Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính

Chương 34


3 năm

trướctiếp

"Là ngươi! Vẫn là các ngươi!" Hạ Trường Khanh chỉ vào đám người gây chuyện này. "Thật sự các ngươi nghĩ Thần Y cốc là nơi dễ ức hiếp sao? Hôm nay các ngươi đã dám náo loạn, vậy ngày mai ta liền để các ngươi sống không bằng chết."

Không biết có phải do sợ danh tiếng hung hãn của Hạ Trường Khanh hay không mà mấy tên vừa náo loạn lúc nãy toàn bộ đều im thin thít.

"Hạ thần y, đơn thuốc mà hôm qua ngươi bảo uống xong độc sẽ được giải, thế nhưng sau khi uống rồi, sáng sớm mở mắt mặt của chúng ta đều biến thành như vầy." Một người trong đó cả gan đứng dậy nói.

"Lấy một miếng giấy thuốc dán lên là được, chẳng qua do độc tố gần bức ra khỏi người các ngươi thôi, có cái gì mà ngạc nhiên đến thế!" Trời mới tờ mờ sáng đã có người gọi có việc nên Hạ Trường Khanh cảm thấy rất tức giận vì phải rời giường sớm! "Cầm thuốc của các ngươi rồi cút đi! Nếu như còn lên đây gây chuyện nữa các ngươi tự xem hậu quả."

Đợi đám người cầm thuốc dán khúm núm rời đi, Hạ Trường Khanh có chút tức giận, theo đạo lý mà nói thuốc kia sau khi uống bệnh sẽ hết,nhưng khi nhìn mẫn đỏ trên mặt của bọn họ thì rõ ràng đây là do nhiễm phải độc tố khác, thuốc dán mà y đưa cho bọn họ cũng chỉ tạm thời hạ dịu những nốt mẫn đỏ đó xuống một chút, về phần vì sao người hạ độc lại muốn tiếp tục hạ độc, y cũng không rõ, quả nhiên phải mang tên đầu sỏ gây chuyện đến đây mới biết được.

"Uyên". Hạ Trường Khanh gọi Phục Uyên đến, nhẹ giọng ghé vào tai hắn thì thầm vài câu, Phục Uyên gật đầu rồi đi vào bên trong phòng, y lại nhìn về phía Hạ Vô Thiên, "Vô Thiên, ngươi đến đây!"

"Có chuyện gì vậy phụ thân?" Hạ Vô Thiên với thân thể đã khôi phục tốt từ trên cây nhảy xuống.

"Ta thạm thời có việc cần xuống núi một chuyến, ngươi ở đây chiếu cố đệ đệ của mình thật tốt." Hạ Trường Khanh căn dặn.

"Vâng." Trong núi so với bên ngoài an toàn hơn, Hạ Vộ Thiên nắm chắc mười phần hắn sẽ bảo vệ Hạ Khô Thảo thật tốt không cho ai gây thương tổn đệ đệ của mình.

Hạ Khô Thảo mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện bên ngoài trời vừa vặn sáng, ôm lấy chăn chuyển người tiếp tục ngủ, Hạ Vô Thiên ngồi một bên nhìn đệ đệ mềm mại nhà mình, khuôn mặt mang theo nụ cười ngốc ngốc, vươn tay chọt vào hai má, mềm mềm, lại còn hơi ấm

"Ưm ~" Hạ Khô Thảo hừ nhẹ một tiếng, vươn tay vung vẫy một cái.

"Thật là đáng yêu." Nhìn bộ dạng ngủ say sưa của Hạ Khô Thảo, Hạ Vô Thiên cảm giác cũng có chút muốn ngủ, ngáp một cái, leo lên giường ôm lấy y chuẩn bị ngủ một giấc.

Cảm nhận có một cỗ thân thể mát mẻ nhích lại gần, Hạ Khô Thảo vốn sợ lạnh thoáng chốc liền tỉnh, nếu không phải người sau lưng truyền đến vị đạo quen thuộc, y đã trực tiếp đem người đá xuống, xoay người lại liền thấy người nằm cùng mình là Hạ Vô Thiên, hắn nhắm hai mắt, hô hấp vững vàng, nhưng trong tay lại ôm khư khư lấy thanh kiếm kia...

"Cũng không sợ thân thể sẽ bị cấn hay sao ấy?" Hạ Khô Thảo đưa tay lấy kiếm, lại phát hiện đối phương nắm quá chặt rồi, hoàn toàn không lay chuyển được "Mặc kệ ngươi!" Sau khi bỏ cuộc, y liền đắp chăn đi ngủ tiếp.

Đợi đến khi Đông Trùng, Hạ Thảo đến mở cửa thì không khỏi cười nhẹ một tiếng, Hạ Khô Thảo vắt cả người mình lên trên Hạ Vô Thiên, ngủ vô cùng yên tĩnh, lại nhìn Hạ Vô Thiên, vẫn duy trì đúng một tư thế, ôm kiếm, nhắm mắt lại nhưng cau mày, thoạt nhìn không hề an ổn một chút nào.

"Ta luôn nghĩ vì cái gì nằm mơ thấy một khối đá lớn đè nặng trên người. Nguyên lai là ngươi vẫn nằm vắt trên người của ta." Tay phải của Hạ Vô Thiên chuyển động một tý liền bị đau đến mức tê dại, nếu không phải Đông Trùng, Hạ Thảo đánh thức bọn hắn, dựa theo tư thế ngủ của Hạ Khô Thảo thì đến khi có tai họa ập tới cũng khó mà đắc thủ.

"Là ngươi ngủ quá quy củ rồi! Không đẩy ta ra!" Hạ Khô Thảo đang buộc tóc nghe thấy vậy liền mắng "Ngươi chẳng phải là đại hiệp sao? Thế nào một chút cảnh giác cũng không có là sao ?"

Hạ Vô Thiên chỉnh trang y phục bị ép đến nhăn nhúm trên người lại, "Cùng ngươi một chỗ vì cái gì muốn ta cảnh giác! Chẳng lẽ ngươi muốn khi ngươi nhích lại gần ta, ta liền tỉnh rồi thanh kiếm này liền hướng về phía ngươi sao?"

"Hừ". Hạ Khô Thảo không thể không ngạo kiều.

"Cha hôm nay cùng phụ thân xuống núi, bảo ta ở nhà chiếu cố ngươi thật tốt." Hạ Vô Thiên ngồi xuống bàn tự châm cho mình chén trà.

"Xuống núi? Bọn họ xuống núi làm gì?" Gần đây dường như không có chuyện gì trọng yếu, hơn nữa về chuyện độc dược, chẳng phải hôm qua đã giải quyết rồi sao?

"Đám người kia sau khi dùng thuốc ngày hôm qua thì trên mặt bắt đầu nổi mẫn đỏ, chạy lên núi nháo loạn, cha sau khi đem người đuổi đi liền cùng phụ thân xuống núi để điều tra rồi." Hạ Vô Thiên nói.

Không đúng! Hạ Khô Thảo nhớ rõ, thuốc Đông y lần này y dùng để chữa trị quả thực dùng tốt lắm, tại sao hôm sau lại có người trúng độc lại rồi, người trúng độc ắt hẳn là người muốn tranh đoạt vị trí Minh chủ võ lâm với các môn phái khác, Hiên Viên Thiên Hữu cũng trúng độc, Hiên Viên Công Duẫn liền bắt tay vào điều tra chuyện này, như vậy thời điểm hắn xuống núi, nội dung câu chuyện vì sao lại biến hóa lớn đến thế, Hạ Khô Thảo đột nhiên ý thức được một việc, lần này không có nhiều vị Minh chủ võ lâm, Vệ Trung Hiền cũng không có chết, cho nên nội dung câu chuyện đã bắt đầu thay đổi, vì vậy mà việc này đã minh bạch cũng có nghĩa là không náo loạn nào lớn với những người ở đó.

"Tiểu Thảo, làm sao vậy?" Hạ Vô Thiên đột nhiên phát hiện hai mắt Hạ Khô Thảo trừng lớn, tựa hồ đang ngẩn người, vươn tay đến trước mặt y huơ huơ vài cái cũng không thấy y phản ứng.

"Tiểu Thảo!?"

"Ách...Không có việc gì." Lần này không biết phụ thân xuống núi sẽ thu hoạch được những gì ? Hơn nữa vì chuyện này mà Hiên Viên Công Duẫn bị người ta hạ x thuốc* sau đó y liền cứu hắn, nghĩ đến việc này liền xảy ra như trong truyện, da đầu không khỏi run lên, thoáng cái liền đứng lên "Ca! Chúng ta đi ra phía sau núi đi, ta xem ngươi luyện kiếm."

*x thuốc: xuân dược ( mình để theo nguyên văn của tác giả )

Bị động tác của Hạ Khô Thảo dọa sợ, Hạ Vô Thiên không khỏi vỗ vỗ ngực " Ta nói ngươi, muốn đi xem ta luyện kiếm trước hết cũng phải ăn sáng đã rồi hẳn tính chuyện kia."

"Vậy chúng ta cùng nhau ăn sáng nào." Nói xong liền kéo Hạ Vô Thiên ra ngoài đại sảnh, vừa đi vừa xấu hổ cười "Ngươi không nói ra ta cũng không cảm thấy mình có điểm đói ha ha a.."

Bên này Hạ Trường Khanh cùng Phục Uyên cưỡi trên một con ngựa hướng Hiên Viên thành chạy đi, khoảng giữa trưa thì đến Hiên Viên thành, Phục Uyên ôm Hạ Trường Khanh sắc mặt trắng bệch từ trên lưng ngựa xuống.

"Ngươi cảm thấy thế nào, có thể đi được nữa không?" Lần đi này vì muốn tiết kiệm thời gian nên hắn chọn đường nhỏ để đi, tuy con đường này gần Hiên Viên thành, thế nhưng không thể không tránh khỏi chuyện xóc nảy suốt hai giờ mới đến được đây, mà Hạ Trường Khanh lại là đại phu ít khi rèn luyện thân thể làm sao có thể chịu đựng nổi, lúc này một người một ngựa đã đứng không vững, hai chân run lẩy bẩy.

Hạ Trường Khanh lắc đầu, y bây giờ ngay cả đứng còn không vững làm sao có thể bước đi "Ôm ta đi vào là được."

Phục Uyên gõ cửa Vệ phủ, quản gia sớm đã biết là hai người, vội vàng mở cửa để người vào, Phục Uyên tức khắc bế Hạ Trường Khanh lên, ôm người đi vào bên trong nhà.

"Ta nói, có chuyện gì các ngươi trực tiếp đưa thư không được sao? Còn phải tự mình chạy xuống đây làm gì?" Vệ Trung Hiền nhìn thấy Hạ Trường Khanh sắc mặt trắng bệch, ngồi trên ghế cũng khó khăn, không khỏi quan tâm.

"Ta muốn đích thân điều tra chuyện này." Một đường xóc nảy đến đây Hạ Trường Khanh cảm thấy dạ dày đều khó chịu, lời nói ra có chút hữu khí vô lực "Ta cảm giác được tên hạ độc cùng Phục Uyên đến cùng một nơi."

"Phục Uyên?" Vệ Trung Hiền nhìn về phía nam nhân đã bị hủy dung, hắn đối với Phục Uyên một chút cũng không hiểu rõ, người này đột nhiên xuất hiện bên cạnh Hạ Trường Khanh, tuy rằng dung mạo đã bị hủy hết, nhưng không phải người xấu, nếu không bọn họ cũng sẽ không chấp nhận hắn.

"Phục Uyên là người Khương Vu quốc." Chuyện mà Hạ Trường Khanh cơ hồ che giấu gần hai mươi năm nay, đó chính là thân phận của Phục Uyên.

"Nơi đó nằm ở biên cương dị tộc." Vệ Trung Hiền đã gặp qua người Khương Vu tộc, người ở đó tuyệt đối không có mắt đen tóc đen, hơn nữa Phục Uyên nhìn thế nào cũng có chút giống người Côn Sơn.

Hạ Trường Khanh mỉm cười nhìn về phía người yêu của y "Sư huynh ngươi có biết Chiến thần* của Khương Vu quốc không?"

*Chiến thần: Thần chiến tranh

"Ta đương nhiên biết." Chiến thần chiến tranh ở vài thập niên trước hết sức nổi danh, nghe nói đó là mãnh tướng đắc lực của Khương Vu quốc, mười bốn tuổi đã bắt đầu chinh chiến sa trường, lập vô số công lao, thời điểm đó ngay cả tướng sĩ Côn Sơn cũng không dám chọc giận hắn, vì thế mà hai nước vẫn duy trì hữu hảo. Hắn mỗi lần trên chiến trường đều giết người rất kinh khủng, mỗi người chết dưới tay hắn đều vô cùng thảm, cho nên mới được gọi là Chiến thần, mà sau khi tân hoàng đế kế vị, hắn cũng hoàn toàn biến mất, có người nói sau khi công thành hắn mai danh ẩn cư, cũng có người nói vị tân hoàng đế này lo sợ binh quyền của hắn quá lớn nên trong bóng tối đã âm thầm sát hại hắn, nhưng cụ thể nguyên nhân thế nào thì không ai biết.

"Ta lúc ấy cứu hắn là lúc vừa mới xuất sư*, khi đó trên người hắn đã bắt đầu thối rữa, ta dùng rất nhiều thời gian mới có thể đem tính mạng của hắn quay về, mà hắn vì vậy cũng không nguyện ý khôi phục bộ dáng ban đầu." Nghĩ đến bộ dáng lúc đó của Phục Uyên, y chỉ cảm thấy đau lòng thôi.

*xuất sư: vừa mới thành nghề

"Vậy độc mà hắn trúng phải cùng những người trúng độc kia đều cùng một nơi sao? Vệ Trung Hiền hỏi.

Hạ Trường Khanh lắc đầu "Không phải, hai độc này theo ta mà nói, giống như tiểu hài tử học cách kiên cường chống lại một nam nhân trưởng thành vậy" Mà độc của Phục Uyên khi đó bá đạo hơn nhiều so với độc của những người này.

"Bất quá nam nhân của ngươi là Chiến thần trong truyền thuyết ta rất kinh ngạc nha, chẳng trách lần trước nhìn đao của hắn không giống với đao thường. "Vỗ vỗ bả vai rắn chắc của Phục Uyên "Thế nào? Có hứng thú cùng ta tỷ thí một phen không?"

Phục Uyên lắc đầu, không có chỉ thị của Hạ Trường Khanh hắn tuyệt đối sẽ không động thủ.

"Lại nói hai ngươi đi nghỉ ngơi một chút đi, chuyện còn lại cứ để ta điều tra." Nhìn thấy Phục Uyên đầu gỗ như vậy, Vệ Trung Hiền cũng chỉ có thể đem tà niệm nén xuống. ( =)) )

"Nghỉ ngơi chốc lát đi, trước hết để ta ở chỗ này một chút." Hiện tại Hạ Trường Khanh không muốn động, chỉ sợ vừa động liền ói ra ngay.

Trên núi, Hạ Khô Thảo vừa ngâm nga hát khúc nhạc nhi đồng*, vừa cởi bỏ áo ngoài chuẩn bị ngủ trưa trước khi buổi chiều đến, đang chuẩn bị lên giường thì nghe thấy tiếng động, ngoài cửa xuất hiện âm thanh kì quái, mở ra thì nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của Hiên Viên Công Duẫn đang khép hai mắt tựa vào cánh cửa.

*khúc nhạc nhi đồng: đại khái khúc đồng dao của con nít. ( thật ra đoạn này mình không hiểu 4 từ này có nghĩa là gì nên dịch theo cảm tính ấy TvT )

"Này, Hiên Viên Công Duẫn!?" Hạ Khô Thảo thử đẩy hắn một chút, lại phát hiện hắn căn bản không hề phản ứng, liền chuẩn bị đứng lên đi vào phòng, kết quả Hiên Viên Công Duẫn mở mắt, chặn ngang kéo hắn vào bên trong, đóng cửa sau đó đem người đặt lên trên cánh cửa, hai mắt đỏ lên nhìn chằm chằm Hạ Khô Thảo.

——–

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình :

Hiên Viên Công Duẫn rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hạ Khô Thảo có hay không thoát khỏi ma trảo của đại hôi lang? Vì sao Bạch Liên hoa nữ chủ còn chưa xuất hiện ? Còn có nội dung câu chuyện ngày càng đi xa quỹ đạo, không biết nó có còn như ban đầu không?

Các ngươi chờ ngày mai nhé < Phụ nữ không làm cách mạng sẽ phải chết > ( mình hem hiểu câu này =))) )

Cảm ơn đã ủng hộ truyện của ta, còn có nêu vài ý kiến cùng với ý nghĩ sâu bọ, gửi ngàn yêu thương (づ ̄ 3 ̄)づ

( ~~~~ a không hiểu nổi T____________T )


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp