vọng nó có thể vượt qua khó khăn. Trong xã hội hiện tại, bọn nhỏ đều không lăn lộn nổi a."

Mèo Ragdoll đọc từng câu một, cuốn nhật ký này rất dày, cũng không phải ngày nào cũng viết, năm sớm nhất là hơn mười năm trước, ghi lại một số vụn vặt ký ức của Dương Thủ Thành kể từ khi ông nhận đỡ đầu sáu học sinh.

Sáu học sinh này ở các độ tuổi khác nhau, kể từ khi tốt nghiệp, họ ngày càng ít tiếp xúc với ông. hầu hết phía sau là viết những lời phàn nàn của ông và những lo ngại về sáu người này.

Liên hệ của sáu người này với Dương Thủ Thành trong vài năm qua có lẽ đều là về việc vay tiền, còn đều là chỉ mượn không trả.

Mèo Ragdoll càng đọc càng tức giận, Nhạc An nghe được hốc mắt đều đỏ, Chiết Dương khép lại sổ nhật ký không đọc nữa.

Họ tìm thấy thông tin liên lạc của sáu người này từ phòng nghiên cứu, định rời khỏi đây, trước khi đi, Chiết Dương quay lại phòng nghiên cứu và lấy cuốn nhật ký. Nhạc An chú ý tới, Chiết Dương tuy rằng luôn miệng nói đồ vật trần thế không cần thiết quá mức cẩn thận, nhưng anh cầm lên buông xuống đều rất nhẹ nhàng. Cô bàng hoàng nhận ra rằng ông chủ của mình có thể hơi khác so với sự quyết liệt mà anh ấy thể hiện.

Mèo Ragdoll nói riêng với cô rằng Chiết Dương ghét con người, dặn cô không có việc gì không cần trêu chọc Chiết Dương, chuyện gì có thể khiến Chiết Dương ghét con người đến vậy?

Quay lại cửa hàng, Chiết Dương đặt cuốn nhật ký trước mặt ông lão, ông lão cầm ô giấy dầu phát điên có vẻ hơi xúc động khi nhìn thấy cuốn nhật ký, nhưng ông ta lại nhanh chóng phát điên lên.

Nhạc An không thể kìm lòng được, đi qua đi đem sổ nhật ký đưa tới trước, lật ra đọc lên:

"Bọn nhỏ nói lão là tôn Đại vương, có thể trợ giúp bọn họ đánh chạy yêu quái bảo hộ bọn họ, tuy rằng Tôn hầu tử lớn lên thực xấu, mặt đầy lông, nhưng nếu bọn nhỏ hy vọng, thì chính là tôn Đại vương đi."

Chiết Dương lấy thông tin liên lạc của sáu người và cuối cùng ném cho con mèo. "Liên hệ bọn họ, làm cho bọn họ qua đây."

Mèo Ragdoll móng vuốt ấn chân lên tờ giấy có ghi thông tin liên lạc, con mèo đầy mặt nhân văn, cau mày nói:

"Nếu bọn họ không tới thì sao?"

Chiết Dương quay đầu lại nhìn Kinh Huyền đang ở phía sau, giơ tay kéo cái đầu gấu mà Kinh Huyền đang đội, ôm vào trong lòng, xoa xoa lỗ tai của con gấu.

"Không tới? Vậy đánh gãy chân rồi mang qua đây.''

Kinh Huyền hốc mắt hai điểm hồng quang rơi xuống tai gấu mà Chiết Dương đặt ở lòng bàn tay xoa mạnh, nhìn hắn đột nhiên ngồi xổm xuống trước mặt Chiết Dương. Anh ta nghiêng đầu lâu của mình sang một bên. Chiết Dương nhìn hình dạng trống rỗng của đầu lâu, cười nhẹ:

  "Muốn tôi xoa lỗ tai sao?"

Bạch cốt lại hướng Chiết Dương nhào tới gần hơn, sương mù màu đen lướt qua, hất văng đầu gấu trong tay Chiết Dương. Chiết Dương duỗi tay ra, đầu ngón tay ở sọ não của Kinh Huyền sờ sờ, một phen đẩy đầu lâu hất ra.

"Anh trước tiên mọc cái lỗ tai rồi nói sau."

Tác giả có lời muốn nói:

Kinh Huyền: Ta còn không bằng một cái đầu con gấu bông sao?

Chiết Dương: Không bằng:)

Top cmt Tấn Giang

no.01 Tôi điên quá, phải lừa tiền của người khác khi để được trợ cấp. Đi chết đi

no.3 Những cặn bã lừa dối ông già cô đơn!

no.05 Ah ah ah ah ah dễ thương quá!!!!

no.06 Sáu người này có phải là tất cả trong một nhóm, liên kết với nhau để đánh lừa Dương Thủ Thành?

no.7 Thật là quá xui xẻo, chỉ cần quên đi bọn họ, sáu trong số họ là những kẻ cặn bã không có lương tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play