Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính

Chương 12


3 năm

trướctiếp

"Hiên Viên ca ca..." Một giọng nói như oanh như yến vang lên, không biết là đã có bao nhiêu nam nhân đắm chìm trong cái thanh âm mềm mại này.

Hiên Viên Công Duẫn nhìn khuôn mặt ngượng ngùng của Cơ Ảnh Nguyệt, nữ nhân này theo hắn đã lâu, không bỏ thì không được mà bỏ đi cũng không xong, điều này làm cho Hiên Viên Công Duẫn hết sức đau đầu.

"Ảnh Nguyệt, đến cùng là ngươi muốn theo ta để làm cái gì?" Hiên Viên Công Duẫn hỏi, nữ nhân trước mắt mười tám tuổi trăng tròn, khuôn mặt như hoa đào, băng thanh ngọc khiết, hai con ngươi ngập nước, thật đúng là một tuyệt thế giai nhân nghiêng nước nghiêng thành.

"Cái kia..." Cơ Ảnh Nguyệt có chút ngượng ngùng cúi đầu, dung nhan nguyên bản tú lệ tăng thêm một vầng sắc thái, "Hiên Viên ca ca, có phải là huynh muốn tới đại hội võ lâm..."

Dừng lại một chút, dường như là nàng đã nhớ lại điều gì đó, lập tức khủng hoảng nhìn Hiên Viên Công Duẫn mà nói: "Muội nghe bọn họ bàn tán, không phải là Thiên Hữu ca ca nói cho muội biết."

Hiên Viên Công Duẫn đột nhiên cảm thấy bản thân mình đời trước tuyệt đối là không có đầu óc. Lời nói dối rõ ràng như vậy mà cũng tin, hơn nữa lại còn có thể đáp ứng yêu cầu dẫn nàng ta tới đại hội võ lâm rồi bị trúng độc, sau đó mới có thể gặp gỡ Hạ Khô Thảo. Nghĩ đến đây, Hiên Viên Công Duẫn lại bắt đầu nhớ đến người kia.

Cơ Ảnh Nguyệt thấy Hiên Viên Công Duẫn thâm tình nhìn nàng, mặt đỏ lên, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Hiên Viên ca ca, muội chỉ muốn đi xem một chút xíu mà thôi, trước đây khi còn ở Cơ gia, bọn họ không cho phép muội ra ngoài."

"Ảnh Nguyệt, lần này bọn ta có chuyện quan trọng cần thương lượng, những người không liên quan tuyệt đối không cho phép tiến vào." Hiên Viên Công Duẫn chợt cảm thấy nguyên nhân mình trúng thuốc đời trước tuyệt đối là có liên quan tới Cơ Ảnh Nguyệt.

"Nhưng mà..." Thời điểm Cơ Ảnh Nguyệt còn muốn nói thêm điều gì đó thì thấy biểu tình của Hiên Viên Công Duẫn trở nên nghiêm túc.

"Được rồi, Ảnh Nguyệt, ngươi cứ đến bồi mẫu thân ta trước đi, ta còn có việc." Hiên Viên Công Duẫn nói xong liền trực tiếp rời khỏi.

Tay của Cơ Ảnh Nguyệt siết chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay đau đớn, "Tại sao lại đối xử với muội như vậy..."

Lần đầu tiên khi Cơ Ảnh Nguyệt tới đây liền rung động với Hiên Viên Công Duẫn, một nam nhân luôn ôn hòa với mọi người. Lúc trở về nhà, nàng liền nhanh chóng tính một quẻ rồi phát hiện ra hắn chính là người định mệnh của đời mình, vì vậy Cơ Ảnh Nguyệt càng muốn bắt được Hiên Viên Công Duẫn.

Lúc Hiên Viên Công Duẫn đi trên đường thì nhớ tới chuyện ngày hôm qua mà phụ thân hắn đã kể.

Sở dĩ lần này Hiên Viên Thiên Hữu bị phạt đều là vì Cơ Ảnh Nguyệt. Thời điểm nàng ta đi ra ngoài mua son thì bị một kẻ xấu xa đùa giỡn, kết quả là Cơ Ảnh Nguyệt khóc sướt mướt chạy về nhà. Tất nhiên lúc Hiên Viên Thiên Hữu nghe thấy như vậy thì lập tức không nói hai lời liền chạy ra ngoài. Cuối cùng lại đả thương người ta, hơn nữa còn đánh nhầm người.

Sau khi Hiên Viên Khải biết được chuyện đó thì rất tức giận, nhanh chóng mang người tới xin lỗi. May mà đối phương cũng không phải là kẻ hẹp hòi gì cho nên vẫn tha thứ cho Hiên Viên Thiên Hữu, cuối cùng chuyện này mới trôi qua êm thắm.

Hiên Viên Công Duẫn thở dài, hắn cũng không biết lần này Cơ Ảnh Nguyệt có thể khiến chuyện như thế xảy ra lần thứ hai hay không.

"Cha, bao lâu nữa thì chúng ta mới đến nơi?" Bên trong xe ngựa, Hạ Khô Thảo rất chán nản mà ngáp một cái. Ngơ ngẩn trong đây vài canh giờ như thế cũng khiến cậu cảm thấy mệt mỏi, huống hồ lúc đi đường thì cái xe ngựa này di chuyển lắc lư, chẳng êm ái gì cả.

"Sẽ sớm thôi." Hạ Trường Khanh sờ sờ đầu Hạ Khô Thảo, vô cùng ôn nhu mà nói, "Thấy chán sao? Bằng không con cưỡi ngựa cùng với đại ca đi?"

"Thật ạ! ?" Vừa nghe nói tới cưỡi ngựa, tinh thần của Hạ Khô Thảo nhanh chóng tỉnh táo, lập tức từ trên giường mềm mại ngồi dậy, đi giày vào, "Không cho cha đổi ý!"

Hạ Trường Khanh vén rèm lên nói với Phục Uyên vài câu, Phục Uyên lập tức dừng ngựa rồi gọi Hạ Vô Thiên tới.

Sau khi hắn nghe thấy vậy thì rất cao hứng, lập tức xuống ngựa.

"Tiểu Thảo, đến đây đi." Hạ Vô Thiên đỡ Hạ Khô Thảo lên ngựa.

Con ngựa gọi là Lục Yêu, kỳ thực cái tên này là do Hạ Khô Thảo đặt. Đây là một con xích xà mã(*) vô cùng tốt, toàn thân thiên về sắc đỏ thẫm, dáng người thon dài mạnh mẽ, thân thể ưu mỹ. Thế nhưng đáng tiếc là nó lại phải phối hợp với một cái yên ngựa xanh biếc xấu xí hết sức nổi bật, chính vì vậy cho nên Hạ Khô Thảo trực tiếp gọi nó là Lục Yêu, cũng không quan tâm đến việc con ngựa này là giống đực.

"Ngoan nào Lục Yêu." Hạ Khô Thảo sờ soạng cổ của con ngựa vài lần, nhẹ giọng nói như thế. Lục Yêu cũng không nổi giận, phun cái mũi phì phì đáp lại một chút.

"Được rồi, chúng ta lên đường thôi!" Hạ Vô Thiên ngồi lên lưng ngựa, ôm Hạ Khô Thảo vào lòng, hô một tiếng với con ngựa, Lục Yêu giơ móng trước lên rồi chạy đi.

Cảm giác được cưỡi ngựa thật sự là rất tuyệt, Hạ Khô Thảo nghĩ vậy. Chả trách mấy vị đại hiệp đều thích cưỡi ngựa, loại cảm giác tiêu sái này quả thực rất thích hợp để tận hưởng.

Rất nhanh cả nhà bọn họ đã tới Hiên Viên thành phồn vinh. Nơi này tọa lạc ở thành chủ Côn Sơn Quốc, lúc tiến vào thành thì con ngựa bắt đầu giảm tốc độ, chậm rãi đi trên đường.

Bốn phía đều vang lên tiếng rao hàng hấp dẫn Hạ Khô Thảo – một đối tượng sống trên núi lại chưa từng va chạm xã hội.

Tuy rằng khuôn mặt bên ngoài của cậu vẫn không thay đổi, nhưng hai đôi mắt phát sáng kia lại bán đứng cậu, chứng tỏ là cậu đang hiếu kì.

"Khách quan, xin mời đến đây nghỉ trọ!" Tiểu nhị thấy bọn họ đến thì nhanh chóng bước ra ngoài nghênh đón. Thế nhưng lúc hắn mới tới cửa liền lập tức ngây ngẩn cả người. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người mọc tóc bạc nhưng tướng mạo vẫn còn là một đứa nhỏ.

Phục Uyên lập tức đứng chặn trước mặt Hạ Khô Thảo, "Chỉ ăn cơm, chuẩn bị một gian phòng riêng."

"A... A, dạ được." Tiểu nhị bị Phục Uyên dọa sợ hết hồn, vội vã thu hồi ánh mắt của bản thân, nhanh chóng mang người lên lầu, sau đó hô lớn với người ở phía dưới: "Tiên sinh, phòng số hai."

"Mang lên bốn bát canh, hai mặn hai chay, rồi thêm một bình trà nữa là được." Lúc ra khỏi cửa, Hạ Khô Thảo sẽ không hưởng thụ như đang ở nhà, đương nhiên là cậu sẽ làm sao để mọi thứ càng đơn giản thì càng tốt.

"Vâng thưa khách quan." Sau khi tiểu nhị hô một tiếng liền đi xuống lầu chuẩn bị dọn thức ăn lên.

Rất nhanh liền có người bàn tán chuyện như vầy: Thần y của Thần Y Cốc mang theo "Tiểu Bồ Tát" xuống núi, một đám người nhanh chóng kích động, Tiểu Bồ Tát đó nha, thật sự là bất đồng so với cha của cậu ấy lắm. Tâm địa siêu cấp tốt, không quản ngươi bệnh nặng hay ốm vặt, hoàn cảnh gia đình ra sao thì cậu ấy đều sẽ không thu thù lao mà chữa trị cho ngươi thật tốt. Nhưng đáng tiếc là không có ai thấy được dáng vẻ của Tiểu Bồ Tát, chỉ biết là cậu ta có một mái đầu bạc trắng.

"Cha, chúng ta không ở lại khách điếm sao?" Hạ Khô Thảo phát hiện Hạ Trường Khanh cũng không muốn ở trọ, điều này làm cho người lần đầu tiên xuống núi như cậu nghi hoặc.

"Không cần." Hạ Trường Khanh gắp một miếng thịt bỏ vào chén của Hạ Khô Thảo, "Lần này là minh chủ võ lâm mời ta tới, tất nhiên là chúng ta phải ở trong nhà của hắn."

"Không biết bộ dáng của minh chủ võ lâm sẽ ra sao nhỉ?" Trong đầu Hạ Khô Thảo nhớ lại hình tượng minh chủ võ lâm trong phim truyền hình, một thân Vương Bá khí, diện mạo ngay thẳng chính trực, vừa nhìn liền biết là người tốt.

"Khi nào con gặp sẽ biết." Hạ Trường Khanh cố ý nói mập mờ.

Bên một gian phòng khác, Hiên Viên Công Duẫn đang cùng một nam tử dùng cơm.

Diện mạo của nam tử này vô cùng tuấn tú, mặc trang phục rất đắt tiền, hẳn là người của quý tộc.

"Hả, Tiểu Bồ Tát?" Sau khi nam tử kia nghe thấy tùy tùng bên ngoài nói như vậy thì cười cười: "Công Duẫn, ngươi nói xem, Tiểu Bồ Tát của Thần Y Cốc này thật sự là thấu tình đạt lý như thế sao?"

Động tác trên tay Hiên Viên Công Duẫn dừng lại một chút.

Làm sao hắn có thể không biết Tiểu Bồ Tát kia là ai được. Kỳ thực ở đời trước, Hạ Khô Thảo căn bản không hề có loại xưng hô này, hắn cũng không biết tại sao lại xuất hiện một ít thay đổi như vậy. Hiên Viên Công Duẫn uống xong ly rượu thì cười nói: "Nếu Tiểu Bồ Tát được nhiều người ca ngợi như thế, chắc là cậu ta có chỗ hơn người."

"Ta nhớ ngươi đã từng tới Thần Y Cốc, không biết đã thấy qua Tiểu Bồ Tát tóc bạc này hay chưa?" Nam tử dừng động tác trên tay rồi nhìn Hiên Viên Công Duẫn.

"Vô Tâm, ngươi còn nhớ cái người mà ta đã từng nói là nhớ mãi không quên không?" Hiên Viên Công Duẫn tự giễu nói tiếp: "Cái cảm giác muốn từ bỏ lại không thể quên được thật sự là rất khó chịu."

"Chẳng lẽ người ngươi nói chính là Tiểu Bồ Tát kia?" Cô Vô Tâm và Hiên Viên Công Duẫn đã quen biết nhau từ nhỏ, vì thế nên bọn họ hiểu rõ đối phương là hạng người gì.

Đây là lần đầu tiên y nghe Hiên Viên Công Duẫn nói về một người nên cũng rất hiếu kỳ, rốt cuộc là ai có thể làm cho huynh đệ tốt của mình nhớ mãi không quên đây?

Đột nhiên y nhớ lại lần đầu khi Hiên Viên Công Duẫn nói cho mình biết việc này thì hắn chỉ mới có 12 tuổi thôi mà, phải không nhỉ? Khi đó Tiểu Bồ Tát còn nhỏ hơn cả hắn, chẳng lẽ huynh đệ tốt của y có đam mê luyến đồng sao?

Ngay lập tức, ánh mắt của Cô Vô Tâm nhìn về phía Hiên Viên Công Duẫn cũng thay đổi.

"..." Hiên Viên Công Duẫn cảm thấy ánh mắt của Cô Vô Tâm nhìn mình sao mà trở nên quái lạ.

Chú thích:

(*) Xích xà mã/ xích mã/ 赤蛇马:


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp