Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính

Chương 20


3 năm

trướctiếp

Theo như Hạ Khô Thảo biết thì trong mỗi một bộ phim cổ trang hoặc võ hiệp, lúc mà mọi người đang ăn cơm ở tửu lâu thì luôn có một cảnh tượng xảy ra, đó chính là ác bá ức hiếp con gái nhà lành. Nếu cảnh tượng đó mà đặt trên người mình thì chắc chắn bọn họ sẽ không ôm ý nghĩ muốn xem trò vui.

Sự tình là như vầy, thời điểm Hạ Khô Thảo và Hạ Vô Thiên đang ngồi trong một góc an tĩnh để ăn cơm, không thể không nói, cơm nước ở tiệm này quả thực là vô cùng mỹ vị, ngay cả rượu cũng rất thơm, vì vậy kinh doanh bốc lửa cũng là điều tự nhiên.

Hơn nữa, cái sân nhỏ ở bên cạnh hai người họ có một cô nương tướng mạo ôn nhuận như nước đang cầm đàn tỳ bà hát một tiểu khúc dân gian, "Tiếng đàn lớn chói tai như gió gấp, tiếng đàn nhỏ đay nghiến như thì thầm, tiếng chói tai đan xen tiếng đay nghiến, ngọc trai rơi trên mâm ngọc."

Hạ Vô Thiên vốn là một kẻ thô lỗ nên căn bản không thưởng thức được điệu hát dân gian dễ nghe như vậy, hắn chỉ ở đó mà tự ăn thức ăn của mình.

Hạ Khô Thảo nhìn cô nương kia đang mặc một cái quần dài màu xanh biếc được làm từ vải thô, trên đầu nàng còn quấn một khối khăn vuông, cộng thêm dáng dấp ôn nhuận như nước của đối phương nữa thì thật giống như cảnh ác bá ức hiếp con gái nhà lành trong trong truyền hình.

Hạ Khô Thảo gọi tiểu nhị, bảo hắn đưa một ít ngân lượng cho vị cô nương này.

"Tiểu Thảo, đệ biết cô nương kia sao?" Hạ Vô Thiên khó hiểu hỏi.

"Nhật hành nhất thiện(1) mà thôi." Hạ Khô Thảo nếm thử chén rượu hoa hạnh được chưng cất, cậu liếm một chút, hương vị rất thơm, Hạ Khô Thảo dự định lát nữa sẽ mang về một bình cho cha.

"Tiểu Thảo! Đệ không thể uống rượu!" Hạ Vô Thiên nhìn khuôn mặt chậm rãi biến đỏ của Hạ Khô Thảo thì không khỏi nhớ lại lời mà cha đã phân phó, thân thể của đệ đệ không thể uống rượu, nếu không thì sẽ xuất hiện trạng thái toả nhiệt.

"Cái gì?" Hạ Khô Thảo cảm giác khuôn mặt mình bắt đầu nóng lên, rõ ràng ý thức rất tỉnh táo, nhưng cậu lại thấy cả người mình giống như là bị lửa đốt.

Hạ Vô Thiên lập tức đưa tay đặt lên trán của Hạ Khô Thảo, quả nhiên đã nóng lên, "Tiểu Thảo! Thân thể có cảm giác khó chịu hay không, có thấy choáng váng đầu, muốn ói hay không?"

"..." Cả người cậu chỉ bị tỏa nhiệt mà thôi, cũng không phải mang thai thì làm sao có khả năng sẽ xuất hiện loại bệnh trạng này.

"Đại gia, xin ngài bỏ qua cho ta đi!" Một âm thanh hơi nức nở truyền đến. Hạ Khô Thảo ngẩng đầu nhìn về phía nữ hài đã hát tiểu khúc kia thì thấy một nam tử ăn mặc vô cùng đẹp đẽ đang cầm lấy tay nàng, tướng mạo của hắn khá soái, nhưng đáng tiếc khuôn mặt lại mang theo vẻ hèn mọn, thực sự là đạp đổ một dáng dấp tốt như thế.

"Không phải ta đã nói rồi sao? Lần trước ngươi đụng hư ngọc bội của đại gia ta, nhưng cũng không thể tính một trăm lạng bạc như vậy được. Nếu cả đời này ngươi trả không hết thì không bằng theo ta, đừng nói chỉ là một miếng ngọc bội, dù ngươi có muốn mười cái, một trăm ta đều có thể cho ngươi."

Khuôn mặt của gã bỉ ổi đầy tự hào, khẩu khí cũng rất lớn, "Thúc thúc ta là Hiên Viên Khải, thành chủ của Hiên Viên thành, chính vì thế ở trong cái thành này, tất cả đều là do Tiếu Vân Thiên ta định đoạt."

"Phụt ~" Thời điểm Hạ Khô Thảo nghe được câu nói này thì không khỏi cười ra tiếng, nhưng không may là bị đối phương nghe được, liền đầy mặt hung ác căm tức bước tới.

Tiếu Vân Thiên vốn dĩ muốn thu thập cái kẻ dám cười nhạo hắn, nhưng kết quả là vừa nhìn thấy dáng dấp của đối phương thì lập tức ngốc ngốc.

Hắn chưa từng gặp người nào đẹp mắt như vậy, còn đẹp hơn cả đại mỹ nhân Cơ Ảnh Nguyệt ở nhà của Hiên Viên thúc thúc kia, tuy rằng mái tóc bạc trắng nhưng lộ ra dáng vẻ yếu ớt khiến người ta không khỏi muốn che chở, hơn nữa hai má của đối phương còn ửng đỏ, cả người tựa như một món ăn ngon miệng, làm người khác muốn ăn hết cậu.

Hạ Vô Thiên lập tức chặn ánh mắt bỉ ổi đang nhìn sang của Tiếu Vân Thiên để tránh ô nhiễm đôi mắt của đệ đệ hắn, thân thể cao to ngăn cản trước mặt Hạ Khô Thảo khiến Tiếu Vân Thiên mất hứng.

"Ngươi là người phương nào! ?" Tiếu Vân Thiên rất ít khi để ý đến việc trong thành nên đương nhiên cũng không biết đối phương là ai, cứ coi như là hiện tại, dù chuyện của Tiểu Bồ Tát ở Thần Y Cốc có lan truyền khắp nơi thì hắn cũng không hề hay biết.

"Ta nói này, vị cô nương kia đã không muốn thì tại sao ngươi cứ cưỡng bách người ta như vậy." Đây là lần đầu tiên Hạ Khô Thảo thấy ác bá sống sờ sờ, kỳ thực ác bá trong tầm hiểu biết của cậu chỉ là một tên tiểu pháo hôi có trí minh logout mà thôi.

Mỹ nhân không hổ là mỹ nhân, thanh âm cũng phá lệ nghe thật êm tai nha. Bị tiếng nói của Hạ Khô Thảo làm cho cả người tê dại, sắc tâm của Tiếu Vân Thiên lập tức xông ra, nhanh chóng biến đổi dáng dấp hèn mọn lúc trước, trở bộ dạng nho nhã lễ độ mà phụ thân đã dạy cho hắn, "Khụ ~ nếu vị tiểu mỹ nhân này đã nói như vậy, thì ta cũng sẽ không làm khó một cô gái yếu đuối như thế nữa." Tiếu Vân Thiên phất tay, ra hiệu để thuộc hạ thả nữ hài kia ra.

Sau khi bọn thuộc hạ đã buông tay, nữ hài lập tức ôm lấy đàn tỳ bà rơi trên mặt đất, vội vã nói lời cảm ơn, "Đa tạ hai vị ân nhân, đa tạ tiểu công tử!" Nói xong thì chạy mất, cứ lo là bị tóm trở lại.

"Mỹ nhân ~." Tiếu Vân Thiên cười cười với Hạ Khô Thảo, bất chấp mấy loại lễ phép luân lý mà hỏi, "Không biết mỹ nhân đến từ phương nào, có thể kết giao bằng hữu với ta hay không."

Hạ Vô Thiên thấy đối phương dùng khuôn mặt hèn mọn để nhìn đệ đệ mà hắn cưng nhất nhà thì hận không thể trực tiếp rút kiếm móc hai mắt của đối phương, sau đó ném gã ra ngoài.

"Mỹ nhân?" Hạ Khô Thảo nở nụ cười, Tiếu Vân Thiên tựa như nhìn thấy tiên nữ, vừa định tiến lên để nói chuyện thì thấy một thứ gì đó hất lên mặt của mình.

"A ~! !" Đôi mắt truyền tới cảm giác đau đớn khiến Tiếu Vân Thiên gào to lên, bọn thuộc hạ cảm thấy không lành lập tức bước tới đỡ lấy Tiếu Vân Thiên.

"Nếu ngươi đã không thấy rõ thì đôi mắt này còn có ích lợi gì!" Ngữ khí của Hạ Khô Thảo trở nên lạnh lẽo, bột mà cậu vừa vung đến là một loại thuốc gây mù do cha và cậu làm ra, nó có thể khiến đôi mắt lâm vào trạng thái mờ mịt, rất thích hợp để phòng thân, mà thuốc giải thì chỉ bọn họ mới có.

Tiếu Vân Thiên xoa xoa đống bột dính trên đôi mắt, nhưng không biết vì sao, hai con mắt lại hoàn toàn rơi vào trạng thái xám xịt, khắp bốn phía đều là một mảnh đen tối mênh mông. Nhớ đến loại thuốc bột kia, hắn cảm thấy dường như là mình đã mù, nhanh chóng trở nên thôi bạo tàn ác lên, hét lớn về phía Hạ Khô Thảo: "Bắt chúng lại cho ta!"

Bọn thuộc hạ hơi sợ vì đối phương có thể vẩy đống thuốc bột đó lên người mình, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt của thiếu gia đã biến thành màu trắng, toàn bộ đôi mắt giống như chỉ còn tồn tại sự phẫn nộ, làm cho người ta cảm thấy hết sức khủng bố, nhưng bọn họ chỉ là thuộc hạ, chủ nhân đã ra lệnh thì ai dám không tuân theo.

Hạ Vô Thiên rút kiếm của mình ra, bảo vệ Hạ Khô Thảo, mấy cái võ vẽ mèo quào của đám người này thì chỉ với một tay, hắn cũng có thể quật ngã được, căn bản không cần lo lắng.

Rất nhanh, đám người kia đã bị Hạ Vô Thiên đập ngã xuống đất đến mức kêu cha gọi mẹ.

Trước khi rời đi, Hạ Khô Thảo chỉ để lại một câu nói như vầy, "Nếu như muốn thuốc giải thì ba bước cúi đầu, bảy bước quỳ để đi đến quý phủ của minh chủ võ lâm tìm cốc chủ Thần Y Cốc là được, nếu như trong vòng ba ngày ngươi không đến, vậy thì đôi mắt này của ngươi sẽ vĩnh viễn như vậy, mãi mãi không thể chữa trị."

"Thần Y Cốc..." Tiếu Vân Thiên nhớ rằng cha mình đã từng nói về người của Thần Y Cốc, nhưng hắn không biết họ đã đi đến Hiên Viên thành. Nói như vậy, thiếu nữ tóc trắng này là nam, còn là đứa con trai bé bỏng của cốc chủ Thần Y Cốc, nghĩ đến đây, Tiếu Vân Thiên trực tiếp hôn mê bất tỉnh, lần này mình thật sự đã gây họa lớn rồi.

"Ca, chân đệ run." Hiện tại, Hạ Khô Thảo cảm thấy cơn tỏa nhiệt trên người mình càng ngày càng nghiêm trọng, rõ ràng đang là trời thu mát mẻ, nhưng cậu lại cảm thấy giống như là mùa hè khô nóng. Hơn nữa thân thể cậu vốn dĩ đã được ngâm thuốc cho nên thiên về thể hàn, dù là mùa hè nhưng cậu vẫn không hề cảm thấy nóng.

Hạ Vô Thiên trực tiếp ôm đối phương lên, dùng khinh công nhanh chóng rời khỏi tửu lâu, nghĩ cách lát nữa lúc cha hỏi chuyện gì đã xảy ra thì hắn nên dùng cớ gì mới tốt.

"Chuyện đã gì xảy ra?" Hạ Trường Khanh đang xem sách ở trong phòng thì đột nhiên cánh cửa bị tàn nhẫn đẩy ra, y sợ đến mức lập tức đứng dậy từ trên ghế, thì phát hiện người xông vào là Hạ Vô Thiên, mà trong ngực của hắn lại đang ôm Hạ Khô Thảo đỏ mặt, Hạ Trường Khanh lập tức lo lắng chạy tới ôm lấy cậu.

"Vừa nãy con mang Tiểu Thảo tới tửu lâu mới mở để ăn cơm, đệ ấy không cẩn thận nên uống một chút rượu." Nhìn sắc mặt của cha mình, Hạ Vô Thiên chỉ có thể nói thật.

"Không phải ta đã dặn ngươi là không thể để cho nó uống rượu sao! ? Đầu óc của ngươi có bị heo ăn chưa! ? Ngươi căn bản là không thèm nhớ kỹ lời của ta !" Hạ Trường Khanh thật sự tức giận, không biết vì sao đứa con lớn này của y lại đần như vậy, mỗi lần Hạ Khô Thảo có chuyện đều là do hắn gây họa, chẳng lẽ khí tràng của hai đứa nó không hợp sao? Hạ Trường Khanh đột nhiên có một loại ý nghĩ muốn tách bọn họ ra, nhưng dù sao đó cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, dù sao cả hai đều do mình sinh ra, môi hở răng lạnh, bất cứ người nào cũng sẽ đau lòng.

"Cha, người không nên tức giận." Hạ Vô Thiên cúi đầu, khắp khuôn mặt tràn đầy áy náy.

Hạ Trường Khanh cũng chỉ có thể xoa bóp huyệt thái dương của mình, "Tính toán một chút, đi gọi phụ thân của ngươi đun một thùng nước nóng đến đây đi, sau này ra ngoài thì nhớ báo cho ta một tiếng."

"Vâng." Hạ Vô Thiên gật gật đầu, rồi thận trọng đi ra ngoài.

Hạ Trường Khanh đặt Hạ Khô Thảo lên giường, kỳ thực sau khi uống rượu bị toả nhiệt như vậy sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa đối phương sẽ từ từ thích ứng với cảm giá quá nóng này, đợi đến lúc rượu được giải hết thì hiện tượng trên cũng sẽ dần dần giảm bớt, chỉ có điều sau thời điểm đó, cả người sẽ trở nên vô lực, nghỉ ngơi một ngày liền không sao nữa.

"Cha, con không muốn đắp chăn." Hạ Khô Thảo thật sự rất muốn cởi quần áo, nhưng Hạ Trường Khanh lại trực tiếp đem một tầng chăn bông dày đặc trùm lên người cậu, trong nháy mắt Hạ Khô Thảo liền cảm thấy nóng bức nghẹt thở.

"Ngoan nào ~ cứ đắp cho ra mồ hôi là được." Hạ Trường Khanh cuộn chặt cậu lại, không cho Hạ Khô Thảo lộn xộn, mồ hôi có thể mang rượu ra khỏi cơ thể, điều này cũng có thể khiến cho nhiệt độ trên người của cậu giảm xuống một chút.

"Nhưng mà rất khó chịu." Âm thanh của Hạ Khô Thảo mang theo tiếng khóc nức nở, loại cảm giác giống như bị nướng này căn bản là cậu không thể chịu được. Vốn dĩ Hạ Khô Thảo rất sợ nóng, việc này giống như đời trước lúc cậu chơi đùa ở ngoài sương mù, vừa vặn đụng phải khí trời có nhiệt độ cao, da dẻ bị phơi đến độ sắp nứt ra.

"Ngoan nha, không nên lộn xộn." Hạ Trường Khanh thấy bảo bối của mình làm ra khuôn mặt đáng thương kia thì không khỏi có chút nhẹ dạ, nhưng điều này không thể chứng minh là y sẽ thả chăn ra, "Con đọc cho ta nghe mấy bài vè lần trước đi, không phải con nói là mình thuộc rất nhiều bài sao?" Hạ Trường Khanh muốn dùng phương pháp này phân tán lực chú ý của Hạ Khô Thảo một chút.

"Gió thu phơ phất đêm đóng cửa, thời điểm thiên ma quỷ đốt đèn, đinh châu phụ mẫu đưa viễn khách, trước khi tặng thuốc bản một trường câu..." Hạ Khô Thảo nhỏ giọng ngâm lên.

"Còn gì nữa không?" Hạ Trường Khanh cười hỏi.

"Đại tướng quân kỵ thiên mã chấp đại tiển đầu(2) đội mũ giáp sơn, tiểu cô nương trên đài sen cầm hoa sen nhỏ mặc áo Kim Ngân, phật thủ hỏi thăm đa tạ, cổ nguyệt mới lên giữa lúc về." Tiếng nói của Hạ Khô Thảo càng ngày càng nhỏ, nửa khuôn mặt đều giấu vào trong chăn, cuối cùng chỉ còn lại âm thanh vang ong ong.

Hạ Trường Khanh nhìn động tác của Hạ Khô Thảo đáng yêu như vậy thì chỉ cười cười, tuy cái này được gọi là vè dược thảo, nhưng cũng có thể được xem như là bài vè của các cặp tình nhân, kỳ thực ở trong đó cũng có một số tên của các loại dược thảo được đọc ra, nếu như bị những lão ngoan đồng kia nghe được, thì bọn họ sẽ tức giận đến mức râu mép cũng phải nhếch lên.

Khoảng chừng nửa canh giờ sau, Phục Uyên liền gánh một thùng nước nóng lớn vào phòng, Hạ Khô Thảo cũng không cần phải đắp chăn nữa, dòng nước ấm áp rửa đi những vệt mồ hôi trên người, đồng thời cũng tẩy hết nhiệt khí còn sót lại. Hạ Khô Thảo thở phào nhẹ nhõm, lần đầu tiên cậu cảm thấy tắm mà còn có thể hưởng thụ như thế.

Chú thích:

(1) Nhật hành nhất thiện: mỗi ngày làm một việc tốt.

(2) Đại tiển đầu: con tê tê lớn


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp