Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính

Chương 28


3 năm

trướctiếp

Vì sao Hạ Khô Thảo lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Nguyên nhân rất đơn giản, lúc cậu đang đọc sách thì đột nhiên cảm giác tim mình lại bắt đầu đập nhanh không dứt, thời điểm ngẩng đầu lên thì thấy mái ngói nhúc nhích một chút, vì thế, cậu liền biết Hiên Viên Công Duẫn đến. Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu nhanh chóng tới phòng dược, mở cửa thì nhìn thấy Hiên Viên Công Duẫn đang ở trong đó, bộ dáng thoạt nhìn có chút lén lén lút lút cho nên cậu mới hô lên như thế.

"Ta tới đây chỉ là để đưa cho các ngươi một thứ mà thôi." Hiên Viên Công Duẫn chột dạ sờ sờ mũi.

"Vậy để ta gọi cha... A!" Hạ Khô Thảo không muốn ở cùng một chỗ với tra nam, nếu quả thật đối phương muốn đưa đồ thì không thể nào lén lút như vậy, phải để cha cậu giải quyết một phen mới được. Thời điểm Hạ Khô Thảo muốn xoay người bỏ chạy, bỗng nhiên có một cánh tay trực tiếp bịt miệng cậu lại.

"Suỵt ~" Hiên Viên Công Duẫn kéo Hạ Khô Thảo ra phía sau cánh cửa, làm dấu cấm khẩu, "Không nên gọi cha ngươi đến, là ta lén tiến vào, trước tiên ngươi đừng lên tiếng có được không? Ta chỉ muốn nói với ngươi một chuyện mà thôi." Xác định xong chuyện mà mình cần làm, Hạ Khô Thảo liền bình tĩnh lại.

"Đáp ứng thì nháy mắt mấy cái."

Hạ Khô Thảo dùng sức nháy mắt hai cái, dù sao nhìn hắn cũng rất thành thật, Hiên Viên Công Duẫn buông lỏng tay ra, quả nhiên Hạ Khô Thảo không hề nói lời nào, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Hôm nay ngươi đưa cái này cho cha ngươi là được, không cần nói là ta đưa." Hiên Viên Công Duẫn giao lại lệnh bài cho Hạ Khô Thảo, "Hiện tại cha ngươi đã mở cơ quan ngoài cốc, lúc ta tới đây thì phát hiện có rất nhiều hắc y nhân ở đó vòng tới vòng lui tìm lối vào, cái này là thứ mà bọn chúng không cẩn thận đánh rơi."

Hạ Khô Thảo liếc nhìn lệnh bài màu nâu, cậu có cảm giác giống như là nó được làm bằng gỗ, phía trên mặt lệnh bài được chạm khắc hình một con rồng lớn, ở giữa viết một chữ "Ảnh", quả thực là một cái lệnh bài khốc huyễn không có gì đặc sắc, "Cái này là vật gì?"

"Là lệnh bài của đội ảnh vệ hoàng gia." Ở chỗ Ám bộ của Hiên Viên Công Duẫn cũng có một tấm lệnh bài tương tự như thế, vì vậy, thứ này rất quen thuộc đối với hắn.

"Hoàng gia? Bọn họ tới đây làm gì?" Hạ Khô Thảo không hiểu hỏi.

"Đương nhiên là vì ngươi." Hiên Viên Công Duẫn nhìn Hạ Khô Thảo, "Hình như tên hắc y nhân lần trước đã sai người truyền tin ngươi là dược nhân ra ngoài, chính vì thế cho nên hiện tại có rất nhiều kẻ có hứng thú với ngươi, muốn bắt ngươi lại, kể cả lão hoàng sắp chết muốn sống lâu trăm tuổi kia nữa. Vì cha ngươi không muốn ngươi bị bắt đi cho nên mới phong tỏa Thần Y Cốc, bây giờ người ngoài không thể vào đây được."

Hạ Khô Thảo hơi kinh ngạc, thịt Đường Tăng đương nhiên là cậu biết, nhưng mà trong tiểu thuyết thì chưa từng nói đến việc có rất nhiều kẻ có ý đồ xấu với cậu, hơn nữa hiện tại thung lũng đã bị phong tỏa, chờ chút, thung lũng bị phong toả rồi! ?
Dường như Hạ Khô Thảo đã ý thức được cái gì đó, "Nếu thung lũng bị phong tỏa thì ngươi vào bằng cách nào! ?" Cơ quan ở ngoài núi ngoại trừ người trong cốc ra thì người lạ không thể xâm nhập, thế thì tên này vào bằng cách nào, thật là không khoa học.

"Ta chỉ lỡ xông vào." Hiên Viên Công Duẫn sờ sờ mũi.

"Ồ..." Hạ Khô Thảo nhìn lỗ tai đang đỏ lên của Hiên Viên Công Duẫn. Cậu nhớ là trong nguyên văn, thời điểm mà Hiên Viên Công Duẫn lúng túng thì sẽ sờ mũi, khẩn trương thì sẽ cười gượng, còn nói dối thì lỗ tai sẽ hồng, tật xấu này đã bị nữ chính cười nhạo nhiều lần. Nếu như việc lỡ xông vào là nói dối, vậy thì chứng tỏ hắn đã tự mình phá trận rồi vào đây. Nhưng mà tại sao Hiên Viên Công Duẫn lại biết cách pháp giải trận pháp, lúc này, Hạ Khô Thảo rốt cục đã thông suốt.

Đại khái là bị ánh mắt của Hạ Khô Thảo nhìn đến mức cả đầu tê dại, Hiên Viên Công Duẫn cảm thấy bí mật của mình đã bị lộ nên trực tiếp ôm lấy Hạ Khô Thảo rồi hôn lên môi cậu, giữ chặt đầu của đối phương không chịu buông.

Hạ Khô Thảo trợn to hai mắt nhìn tên tra nam nọ, tay đấm chân đá giãy giụa nhưng lại không đủ sức. Do kỹ thuật hôn của Hiên Viên Công Duẫn quá tốt nên cả người của Hạ Khô Thảo đều mềm nhũn, nếu hắn không ôm eo cậu thì nhất định là cậu sẽ té lăn trên đất.

"Hô..." Mãi đến lúc Hiên Viên Công Duẫn buông tay ra thì Hạ Khô Thảo mới phát hiện là không khí lúc này mới tốt đẹp đến cỡ nào. Cậu ngã vào lòng đối phương rồi dùng sức hô hấp, cũng không thèm để ý bên môi của mìn vẫn còn mang theo một sợi chỉ bạc.

"Chờ đến ngày ấy, ta sẽ đem hết tất cả bí mật của mình nói cho ngươi biết." Sau khi Hiên Viên Công Duẫn đặt cậu ngồi yên lên ghế xong thì liền nhẹ giọng nói như vậy, tiếp theo là nặn nặn khuôn mặt mềm mại của cậu.

"..." Thiên tài mới muốn nghe bí mật của ngươi, Hạ Khô Thảo lập tức nằm nhoài trên bàn, hai bàn tay ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng, "Ngươi lăn xa một chút! Càng xa càng tốt!"

Hạ Khô Thảo xù lông lên cũng đáng yêu như trong dự liệu, Hiên Viên Công Duẫn nở nụ cười lưu manh. Hạ Khô Thảo đời này khiến cho hắn kinh nhạc và vui mừng vô cùng, đã không còn lạnh lùng giống như trước, ngược lại là hết sức đơn thuần, cảm giác nhân khí đã nhiều hơn một phần.

Lúc Hạ Khô Thảo ngẩng đầu lên thì người đã biến mất rồi, không ngờ điều đó lại khiến trong lòng cậu có chút thất lạc nho nhỏ. Cậu lắc đầu một cái, rồi từ trên ghế đứng lên, lớn tiếng nói: "Không đúng! Hạ Khô Thảo ngươi mau tỉnh lại, đó là một tên tra nam! Không phải là chân ái! Ngươi không thể có cảm giác đối với hắn! ! !"

"Bảo bối làm sao vậy?" Hạ Trường Khanh đi ngang qua liền bị bảo bối nhà mình dọa sợ, y lập tức đi vào, "Mặt sao lại hồng như vậy? Đừng nói là bị nhiễm phong hàn rồi chứ? Canh gừng không phải đã uống rồi sao?" Hạ Trường Khanh đang hỏi han ân cần liền phát hiện điểm khác thường của Hạ Khô Thảo, "Miệng của con làm sao vậy?"

"Dạ không có gì! !" Hạ Khô Thảo nhanh chóng che miệng lại, kết quả lệnh bài trong tay liền lộ ra.

"Đây là cái gì?" Hạ Trường Khanh chú ý tới lệnh bài nọ, cầm lấy xem một chút, cả người lập tức chấn kinh, "Cái này con lấy ở đâu! ?"

"Con..." Vừa định nói là Hiên Viên Công Duẫn cho, đột nhiên cậu nghĩ lại, không thể để cha mìn biết chuyện vừa rồi, liền nghĩ tới một cái cớ, "Con nhặt được ở bên ngoài, chính là ở chỗ đi ra khỏi thung lũng, đã vậy con còn nhìn thấy có rất nhiều hắc y nhân ở đấy, sau đó con liền nhặt được cái này."

"Con đi ra ngoài?" Biểu tình của Hạ Trường Khanh lập tức biến hóa, "Gần đây trong cốc có một số việc, con không được xuất môn nữa, cả chỗ ấy cũng vậy, biết không?"

"Dạ." Hạ Khô Thảo cúi đầu nhỏ giọng trả lời, quả nhiên chuyện này thật sự có chút nguy hiểm, ngay cả cha cậu cha cũng đã bắt đầu khẩn trương.

"Ngoan, chờ đến lúc mọi việc được giải quyết xong xuôi, cha lại mang con xuống núi đi chơi." Hạ Trường Khanh sờ sờ tóc Hạ Khô Thảo, âm thanh cũng trở nên nhu hòa, "Tạm thời cha có một số việc muốn làm, con giúp cha chăm sóc ca ca một lát đi."

"Vâng." Hạ Khô Thảo gật gật đầu liền rời đi.

"Ai ~" Hạ Trường Khanh không khỏi thở dài, cái lệnh bài kia lúc này như là một củ khoai lang bỏng tay, người trong hoàng gia ra tay thật nhanh, mới vừa nghe thấy tiếng gió thì đã sai người tới rồi, quả nhiên lão hoàng đế đã ngàn cân treo sợi tóc .

"Trường Khanh! Ta tới thăm ngươi!" Một âm thanh đánh gãy ai oán của Hạ Trường Khanh. Y bước ra khỏi phòng dược thì thấy đứng ở ngoài là một người thanh niên mặc áo trắng, khoác tấm lông màu xám tro, đó chính là thanh niên đã ra lệnh cho đám sói ở trong thung lũng nọ. Lúc này, con sói trắng kia đang chơi đùa với Hạ Khô Thảo rất vui vẻ.

"Tiểu Thảo, cháu và Đại Bạch đi chơi đi, ta có chuyện muốn thương lượng với cha cháu." Thanh niên cũng là một vị y sư ở trong cốc, tên là Bùi Phi Y, có thể nói đối phương là một y sư rất lợi hại, mà con sói trắng kia là do hắn cứu được khi đang hái thuốc ở thung lũng, sau đó nó liền đi theo Bùi Phi Y .

"Dạ ~" Hạ Khô Thảo đặc biệt rất thích Bùi thúc thúc, người nọ lớn lên thật là đẹp đẽ, tính cách ôn hòa, đã vậy còn thích cười, hơn nữa bên cạnh hắn lại có một sủng vật hết sức lợi hại, quả thực là quá tuyệt vời. Mặc dù Bùi Phi Y không có võ công, nhưng mà bầy sói này có thể còn lợi hại hơn so với đám người có võ công cao cường kia nên không ai dám chọc giận hắn.

Sau khi Hạ Khô Thảo thấy hai người vào nhà, cậu liền xoa xoa hai cái lỗ tai của Đại Bạch, con sói rất nghe lời, dù sao thì mùi hương của Hạ Khô Thảo vô cùng quen thuộc, nó cọ cọ cổ của đối phương, biểu thị thân mật.

"Chúng ta đi chơi đi!" Cậu vỗ vỗ đầu của Đại Bạch rồi mang nó tới phòng của ca ca.

Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên nghiêm túc, Bùi Phi Y cũng lấy một tấm lệnh bài mang chữ "Ảnh" ra.

"Ta nhặt được cái này ở trong thung lũng, còn xác chết của đám người đó thì ta đã để cho bọn sói lôi ra ngoài, lát nữa sẽ dọn dẹp xong"

"Vừa nãy bảo bối cũng nhặt được một cái lệnh bài này, nó còn nói là mình phát hiện được một đám hắc y nhân." Hạ Trường Khanh cũng đem tấm lệnh bài kia để lên bàn.

Bùi Phi Y nhìn tấm lệnh bài tương tự, "Ta vẫn luôn ở ngoài cốc, những tên hắc y nhân kia đã bị bầy sói của ta dọa chạy, nếu Tiểu Thảo xuất hiện thì ta cũng có thể phát hiện được, tấm lệnh bài này tại sao lại ở trong tay nó?"

Hạ Trường Khanh cũng trầm mặc, nếu Phi Y vẫn luôn ở chỗ ấy, vậy thì tấm lệnh bài này tuyệt đối không phải là do Hạ Khô Thảo nhặt được, chẳng lẽ là có người lạ xông vào trong cốc sao? Không đúng, cơ quan trong cốc ngoại trừ người của Thần Y Cốc ra thì không ai có thể tiến vào, trận pháp này tốt xấu gì cũng là do sư phụ Tiêu Tương Tử của y bày ra, căn bản là không khả năng có người có thể giải nó. Kẻ này tiến vào chỉ để đưa lệnh bài, điều đó chứng minh rằng đối phương tạm thời là người phe mình, thế nhưng, đó rốt cục là ai?

"Nếu đối phương chỉ đưa lệnh bài mà không thương tổn đến Tiểu Thảo thì chứng tỏ người nọ tạm thời là bằng hữu, cho nên ngươi không cần quá lo lắng." Bùi Phi Y uống một hớp trà nóng, "Kỳ thực lúc ta dọa đám người kia thì vẫn luôn cảm thấy là có người đang ẩn nấp quan sát, nhưng đáng tiếc, ta lại không có nội lực nên căn bản không biết đối phương ở nơi nào. Lúc đó ta cứ cho là trận pháp đáng sợ kia sẽ không bị phá giải, bây giờ suy nghĩ lại một chút thì cũng là do ta bất cẩn rồi."

"Không, hôm nay ta còn muốn cảm tạ ngươi." Hiện tại thì ít nhất, Hạ Trường Khanh có thể không cần lo lắng về việc những tên hắc y nhân kia sẽ xông vào cốc nữa. Ngoài ra, bọn chúng là người của hoàng gia, chưa hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ phải chịu phạt, phỏng chừng khoảng một hai ngày nữa thôi thì sẽ có một đám người khác tới, trong quãng thời gian ấy thì y vẫn có thể làm thêm nhiều cơ quan hơn nữa..

"Ta sẽ ra ngoài thăm dò chuyện của Tiểu Thảo một chút, nhìn cái gì... không phải người xa lạ, sớm chuẩn bị sẵn sàng mới là tốt nhất." Bùi Phi Y cười nói.

"Vậy thì làm phiền ngươi." Hạ Trường Khanh cũng thản nhiên tiếp nhận sự trợ giúp của đối phương.

Sau khi Hiên Viên Công Duẫn nghĩ đến việc mình có thể tiếp cận Hạ Khô Thảo thì lúc về đến nhà, tâm tình của hắn trở nên vô cùng tốt, ngay cả hạ nhân ở trong Hiên Viên gia cũng không ngờ rằng sẽ có lúc đại thiếu gia nhà mình lại cười đến chân thật như thế, quả thực là quá đẹp trai.

"Ca, có chuyện gì mà huynh lại vui vẻ như vậy?" Hiên Viên Thiên Hữu cũng chú ý tới việc hôm nay tâm tình của ca ca rất tốt.

"Chỉ là đạt được tâm nguyện mà thôi." Hiên Viên Công Duẫn sờ sờ đôi môi, tựa hồ như nhớ lại nụ hôn lúc đó, "Hôm nay luyện võ thế nào rồi."

"Chuyện này..." Kỳ thực bữa nay Hiên Viên Thiên Hữu không luyện võ, mà là bồi Cơ Ảnh Nguyệt ra ngoài, thế nhưng hắn lại không biết có nên nói dối ca ca của mình hay không.

"Hôm nay ngươi lại cùng Cơ Ảnh Nguyệt đi ra ngoài?" Lúc Hiên Viên Công Duẫn nghĩ đến Cơ Ảnh Nguyệt thì lông mày đều nhíu lại.

"Xin lỗi, ca, Thiên Hữu chỉ là muốn..."

"Đừng nói nữa!" Hiên Viên Công Duẫn đánh gãy lời Hiên Viên Thiên Hữu, "Sau này không được tái phạm, suốt ngày lo chuyện tư tình thì còn ra thể thống gì!" Câu nói này cũng bao gồm nói luôn cả bản thân hắn, nhưng đáng tiếc là Hiên Viên Công Duẫn lại không ý thức được điều đó.

"Vâng." Hiên Viên Thiên Hữu chỉ có thể cúi đầu yếu ớt trả lời.

Cơ Ảnh Nguyệt đứng ngoài cửa siết chặt tay, không biết gần đây Hiên Viên ca ca bận việc gì mà cứ luôn biến mất, ngay cả mặt mũi của huynh ấy nàng cũng không thấy đâu, lần này nghe nói Hiên Viên Công Duẫn đã trở lại thì nàng liền chuẩn bị tới hỏi thăm, kết quả là đứng ở cửa lại nghe thấy những câu nói như thế. Cơ Ảnh Nguyệt có chút thương tâm, tại sao Hiên Viên ca ca lại chán ghét nàng như vậy cơ chứ?

Hiên Viên Công Duẫn liếc mắt nhìn cửa, quay đầu lại tiếp tục nói về việc luyện võ của Hiên Viên Thiên Hữu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp