Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính

Chương 46


3 năm

trướctiếp

Cảm giác lúc này giống như đang nằm mộng vậy, Hiên Viên Công Duẫn không biết hình dung cảm giác hiện tại như thế nào, người mình thích nhất đang ở cạnh mình cẩn thận chăm sóc mình, thật sự cứ như đang nằm mơ.

"Này! Ngươi động cái gì!" Hạ Khô Thảo thấy Hiên Viên Công Duẫn sau khi tỉnh lại đang chuẩn bị đứng lên, một phen đem người ấn trở về.

"Thật ra cũng chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, hẳn không có vấn đề gì đi." Hiên Viên Công Duẫn cười nói.

"Vết thương nhỏ cũng phải an tâm dưỡng." Lúc này đang ở rừng núi hoang vắng, căn bản không có nơi để ở, về mặt dược liệu cũng không có nhiều, hắn vẫn còn phải chữa trị vết thương, nếu còn tiếp tục như vậy, áo ngoài của Hiên Viên Công Duẫn sẽ bị lấy ra toàn bộ đẻ băng bó vết thương, hiện tại quan trọng nhất là tìm được một nơi có thể nghỉ ngơi, ví dụ như là sơn động..., ít nhất sáng sớm ngày thứ hai thức dậy cũng sẽ không bị sương sớm làm ướt.

Hạ Khô Thảo vốn đang đứng ở bên bờ hồ, chờ con cá bơi tới, ngân châm trên người cũng không có nhiều, lại chẳng biết có thành công hay không, đến khi chuẩn bị sẵn sàng thì đem ngân châm nắm trong tay bắn vào trong nước, sau đó không thấy có phản ứng gì, rầm một tiếng nước chảy vang lên, Hạ Khảo nhìn qua, Hiên Viên Công Duẫn đã thức dậy, đang cầm trong tay nửa đoạn cây dài kéo cao ống quần, trên nhánh cây còn có một cái đuôi cá lớn đang nhúc nhích, quả nhiên làm người bình thường tức chết mà.

"Phương pháp của ngươi căn bản không dùng được." Hiên Viên Công Duẫn giơ giơ con cá trong tay lên.

Hạ Khô Thảo ném một viên đá đi qua động lên người Hiên Viên Công Duẫn, "Không phải nói ngươi không được tùy tiện động à!?"

"Ta chỉ bị một vết thương nhỏ, cũng không chết người, phong hàn đã tốt lên, ngươi lo lắng cái gì?" Hiên Viên Công Duẫn mang người vào bờ, "Thân thể của ngươi nhược hơn so với ta, thế mà chẳng đem mình chăm sóc tốt một chút."

"Hừ!" Hạ Khô Thảo sẽ không cảm kích đâu, trên bờ đã dấy lên một đống lửa, Hiên Viên Công Duẫn đem cá rửa sạch sẽ đặt trên lửa chậm rãi nướng, bây giờ là thời khắc khẩn cấp, không có dầu muối, chỉ có thể làm tàm tạm như thế.

Đại khái con cá trong hồ cũng sống quá an nhàn rồi, trên người chứa một tầng lớp mỡ dày, trong lúc nướng lại phát ra tiếng chi chi, còn mang mùi thơm độc nhất, một chút cũng không tanh, Hạ Khô Thảo từ ngày hôm qua đã chưa ăn cái gì, lúc này nghe mùi thơm bụng đã cô cô kêu lên.

Hiên Viên Công Duẫn trầm giọng cười vài tiếng, đem cá nướng lật lại, "Con cá này phải từ từ nướng , bên ngoài nướng cháy bên trong mới mềm mại thơm ngon, coi như không có dầu muối cũng tự mình phát ra hương thơm, ăn liền cảm nhận được cổ phong vị khác."

Hạ Khô Thảo âm thầm nuốt nước miếng, tiếp tục liếc nhìn cá nướng thơm ngào ngạt kia, đỏ mặt nói: "Ta đói bụng."

"Đừng nóng vội, chờ một chút nữa đi." Hiên Viên Công Duẫn không muốn Hạ Khô Thảo ăn những thứ chưa nấu chín, bàn tay cũng trở nên làm nghiêm túc cẩn thận, đợi đến lúc con cá lớn này hoàn toàn nướng chín mới đưa cho y, "Chú ý xương một chút, còn có đừng làm phỏng chính mình."

Cầm lấy nhánh cây còn chút nóng, mùi hương cá nướng phát ra thật làm cho người ta thèm nhỏ dãi, Hạ Khô Thảo thổi thổi mấy cái, chuẩn bị xé một miếng thịt xuống, "Thật nóng!" Cá vừa mới nướng xong rất là nóng, Hạ Khô Thảo phải thu tay lại, đem ngón tay bị hun nóng đặt trong miêng, lúc này chỉ có thể nhìn mà không thể ăn thật sự rất muốn khóc.

Lần thứ hai cầm con cá nướng tốt kia lên thì nó đã bớt nóng, đem tầng da bên ngoài của nó bóc bỏ, thịt cá óng ánh liền lộ ra, mang thịt đặt trên lá cây, Hạ Khô Thảo thế nhưng không ăn mà đưa thịt cá cho Hiên Viên Công Duẫn, "Ta với ngươi đổi lại một chút, ngươi không thể ăn đồ dầu mỡ, cái này chỉ có thịt cá, ngươi ăn nó."

Hiên Viên Công Duẫn nhận lấy thịt cá trong tay Hạ Khô Thảo, cầm lấy thịt cá trên lá cây chậm rãi ăn, đại khái nguyên do là người cao to, Hạ Khô Thảo còn chưa ăn xong một nửa thì thịt cá trong lá cây của Hiên Viên Công Duẫn đã hết sạch, Hạ Khô Thảo đem cá mình cắn một nửa đưa đến, "Muốn ăn nữa không?"

"Ngươi ăn đi." Hiên Viên Công Duẫn chậm rãi đứng dậy chuẩn đị đi đến đến hồ nước rửa tay cùng y phục dính dầu mỡ.

Hồ này rất lớn, mang theo màu bích lục, đến gần bên bờ sẽ phát hiện hồ nước này kì thực trong suốt, thậm chí có thể nhìn thấy vài con cá nổi lên hô hấp, nhưng rất nhanh Hiên Viên Công Duẫn liền chú ý đến một vật kì quái xuất hiện giữa hồ, một vật thể màu trắng ẩn nấp dưới nước, giống như là cá, có điều cá thì không thể lớn như vậy, sau đó Hiên Viên Công Duẫn nhìn thấy vật thể đó nổi lên trên mặt nước, lộ ra hai con mắt.

"Khô Thảo, rời khỏi chỗ đó!" Hiên Viên Công Duẫn vội vã đem Hạ Khô Thảo vẫn ngồi trên mặt đất kéo đến, mang người chắn phía sau thoái lui, Hạ Khô Thảo nghi hoặc quay đầu lại nhìn không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Đó là một con cự mãng trắng toàn thân, cái đầu so với y còn to hơn, cũng không biết thân thể nó đến cùng lớn bao nhiêu, đồng tử xanh biếc lạnh băng nhìn bọn họ, giống như là tuyên thệ địa bàn của mình, người lạ chớ tới gần.

"Sao lại lớn như vậy?" Hạ Khô Thảo vẫn là lần thứ nhất nhìn thấy xà lớn đến thế, cảm giác giống như thành tinh rồi, sẽ không phải là Bạch Tố Trinh đi.

"Nhìn chung con mãng xà này sống gần trăm năm, có lẽ thời điểm chúng ta rơi xuống ngày hôm qua quấy rầy đến nó, thấy chúng ta còn chưa đi nên ngoi lên cảnh cáo." Cự mãng này không tỏ ý tứ muốn công kích, chẳng qua chỉ thè lưỡi cảnh cáo, chỉ cần người rời đi phỏng chừng sẽ không có chuyện gì. "Xem ra chỗ này không thể ở nữa rồi, phải tìm một nơi khác."

Hạ Khô Thảo nhìn Hiên Viên Công Duẫn, "Đi chỗ nào?" Nơi này chỗ nào cũng là rừng rậm, muốn tìm một nơi thật sự an tâm thì tựa hồ có chút khó khăn.

"Cho dù chỗ nào, cũng phải rời nơi này, nếu không đi một chốc nữa chúng ta sẽ bị ăn mất." Hiên Viên Công Duẫn cười nói, buông Hạ Khô Thảo ra, mang theo y thu dọn đồ đạc rời cái hồ đi.

Chờ hai người rời đi, con cự mãng mới chậm rãi đem đầu thu về trong nước, may mắn Hạ Khô Thảo không phát hiện ra, trên đầu con xà này một lần nữa chuyển sang màu đen, nếu không y nhất định sẽ bị dọa một lần nữa.

Hạ Trường Khanh đã nán lại ở vách núi lâu rồi, vô số lần thử qua, đều thất bại, độ cao của vách đá này làm người ta không thể tưởng tượng được, sợi dây nhiều lần thêm dài, cũng chỉ trắng tay trở về, ngoại trừ phát hiện trên vách núi có một đoạn kiếm cắm vào, những thứ khác đều không thấy, thời khắc này Hạ Trường Khanh cảm giác giống như mình mất đi một cái gì đó, cảm giác nồng đậm tự trách xông lên trong tim.

"Uyên, ngày đó chúng ta không vội vàng đi ra ngoài có lẽ đã không phát sinh chuyện này." Hạ Trường Khanh đem cả khuôn mặt chôn vào vào ngực của Phục Uyên, cơ hồ là nghẹn ngào không nói ra lời.

Phục Uyên chỉ có thể ôm y an ủi, "Không nên lo lắng, con của chúng ta sẽ không có chuyện gì."

"Cha, đệ đệ nhất định không có chuyện gì, y là tiểu phúc tinh của chúng ta." Hạ Vô Thiên không muốn mỗi ngày cha của hắn ngồi ở đây vô tri vô giác chờ đợi, mặc dù biết đệ đệ mình rớt xuống y cũng rất thương tâm, nhưng hắn vẫn tin tưởng đệ đệ hắn còn sống lại sống rất tốt nữa là đằng khác.

Hạ Trường Khanh cũng không phải là không tin Hạ Khô Thảo còn sống, chính là hiện tại ngay cả hướng đi xuống vách núi chỉ toàn trở ngại, làm sao có thể biết tin tức của y đây. "Đem dây thừng dài thêm một trăm mét lại đây, ta liền không tin vách đá này có thể cao hơn sợi dây của ta."

Phục Uyên chỉ biết thở dài, tiếp tục làm chuyện kế tiếp.

Khí trời ngày càng nóng bức, mà ngược lại dưới vách đá tựa hồ rất mát mẻ, đặc biệt là trong rừng rậm, cảm giác vô cùng thoải mái, Hạ Khô Thảo cảm thấy hơi thở của mình tràn ngập mùi rêu xanh, không có hương thơm, nhưng cảm giác rất mới mẻ.

"Đêm nay chúng ta chỉ có thể ở trên cây một đêm." Hiên Viên Công Duẫn cười nói.

Hạ Khô Thảo ngẩng đầu nhìn rừng cây trọc trời, cơ hồ trong nháy mắt từ bỏ ý định này, cây thấp nhất một thân cũng đã ba tầng cao như vậy, rơi xuống cũng không thể ngã chết.

"Sao vậy? Không muốn lên sao?" Những cây này rất là vững chắc, nhánh cây hoàn toàn có thể chịu được sức nặng của hai người. Có điều đi lên có chút khó khăn, bởi vì những cây này phân nửa đều trơ trụi, một tay mang người lên cũng là một chuyện rất khó, Hiên Viên Công Duẫn bắt đầu tính kế.

"Chúng ta tìm một hốc cây hay sơn động đi, ban đêm sương sớm rất nhiều, dễ bị cảm lạnh." Hạ Khô thảo quyết định tìm một chỗ khác để ở.

Hai người ở trong rừng cây đi loanh quanh tìm kiếm, giữa trưa thì dùng mấy quả dại để bỏ bụng, song ông trời không phụ lòng người, cuối cùng cũng tìm ra được một cái sơn động.

"Hình như có chút u ám thì phải." Vừa đi vào cái sơn động tối đen này thì một cổ gió lạnh từ bên trong thổi ra ngoài, Hạ Khô Thảo phải chà xát cánh tay một chút.

"Có thể tìm một nơi để dừng chân đã tốt lắm rồi, ít nhất có thể giúp chúng ta che mưa tránh gió." Hiên Viên Công Duẫn không ghét bỏ sơn động mộc mạc này.

Hai người cứ như vậy quyết định ở trong động nhỏ này chậm rãi dưỡng thương, Hạ Khô Thảo cố hết sức chăm sóc vết thương giả này, thức ăn vẫn là quả dạ và một chút thịt nướng, y phục trên người đã có chút rách nát, nhưng bây giờ hai người căn bản không thể rời khỏi chỗ này, bởi vì bọn họ không tìm được đường ra.

"Tê tê..." Bóng đêm hiện ra, Hạ Khô Thảo tựa vào trong lòng Hiên Viên Công Duẫn ngủ say, củi thỉnh thoảng phát ra tiếng nổ nho nhỏ, thế nhưng vẫn không thể che giấu được âm thanh của loài động vật bò sát, Hiên Viên Công Duẫn mở mắt ra liền thấy một vật thể như chiếu đũa dài màu trắng đang bò trên người Hạ Khô Thảo uốn éo, nếu không phải trên người y khoác áo ngoài huyền sắc của hắn, phỏng chừng không thể thấy vật nhỏ này.

Hiên Viên Công Duẫn cầm vật nhỏ lên, là một tiểu bạch xà, cùng bạch xà trong hồ bọn họ nhìn thấy có điểm giống, nhưng lớn lên sẽ như nhau, trên đầu bạch xà còn có một vết màu đen, mắt to hắc sắc nhìn về phía Hiên Viên Công Duẫn, cái lưỡi hồng thè ra.

Một người một xà cứ như vậy nhìn nhau, Hạ Khô Thảo không biết lúc nào tỉnh, dụi dụi con ngươi, "Làm sao vậy?" Sau đó y nhìn thấy vật nhỏ quấn trên tay Hiên Viên Công Duẫn, tiểu bạch xà thoáng thấy Hạ Khô Thảo mở mắt, đem cổ dài hướng phía y bò tới, đáng tiếc bị Hiên Viên Công Duẫn nắm thật chặt, thân thể chỉ có thể ở giữa không trung cứng còng, nhìn hết sức khôi hài.

"Phát hiện một tiểu quỷ phá phách." Hiên Viên Công Duẫn đem tiểu xà đặt trong tay Hạ Khô Thảo, "Nó thật giống như là đang tìm ngươi." Tiểu xà vừa để xuống tay Hạ Khô Thảo liền hết sức an tĩnh trở lại, đem thân thể vòng quanh tay y, sau đó dán tại phía trên không nhúc nhích.

"Phốc." Bị động tác của tiểu xà làm cho buồn cười, Hạ Khô Thảo sờ sờ ấn ký màu đen trên trán nó, "Ngươi nói xem có phải là con cự mãng trong hồ kia."

"Ai biết được?" Hiên Viên Công Duẫn dùng y phục đem người che chặt chẽ, ôm lấy y vào trong ngực, "Tiếp tục ngủ đi."

Hạ Khô Thảo cũng không suy nghĩ gì nhiều, ừ một tiếng nhắm mắt lại sau khi nghe tiếng tim đập của Hiên Viên Công Duẫn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp