Tuệ Hòa mơ thấy ác mộng, tâm tình phập phập phồng phồng, cả đêm không ngủ an ổn, ngày hôm sau, không ngoài ý muốn chút nào đôi mắt biến thành mắt gấu trúc.

Húc Phượng nhìn thấy nàng thì hoảng sợ, ôm ngực lùi lại liên tiếp ba bước mới chần chừ gọi một tiếng: "Tuệ Hòa?"

Tuệ Hòa ưu nhã mà trợn trắng mắt, "Ừ" một tiếng.

"Quầng thâm mắt này của ngươi thật nghiêm trọng, làm sao ngủ một giấc tiếng nói cũng đã thay đổi? Dùng giọng mũi như vậy, nếu không phải mắt phượng có thể nhìn thấu thật giả, ta suýt nữa cho rằng có người giả mạo ngươi."

Tuệ Hòa xua xuay tay, ngồi xuống chỗ ngồi phía trước hắn: "Có lẽ là ngày hôm qua không ngủ đủ, nhiễm phong hàn, sáng nay giọng mới trầm như thế, có chút khó chịu."

"Này Tuệ Hòa, ngươi cần phải dưỡng bệnh thật tốt, gần đây có dịch cảm nghiêm trọng, không ít chim chóc đã bị rồi," Húc Phượng theo bản năng tránh xa Tuệ Hòa, như thể nàng bị bệnh gì nặng lắm: "Nhớ là phải uống nhiều nước ấm."

Tuệ Hòa:...

Ta có một câu MMP không biết có nên nói hay không.

[ Nghi Phi: MMP là viết tắt của Mụ Bán Phê (妈卖批), phát âm là MA-MAI-PI, có nghĩa là "Cút đi".-. ]

Tuệ Hòa sinh bệnh, đầu óc cũng đã hỗn loạn thành một nồi cháo, nghe giảng bài như thể nghe thôi miên chú, không được một lúc Tuệ Hòa liền ngủ gà ngủ gật.

"Tuệ Hòa, Tuệ Hòa." Nhuận Ngọc trộm kéo kéo góc áo Tuệ Hòa: "Xin phép Tinh Quân trở về nghỉ tạm một ngày đã, ngươi giả vờ mạnh mẽ ngồi ngốc ở đây cũng sẽ không nhớ được gì cả."

10 ngày sau là dịp Thiên Hậu tổ chức tiệc mừng thọ, nàng tất nhiên sẽ mượn cơ hội mà thể hiện với bà. Tuệ Hòa lắc lắc đầu cho thanh tỉnh: "Ta không sinh bệnh, chỉ là không ngủ đủ."

Khóe mắt Nhuận Ngọc phiếm hồng, hình như có chút tức giận: "Làm loạn, ngươi đã bệnh thành bộ dạng gì rồi!"

Tuệ Hòa vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng, liều mạng quấy loạn đại não thành một nồi cháo, muốn vớt từ trong vớt ra hai câu phản bác lời nói của Nhuận Ngọc nhưng trước mắt tối sầm lại, ngất đi trên bàn.

Khi tỉnh lại lần nữa thì Tuệ Hòa đã ở trắc điện của mình, màn trướng vàng nhạt trước mắt, trên trán có khăn lông lạnh làm nàng thoải mái không ít.

"Ngươi tỉnh rồi, y thần đã đến xem qua, chỉ là phong hàn bình thường, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ ổn. Mấy ngày nay ngươi nghỉ trong phòng, ta đã xin phép lão sư nghỉ hộ ngươi rồi."

Nghe xong lời này của Nhuận Ngọc, Tuệ Hòa nhanh chóng ngồi bật dậy: "Ai bảo ngươi rảnh rỗi quản chuyện của ta!"

Nàng vốn dĩ không được thông minh như Nhuận Ngọc hay Húc Phượng, Húc Phượng nghe một lần có thể hiểu ngay, nàng phải nhắc đi nhắc lại, suy nghĩ ba lần, năm lần mới có thể hiểu rõ.

Nay ba người cùng nhau đi học, vô tình hay cố ý cũng sẽ bị lấy ra để so sánh, mỗi lần Văn Khúc Tinh Quân dạy xong, Húc Phượng vỗ vỗ tay đóng sách lại rồi đi, Tuệ Hòa lại muốn ghi lại mang về phòng, học thêm vài lần.

Cần cù như vậy, nàng miễn cưỡng có thể đuổi kịp chương trình học, không đến mức bị bọn họ bỏ rơi lại phía sau. Bây giờ nàng mười mấy ngày không đi học, ba người cùng học hẳn nàng sẽ hoàn toàn theo không kịp.

Cái thân thể này quá nhỏ, chỉ có thể tạm thời dựa vào Thiên Hậu mà sống, nếu như Thiên Hậu cho rằng nàng là một bao cỏ vô giá trị...

Tuệ Hòa ngay lập tức muốn khóc, xốc chăn lên muốn chạy ra ngoài, Nhuận Ngọc thấy thế đè nàng lại: "Ngươi cần phải dưỡng bệnh!"

"Không cần ngươi lo, đã nói ta không bệnh."

Âm thanh có chút tức giận cùng với gương mặt nhỏ nhắn tròn trịa, Nhuận Ngọc bị vẻ mắt đáng yêu này đánh gục rồi, cảm thấy con chim nhỏ liều mạng giãy giụa vẫy cánh phành phạch này sao lại đáng yêu thế, ngay cả dấu răng nàng cắn cũng dễ thương.

Tuệ Hòa thử cùng Nhuận Ngọc phân rõ phải trái, nhưng người độc miệng nhất Lục giới sau này sao có thể thua trước nàng. Trong lòng Tuệ Hòa bắt đầu nghĩ, phải xắn tay áo lên mà làm!

Một con rồng một khổng tước lăn lộn từ đầu giường tới chân giường, con chim nhỏ kỹ thuật không bằng con rồng nên bị cuộn thành một cái bánh trôi tròn vo, đánh cũng đánh không lại, Tuệ Hòa tức giận quay mặt đi chỗ khác, chỉ cho Nhuận Ngọc thấy một cái mông nhỏ.

[ Nghi Phi:._.!? ]

Cái đuôi rồng trong suốt xinh đẹp chuyển động, mềm nhẹ phất lên lớp lông chim khổng tước như đá quý, âm thanh Nhuận Ngọc linh hoạt kỳ ảo như đến từ nơi không cốc u lan, truyền đến từ đỉnh đầu Tuệ Hòa: "Nhị thúc ngươi sau khi tiếp quản Điểu tộc, khắp nơi đối nghịch với mẫu thần, mẫu thần đã sớm muốn giáng hắn xuống. Loan phượng năm tộc người tiếp nhận chỉ còn có ngươi và Húc Phượng, sau này chỉ cần ngươi không sai lầm quá lớn, vị trí tộc trưởng Điểu tộc sớm hay muộn cũng sẽ là của ngươi. Huống hồ tiệc mừng thọ lần này, mẫu thần tự nhiên muốn làm lớn như vậy cũng chẳng phải vì để kiểm tra sự xuất sắc của ngươi, giấu dốt sẽ không quá khó khăn."

A, ca! Con rồng lòng dạ hiểm độc này cũng thật thông minh, ta làm sao lại không nghĩ tới nhị thúc!

Tuệ Hòa bị chọc trúng tâm sự, vàng nhạt mõm khí mổ đại long một ngụm: "Ai, ai lo lắng cái này chứ, ta là một mỹ thiếu nữ một lòng muốn nhiệt tình ngoan ngoãn học tập, ta chỉ là lo theo không kịp lớp của lão sư."

Nhuận Ngọc bưng chén trà lên nhấp một ngụm: "Học không theo kịp ta giúp ngươi bổ túc."

Tuệ Hòa khẽ meo meo nhìn Nhuận Ngọc, nhìn trước bộ dáng đứa trẻ bảy tám tuổi này, mắt to ngập nước trái phải đều viết hoa chữ "Không tin."

Nhuận Ngọc nhẹ nhàng thốt ra một câu: "Sách trong Tàng Kinh Các, ta đã đọc đến tầng thứ ba."

Tàng Kinh Các tương đương với thư viện của Thiên giới, ừ, thiên văn lịch pháp, kinh, sử, tử, tập, pháp thuật bí sử, cái gì cần có cũng có cả.

Tuệ Hòa vươn cái cánh nhỏ yên lặng đếm một chút, nghĩ đến lúc còn chơi bùn với Húc Phượng, nghĩ đến mình còn đang giãy giụa ở tầng thứ nhất của biển sách, Tàng Kinh Các tổng cộng mới có tám tầng, kỷ lục cao nhất của Thiên giới cũng chỉ dừng lại ở tầng thứ tư.

Tuệ Hòa: (`Д)!!

Học bá cầu mang! Cầu đùi!

[ Nghi Phi: Cầu đùi để ôm đó:v ]

Con chim nhỏ cúi đầu suy nghĩ, sau đó yên lặng lăn lăn đến chỗ rồng lớn: "Vậy ngươi có điều kiện gì?"

Ở trong thế giới của Tuệ Hòa, từ trên trời chưa từng rơi xuống miếng bánh nào, trên đầu Cẩm Mịch luôn có bánh có nhân, còn trên đầu nàng chỉ là cái đĩa.

Không có vô duyên vô cớ yêu, cũng không có vô duyên vô cớ hận, nếu là giao dịch, trước tiên nên nói cho rõ ràng.

Nhìn ánh mắt phòng bị của tiểu tiên nữ, lòng Nhuận Ngọc có chút giống như bị kim đâm. Chẳng lẽ ta không thể đơn thuần đối tốt với nàng sao? Chẳng lẽ từ trước đến nay nàng muốn gì đều phải tự đổi lấy?

Nhuận Ngọc rất nhanh thu hồi cảm xúc của mình, đuôi rồng nhân cơ hội vuốt ve lớp lông của nàng thêm hai lần, ra vẻ cao lãnh nói: "Ta hiện tại chưa nghĩ đến, khi nào ta nghĩ đến rồi nói."

"Được, giao dịch thành công!"

******

Ngoài điện từng trận giông tố, Tuệ Hòa ôm chân sợ hãi, cuộn mình ở góc giường.

Từ sau khi sống lại, Tuệ Hòa luôn bị ác mộng quấn lấy, ngủ không an ổn. Không phải mơ thấy nàng bị hai đứa ngốc của Ma giới đùa giỡn cũng sẽ là mơ thấy bản thân bị kéo vào cái động ăn thịt người kia.

Mười ngày sẽ có tám ngày bị doạ tỉnh, dần dà nàng bị mất ngủ, đặc biệt là những đêm mưa dầm, bóng đêm như con thú dữ mở to đôi mắt đỏ tươi, muốn đem nàng nuốt vào bụng.

"Cốc cốc cốc" ngoài cửa vang lên ba tiếng gõ cửa rất có nhịp điệu.

"Ai?"

"Là ta, Nhuận Ngọc. Ngươi ngủ rồi sao? Tuệ Hòa."

Nghe được âm thanh quen thuộc của Nhuận Ngọc, Tuệ Hòa vui mừng nhảy từ trên giường xuống dưới, nhảy nhảy đến chỗ cửa, thời khắc chạm đến cửa như là nghĩ đến điều gì nên cứng người lại một chút, vỗ vỗ mặt, đẩy cửa ra, lại biến thành Tuệ Hòa tiên tử cao lãnh kia.

Nhuận Ngọc đứng ngoài cửa chỉ mặc trung y, tóc đen rối tung ở trên vải thêu nguyệt hoa, ôm trong tay cái gối đầu nhỏ: "Húc Phượng ở trong phòng tập luyện để biểu diễn cho tiệc chúc thọ mẫu thần "Ánh sáng mặt trời của đan phượng", khắp nhà đều là lửa, ta ở một mình rất sợ, có thể ở nhờ nơi của ngươi một đêm không?"

Tuệ Hòa âm thầm để tay sau vạt áo, mặt không cảm xúc mà tránh người ra khỏi cửa: "Không có lần sau!"

Hai đứa trẻ nhỏ ngoan ngoãn nằm thẳng trên giường, trong điện yên tĩnh, chỉ còn mỗi giọt nước mắt nhân ngư trong tay Nhuận Ngọc phát ra ánh sáng lập lòe trong bóng đêm.

Long khí của chân mệnh thiên tử xua tan âm tà lén lút. Đêm nay, ngoài điện sấm chớp đùng đùng, ngọn lửa cùng với sấm sét như hung thú phóng lên cao, rõ ràng là một đêm kinh hoàng nhưng Tuệ Hòa lại ngủ một giấc ngon chưa từng có, một đêm không mộng mị, ngủ thẳng đến hừng đông.

Nguồn nhiệt ấm áp bên cạnh làm người ta nhịn không được muốn tới gần một chút, gần chút nữa. Khi Tuệ Hòa mở mắt ra, đập vào mắt nàng là cằm Nhuận Ngọc, nàng ngây ngốc.

Thật lòng mà nói, con rồng Nhuận Ngọc này, muốn đầu óc có đầu óc, muốn quyết đoán có quyết đoán, có nhan sắc còn biết đánh nhau, ngoan ngoãn còn có gia thế tốt. Ngoại trừ việc hơi đen tối một chút, thật sự là một chủ quân không tồi. Đi theo chủ quân như vậy, không cần cả ngày vắt óc tìm mưu kế suy đoán yêu ghét của hắn, chỉ cần đem việc hắn sai ngươi làm làm tốt thì hắn cũng sẽ thưởng cho ngươi.

Tuệ Hòa cẩn thận cân nhắc một lần, vị trí Thiên Đế sau này nhất định sẽ đổi người, nếu để chọn giữa Nhuận Ngọc và Húc Phượng, nàng nhất định sẽ chọn Nhuận Ngọc! Để sau này khi đến thời khắc binh biến, nàng sẽ cho hắn được toàn thây.

Kiếp trước Nhuận Ngọc chỉ dựa vào mưu kế của mình và hai bàn tay trắng đã có thể đánh bại con cáo già xảo quyệt Thiên Đế và Húc Phượng, trở thành người thắng cuối cùng, một đời này hẳn cũng sẽ không thay đổi gì. Thiên hậu ngang ngược, gây sóng gió nhiều năm, Điểu tộc cũng bị liên lụy, Lục giới phê bình, âm thầm xa cách. Nàng muốn chừa đường lui cho mình và Điểu tộc, cũng tính toán một chút.

Vì thế, trong ánh nắng tươi đẹp buổi sớm này, Tuệ Hòa chỉ dùng không đến mười lăm phút đã nghĩ ra vô số lý do hoàn mỹ để kết thân với Nhuận Ngọc.

Thật là một ngày tốt đẹp a!

[ Nghi Phi: Nhuận Ngọc mà biết được, ngày này hẳn là càng tươi đẹp:v ]

******

Tiệc mừng thọ Thiên Hậu rất nhanh đã đến, nhìn Húc Phượng trên đài được nhiều người khen ngợi, Nhuận Ngọc ở dưới đài kéo kéo tay áo Tuệ Hòa, dùng ánh mắt ý bảo nàng: "Xem đi, ta nói không sai mà."

Hai người bọn họ ngồi cùng nhau, chúng tiên vội vàng khen tặng Thiên Hậu, không có ai chú ý tới bọn họ.

"Đã biết, ngươi thông minh nhất." Mắt Tuệ Hòa nhìn thẳng, rụt rè khen Nhuận Ngọc.

Một tiên nga cung kính dâng lên cho hai người một lọ rượu trái cây, thay hai người rót đầy ly, vội đến mức có vài giọt rơi xuống bàn.

Nhuận Ngọc nhíu nhíu mày, xua xua tay ý bảo nàng lui ra, tự nâng lên cái ly, định uống hết.

Tuệ Hòa ở bên cạnh, quơ một cái đã nắm được tay chàng: "Đại điện hạ từ từ đã!"

Tác giả có lời muốn nói: Lời lảm nhảm của thỏ: Có một thời gian đặc biệt lưu hành kiểu nam chính bá đạo tổng tài khinh thường nữ nhân, cũng đầy thủ đoạn tàn nhẫn tuyệt tình, lại cố tình chỉ sủng ái một mình nữ chính. Nói thật, cá nhân ta cũng không thích loại nam chính này. Hắn nếu đối xử lạnh nhạt với người khác, nếu một ngày kia hắn không yêu nữ chính, làm sao đối với mọi người như hiện tại, tương lai cũng sẽ đối xử với nữ chính như thế nào. Đương nhiên, trong sách, tình yêu sẽ không thay đổi. Chỉ là nếu ở trong hiện thực, gặp gỡ người như vậy ta cảm thấy thật là đáng sợ. Quan điểm của ta thích Nhuận Ngọc, quân tử, nhân phẩm có bảo đảm. Nếu một người nam nhân trọng tình trọng nghĩa, trung chính lương thiện, đối đãi với người bình thường còn có thể giúp đỡ, vậy hắn nhất định cũng sẽ là một trượng phu tốt. Mặc dù có một ngày tình cảm hai người tan vỡ, không thể không chia tay, cũng có thể hai bên hoà bình mà cho một đoạn tình yêu này một kết thúc chứ không phải một khi không yêu thì đuổi tận giết tuyệt người bên gối, một chút đường sống cũng không chừa lại.

[ Nghi Phi: lời tác giả nói rất đúng, nhưng edit đoạn này mệt quá+

Chương 5, 2439 từ ]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play