Xuyên văn chi trân ái sinh mệnh, rời xa nhân vật chính

Chương 1


3 năm

trướctiếp

Aki thích truyện này lắm nè, mà tìm mãi mới có người dịch đến chương 85 ^^

Mình có tìm truyện này trên wattapad rồi, cơ mà mọi người đều đăng đến chap 45 trở xuống nên mình quyết tâm đăng đến chap 80 trở lên luôn *mắt lấp lánh*

---------------------------

Hạ Khô Thảo bị cơn đau làm tỉnh, mở mắt ra lại nhìn thấy một cái mùng màu trắng, chờ chút, mùng? ? Cái mùng dành cho mùa đông này từ đâu tới, hơn nữa bệnh viện cũng sẽ không có loại giường ngủ kiểu này?

Lúc Hạ Khô Thảo muốn đứng dậy thì phát hiện mình căn bản không thể nhúc nhích, trên người còn nồng nặc mùi thuốc, xem ra là mình bị thương.

Cậu giương mắt đánh giá chiếc giường cổ sắc cổ hương(1) này một chút.

Giữa lúc Hạ Khô Thảo đang chán chường thì cửa đột nhiên mở ra.

Cậu muốn quay lại để nhìn thì phát hiện đầu của mình cũng không nhúc nhích được.

"Tiểu Thảo, ca ca tới thăm đệ đây." Tiếng nói trẻ con nho nhỏ vang lên, một cái bóng đen sì lập tức ập lên mặt của Hạ Khô Thảo, sau đó cậu liền nhìn thấy một đứa trẻ có tướng mạo đáng yêu, hai mắt to tròn nhìn chằm chằm mình.

Hai người cứ như vậy mà đối mặt với nhau, đột nhiên đứa trẻ kêu to lên "A! ! ! ! ! Cha, phụ thân, đệ đệ tỉnh rồi nè! ! ! !" Vội vã chạy ra ngoài, hoàn toàn không để ý tới Hạ Khô Thảo đang khổ bức ở trên giường.

Đứa trẻ vừa đi ra ngoài không quá một phút liền mang theo một loạt tiếng bước chân truyền đến.

Bởi vì không thể quay đầu nên Hạ Khô Thảo cũng không tài nào nhìn thấy được rốt cục là có bao nhiêu người từ bên ngoài vào đây.

"Bảo bối." Một mùi hương dược thảo quen thuộc xông tới trước mặt Hạ Khô Thảo.

Cậu nhìn thấy một người thanh niên tuấn mỹ ôm mình lên, đôi mắt y tràn ngập sự lo lắng. Điều này làm cho Hạ Khô Thảo từ nhỏ không cha không mẹ cảm nhận được một trận ấm áp

Thanh niên quay đầu, lớn tiếng nói với một nam nhân cao lớn: "Uyên, nhanh sai người đưa nước nóng tới, ta phải tẩy rửa thân thể cho bảo bối, còn nữa, hòm thuốc của ta cũng mang đến luôn."

Nam nhân cao to gật gật đầu, bởi vì nguyên nhân khuất sáng cho nên căn bản Hạ Khô Thảo không thể nhìn thấy dáng vẻ của người kia, nhưng cậu có thể thấy rõ bộ dáng của đứa trẻ.

Nó khoảng chừng 10 tuổi, mang theo một đôi mắt màu đen vừa to vừa tròn liên tục nhìn chằm chằm vào cậu, đứa trẻ nọ mặc một bộ trang phục cổ trang màu xám tro.

Lại nhìn về phía người thanh niên kia một chút, cũng là cổ trang, đã vậy lại còn có thêm một mái tóc đen dài trên đầu. Cậu quan sát chiếc giường cổ sắc cổ hương này một lần nữa, lẽ nào đây chính là xuyên việt sao?

"Cha, sao đệ đệ tỉnh rồi mà cứ ngẩn người như vậy?" Nam hài ngoẹo cổ nhìn đệ đệ trước mắt vẫn không có phản ứng gì.

Thanh niên vừa nhìn liền sợ hết hồn, đứa nhỏ vui vẻ thích cười trước đây hiện tại chỉ còn lại một đôi mắt đờ đẫn nhìn về phía trước (đó là ngẩn người), hoàn toàn không có phản ứng gì, "Bảo bối, nhìn cha đi, không sao rồi, qua hết rồi." Thanh niên ôm Hạ Khô Thảo nhẹ giọng an ủi.

Khi thấy người thanh niên an ủi mình, Hạ Khô Thảo mới kịp phản ứng lại, biết đối phương lo lắng thì khẽ mỉm cười.

Toàn thân băng bó chỉ lộ ra miệng và hai mắt, thoạt nhìn vô cùng buồn cười nhưng lại khiến cho người thanh niên không khỏi đỏ mắt. Nếu không phải lúc đó y sơ sẩy thì làm sao mà bảo bối của y lại có thể biến thành như vậy, mối thù này, y nhớ kỹ.

Nhìn sắc mặt của người thanh niên nọ đen lại, ánh mắt âm u, cứ tưởng rằng mình chọc giận y, Hạ Khô Thảo sợ đến mức không khỏi run một cái.

Thanh niên cảm thấy hài tử trong lòng mình run rẩy, biết bản thân đã dọa sợ nó, nhanh chóng đổi về khuôn mặt ôn nhu như lúc ban đầu.

Nam nhân cao lớn lúc nãy đi vào phòng, ho nhẹ một chút, thanh niên buông Hạ Khô Thảo ra, nhận lấy hòm thuốc trong tay nam nhân.

Sau khi lấy kéo và băng gạc mới ra khỏi hòm thuốc, y bắt đầu tháo từng vòng băng gạc cũ, cuối cùng cũng tháo xong, đôi mắt y hơi đỏ lên, nam nhân vỗ vỗ vai thanh niên, cúi người ôm lấy Hạ Khô Thảo.

Hạ Khô Thảo được đặt vào trong nước ấm, ngẩng đầu nhìn dáng dấp của người nam nhân kia.

Nói như thế nào đây, tuy rằng tướng mạo vô cùng bình thường, mặt mày lại còn mang theo một vẻ uy nghiêm bất đồng so với người khác, mày kiếm mắt sáng như sao, thân thể cao to uy mãnh, tựa như một vũ phu. Tuy nam nhân này hết sức nghiêm túc nhưng lại vô cùng dịu dàng, đây chính là con người sắt đá nhu tình trong truyền thuyết sao?

Nam nhân quan sát Hạ Khô Thảo vẫn luôn ngơ ngác ngắm nhìn mình, đối mặt với đôi mắt đen lay láy kia, trái tim hắn liền mềm nhũn, động tác trên tay càng ôn nhu.

"A..." Tuy nơi này là một địa phương xa lạ, nhưng Hạ Khô Thảo vẫn muốn biết rõ chủ nhân của thân thể này rốt cuộc là có quan hệ gì với bọn họ. Nhưng lúc cậu hé miệng thì lại phun ra một loại âm thanh khàn khàn khó nghe, hoàn toàn không nói ra lời.

"Bảo bối, làm sao vậy, cha ở đây." Thanh niên bị tiếng la khàn khàn bất ngờ vang lên dọa sợ hết hồn, nhanh chóng bước tới quan sát thân thể Hạ Khô Thảo.

"A... A..." Không phát ra được thanh âm nào hết, trong lòng đích thực là buồn bực.

Thanh niên tựa hồ là hiểu được Hạ Khô Thảo muốn nói điều gì, khẽ mỉm cười, sờ sờ đầu của cậu: "Bảo bối đừng sợ, âm thanh chỉ là tạm thời thôi, sau này sẽ tốt hơn."

Thanh niên một bên tẩy rửa nước thuốc còn lưu lại trên thân thể của Hạ Khô Thảo, một bên nói cho cậu tất cả những gì đã phát sinh trong quá khứ....

Thì ra thân thể này cũng tên là Hạ Khô Thảo, trước đây lúc cậu vẫn là một cô nhi, lão viện trưởng đã tiện tay lật một quyển sách, đặt tên cậu dựa trên một loại thảo mộc.

Thanh niên trước mắt đương nhiên là cha của cậu, gọi là Hạ Trường Khanh, mà nam nhân là phụ thân thì gọi là Phục Uyên, đứa trẻ là ca ca, tên gọi Hạ Vô Thiên, lớn hơn cậu bốn tuổi.

Nam nam sinh tử và vân vân quả nhiên là khẩu vị nặng!

Hạ Khô Thảo cảm thấy không được tỉnh táo cho lắm, chỗ này là Thần Y Cốc, cũng không phải là vì chỉ có một thần y, mà là có một đoàn thần y.

Truyền thuyết kể rằng, có một đứa trẻ rất mạnh mẽ nhưng lại hết sức cao ngạo tự xưng là thần y "Diêm Vương Phạ"(2), sau khi nó đánh bại một đống danh y liền sống mai danh ẩn tích, đi tới một địa phương có phong cảnh đẹp đẽ nhưng lại ít người để định cư.

Truyền thuyết kể rằng, có một đống người không cam lòng bị tư tưởng của một lão danh y mai một, chính vì thế cho nên liền tới chỗ của "Diêm Vương Phạ" để định cư, bắt đầu đổi mới bản thân.

Truyền thuyết kể rằng, Thần Y Cốc có rất nhiều danh y đến từ nhiều nơi trên thế giới, nhưng bọn họ chỉ nghe lệnh của một mình "Diêm Vương Phạ". Nếu như người thân của người bệnh hoặc là bệnh nhân khiến cho "Diêm Vương Phạ" chán ghét, như vậy thì họ còn lâu mới được danh y chữa trị.

Còn về bản thân Hạ Khô Thảo, nửa năm trước, vì cha không muốn trị liệu cho một nam tử đang trúng độc, chính vì thế nên cậu đã bị vợ hắn lừa gạt đến mức ngơ ngẩn mà rời khỏi Thần Y Cốc.

Thời điểm tìm thấy thì họ phát hiện thân thể cậu đang bị ngâm trong một cái ao chứa đầy thuốc độc, trên người cũng tràn lan các loại vết thương, mà tung tích của nữ nhân kia thì đã không thấy đâu.

Trong lúc nhi tử hôn mê, Hạ Trường Khanh vẫn luôn tự trách bản thân, bỏ ra hơn một tháng mới có thể chữa lành ngoại thương cho nhi tử, nhưng độc tố trong cơ thể vẫn còn. Hiện tại thân thể của Hạ Khô Thảo tựa như một cái ấm đựng thuốc.

Sau khi tẩy sạch cơ thể của cậu xong, Hạ Trường Khanh ôm lấy Hạ Khô Thảo, lau khô thân thể, mặc áo lót vào, nhẹ nhàng đặt cậu lên giường mềm mại, "Bảo bối ngoan, cha đi sắc thuốc cho con, con cứ ngủ tiếp đi."

Hạ Khô Thảo nhẹ nhàng gật đầu, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại. Nhìn tiểu bảo bối của mình ngoan như vậy, Hạ Trường Khanh đắp kín mền rồi nhanh chóng rời khỏi.

Cửa mới vừa đóng lại, Hạ Khô Thảo liền mở hai mắt ra.

"Thật sự là một cái thế giới kì quái." Đây là tiếng cảm thán trong nội tâm của Hạ Khô Thảo.

"Chờ đã! ! Hạ Vô Thiên, Hạ Trường Khanh, Thần Y Cốc! ! ! ! Đây không phải là nhân vật trong tiểu thuyết sao?"

Đại não của Hạ Khô Thảo nhanh chóng xoay chuyển.

Trước khi xuyên qua đây thì cậu vẫn chỉ là một sinh viên đang tìm việc, tốt nghiệp từ đại học X hệ Đông y.

Từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện, sau khi trưởng thành thì tự lực cánh sinh cho đến lúc tốt nghiệp đại học. Thời điểm vừa tốt nghiệp xong liền may mắn tìm được một công việc tốt, nhưng vui vẻ chưa được bao lâu thì trên đường về nhà, cậu đang đi vào một con hẻm nhỏ thì bị người ta trùm bao tải lên đánh một trận. Trước khi hôn mê chỉ nhớ rõ đối phương nói cái gì mà tiểu bạch kiểm, câu dẫn ai ai đó mà có trời mới biết.

Đại ca ơi, mấy anh đánh lầm người rồi.

Cậu cũng có chút ấn tượng với cái thế giới mà mình xuyên qua. Đây chính là cuốn tiểu thuyết do học muội duy nhất trong lớp của cậu giới thiệu cho. Vì nàng nói bên trong có một nhân vật mang một cái tên rất hiếm thấy giống cậu.

Xác thực đúng là vậy, tên của người này giống mình y như đúc, theo mọi người miêu tả là...

Y có khí chất thiên nhân phong hoa trác việt (3), tuy rằng tóc trắng phau phau nhưng mỹ dung tuyệt đẹp kia lại khiến cho người ta khó lòng chống đỡ, y còn là người kế vị tương lai của Thần Y Cốc.

Tuy y thuật cao minh nhưng tính tình lại lãnh đạm vô cùng, so với cha mình thì bản thân y càng không có tình người. Dù cho người ta có chết thảm hay căn bệnh đã bước đến giai đoạn cuối cùng đi chăng nữa, chỉ cần y cự tuyệt thì họ sẽ không còn đường sống sót.

Nhưng cái người lạnh lùng này lại yêu phải một tên tra nam...

Không sai chính là tra nam, lúc đó Hạ Khô Thảo đã nhanh chóng muốn vứt truyện.

Đây không phải là BG sao? Tại sao còn có BL! !

Tra nam là thành chủ của Hiên Viên thành, tên là Hiên Viên Công Duẫn. Nhưng người hắn yêu lại là một nữ tử tên là Cơ Ảnh Nguyệt, vì nàng mà hắn lần lượt lợi dụng Hạ Khô Thảo hết lần này đến lần khác, làm tổn thương y, tuy biết vậy nhưng y vẫn vui vẻ chịu đựng cho đến lúc chết đi. Đây hoàn toàn là một cuộc tình tay ba đầy cẩu huyết.

Mà Cơ Ảnh Nguyệt lại là nữ chính trong truyền thuyết. Xinh đẹp, cơ trí, thông minh, mê đảo một đống nam tử, trong đó bao gồm cả nam chính là Hiên Viên Thiên Hữu, đệ đệ của Hiên Viên Công Duẫn.

Kết cục phía sau chính là Hạ Trường Khanh ốm chết, Hạ Vô Thiên bị nữ chính sát hại, Phục Uyên báo thù không những không có kết quả mà còn chết không toàn thây.

Về phần vị nữ chính này đây lại trở thành vua của một phương kèm theo một đống hậu cung bồi bạn.

"Aiii, tui không muốn trở thành thuốc giải độc gì gì đó đâu." Hạ Khô Thảo thở dài, nhớ đến tình tiết cuối cùng, thân thể này bị Hiên Viên Thiên Hữu giam cầm một thời gian để lấy máu, tuy rằng trốn thoát nhưng vì cứu Hiên Viên Công Duẫn mà lại rơi xuống vách núi, cuối cùng rơi vào kết cục sống không thấy người, chết không thấy xác.

"Nếu như vậy thì mình liền rời xa vụ tai nạn này đi, trân quý sinh mệnh, rời xa nhân vật chính."

--------------

Chú thích:

(1) Cổ sắc cổ hương: mang sắc thái và hương vị cổ xưa.

(2) Diêm Vương Phạ/ 阎王怕: diêm vương sợ hãi. Chữ 怕 (phạ) là lo lắng, sợ hãi, e ngại.

(3) Khí chất thiên nhân phong hoa trác việt: Khí chất tiên nhân (người của trời = thiên nhân), sang trọng ưu nhã hơn người thường.

Editor: H


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp