Edit : Tiểu Hạ
Beta : Tiểu Hạ

________________________________________


Mang tâm tình mờ mịt trở về nhà, vừa mới đứng trước cửa thay giày thì đã có thể ngửi thấy mùi hương của đồ ăn từ trong phòng bếp bay ra. Ninh Thu đem cặp sách vứt trên ghế sô pha, lon ton chạy đến cửa phòng bếp , lặng lẽ nhìn vào trong xem xét. Đến ngay cả một câu “Mẹ” cũng không kêu lên, cô chỉ nhìn thấy một cái bóng lưng mảnh khảnh đang bận rộn trong bếp. Bởi vì đang cong mình, thế nên Ninh Thu không nhìn thấy rõ mặt người nọ, nhưng xem ra thì hẳn là một cậu thiếu niên rồi.
Đang nếm thử một ngụm canh, dường như người nọ đã nhận ra có tiếng vang, theo thói quen khóe miệng lại cong lên, vừa quay đầu lại đã bắt gặp ngay tầm mắt dò xét của Ninh Thu. Nhẹ nhàng cười cười, môi mỏng hé mở: “ Bạn học Ninh Thu, ta lại gặp nhau rồi.”


“Như thế nào lại là cậu? Cậu làm sao lại ở trong nhà tôi?” Ninh Thu trong lòng khiếp sợ giờ đã lan đến trên mặt, đôi mắt cũng đã mở đến cực đại , vẻ mặt lúc này chính là không thể tin nổi nữa!
“ Vì cái gì lại không thể là tôi?” Trì Ẩn trên khóe miệng vẫn còn hiện nụ cười chưa tan, cứ thế thưởng thức sắc mặt từ kinh ngạc chuyển đến suy tư của nữ hài trước mặt, cuối cùng thì lại lộ vài phần cảnh giác cùng khó hiểu. Chắc hẳn nếu cậu mà còn không giải thích thì chỉ sợ rằng phải đến cục cảnh sát trình diện mất thôi !


Đang lúc Trì Ẩn định giải thích lý do tại sao cậu lại xuất hiện ở đây thì trong phòng ngủ truyền đến tiếng bước chân, từ xa đã nghe thấy: “ Thu Thu về rồi đấy à?”


Phương Lan từ từ đến phòng bếp, vừa nhìn thấy Trì Ẩn đang hầm canh thì nhanh chóng kéo người ra, quan tâm nói: “ Chuyện bếp núc này để dì làm là được rồi, con cùng với Tiểu Thu đi làm bài tập đi.”


Đem Trì Ẩn kéo ra, Phương Lan mới đối mặt với vẻ kinh ngạc của Ninh Thu mà giải thích: “Đây chính là Trì Ẩn ca ca, các con học chung một trường, sau này cùng nhau đi học đi.”


Gặp phải Trì Ẩn quả thật là ngoài dự liệu. Trước kia Phương Lan cùng với mẹ của Trì Ẩn chính là bạn thân thuở nhỏ, hai người cũng là từ tiểu học đến cao trung đều ngồi cùng bàn. Chỉ là sau này mẹ của Trì Ẩn phải gả xa, hai người cũng ít khi gặp nhau hơn, bất quá vẫn giữ liên lạc. Mấy năm sau lại không hiểu vì sao lại không thể liên hệ được nữa, Phương Lan cũng không nghĩ nhiều, tưởng rằng đối phương đã đổi số mà quên nói với bà thôi.


Thế nhưng hôm nay lúc đứng ở ngoài cổng trường nhìn thấy cậu thiếu niên này, Phương Lan liếc mắt một cái cũng biết ngay được thân phận của cậu. Đơn giản chỉ vì cậu có khuôn mặt vô cùng giống với mẹ mình. Bắt chuyện được một lúc, Phương Lan cũng hiểu được hoàn cảnh của cậu trong mấy năm qua.
Cha mẹ qua đời sớm, họ hàng lại quá khắt khe, hiện tại lại còn đuổi cậu tới đây. Nhìn thấy cao tam lại là thời kỳ mấu chốt, tâm tình cũng bị lây động, Phương Lan thấy cậu cô đơn không ai che chở, thế nên cũng không đành lòng nhìn, liền mang theo cậu trở về nhà luôn.


Đơn giản trong nhà còn có một cô nhóc cao tam trung, cậu bé này lại cùng con gái mình học chung một ngôi trường, thế nên ở dưới một mái nhà cũng không gì là không ổn, chuyện khác chờ đến khi tốt nghiệp cấp ba nói sau cũng không muộn.


Ôm ý nghĩ như vậy, thế nên Phương Lan cùng chồng Ninh Dịch quyết định đem cậu về ở cùng. Vốn định chờ Ninh Thu về rồi báo cho con biết, nào ngờ hai đứa đã gặp nhau rồi.


Nghe xong lời mẹ giải thích, Ninh Thu cũng không biết nên làm biểu tình gì cho phải, chỉ có thể cười để che giấu sự xấu hổ của mình. Trong nhà đột nhiên lại có thêm một người, lại còn là nam sinh cùng tuổi với cô nữa, Ninh Thu cũng chỉ có thể gật gật đầu, xong liền xách balo trở về phòng mình.


Cùng Trì Ẩn vài lần chạm mặt, Ninh Thu cũng không biết đối với nam sinh này có cái ấn tượng gì nữa. Giống như không có hảo cảm nhưng cũng không thấy ghét, trừ bỏ những lần gặp mặt ngẫu nhiên có chút không thoải mái ra thì cũng chẳng có gì đặc biệt cả.


Kể từ ngày hôm đó, Trì Ẩn liền ở lại Ninh gia. Còn Trì Lê thì vừa về nhà thì chuyện làm đầu tiên chính là cáo trạng, thêm mắm dặm muối một phen đem sự tình kể lại, tự nhiên cũng khiến người nhà mình đối với Trì Ẩn thêm lửa giận.


Nghĩ thằng nhãi ranh này ăn của bọn họ, dùng của bọn họ, kết quả lại dám đối với con gái bảo bối của bọn họ mà động thủ, thật đúng là nuôi phải một con bạch nhãn lang mà. Trì gia nguyên bản vốn đã tính toán đợi khi Trì Ẩn trở về sẽ hảo hảo giáo huấn cậu một trận, nào biết mấy ngày tiếp theo đến cả cái bóng cũng chẳng nhìn thấy.


Không nhìn thấy còn chưa tính, dù sao cũng không phải người quan trọng. Bọn học không cần thông báo, không nhúc nhích mà dùng ý niệm tìm người cũng được. Trì gia cũng khôi phục lại như trước, phảng phất như trong nhà thiếu một cá nhân cũng không có một tia ảnh hưởng nào cả.


Biết được Ninh Thu trong lần thi khảo đầu tiên được đề trong top 10, Phương Lan cao hứng đến không khép được miệng. Làm cha mẹ, ai mà chẳng mong con cái mình đi học đạt thành tích tốt, tương lai tìm được cái công việc nhẹ nhàng lương cao đâu chứ?


Mà sống nhờ ở Ninh gia là Trì Ẩn cũng tỏ vẻ chúc mừng, còn tặng cho cô một tá lá bùa. Mặt trên dùng chu sa vẽ không ít đồ án mà Ninh Thu nhìn cũng không hiểu nổi, nói là làm vật tùy thân cho cô, để trừ tà gì đó.


Đã có một lá bùa hộ mệnh Tân Từ đưa cho, Ninh Thu cũng đem lá bùa kia nhận lấy, để ngay ngắn ở trong ngăn kéo. Cô cho rằng cái này cũng không phải chuyện lớn gì, nào biết từ lúc ở trong phòng khách cho đến lấy nước uống, đối phương luôn nhìn cô với ánh mắt kì quái, lại dường như đang tức giận, phảng phất tia oán trách.


Cảm thấy có chút chột dạ, Ninh Thu giả cười hóa: “Cậu như thế nào lại nhìn tôi như vậy?”


Không trực tiếp hỏi chuyện lá bùa, Trì Ẩn lại hỏi ngược lại: “Cậu vì cái gì mà không cùng tôi đi học? Lẽ nào ở bên phía khu dạy học kia, sẽ không gặp phải cái sự tình nào sao?”


Không hỏi đến lá bùa a, Ninh Thu cũng bị làm cho lúng túng, cái biết cái không gãi gãi đầu: “ Tôi lúc khai giảng đã bị phân đến đó nha, có thể là không có thành tích nhập học rồi.”


Thành tich? Chẳng lẽ cô ấy lại cho rằng hai khu dạy học khác nhau ở chỗ thành tích sao? Trì Ẩn cũng là lần đầu tiên nghe được cách nói này, đồng thời cũng bắt đầu tin tưởng cái thần sắc mê mang của cô nương này, quả thật là không biết gì về tình hình thực tế rồi.


Lam Phong cao trung chỉ thu nhận hai loại học sinh: Một loại là con cháu của bắt yêu sư gia tộc, một loại khác đó là yêu tu luyện thành người. Bị thu vào trường học, mỗi người đều rõ ràng cái khu mình học là gì, biết được đồng học của mình là người, là yêu.


Lực lượng Nhân tộc và Yêu tộc ở cao trung Lam Phong là chủ yếu, cũng chính là kiềm chế, chế ước lẫn nhau. Mấy năm nay có thể bảo trì hòa bình, hoàn toàn là nhờ các đại yêu cùng với trưởng bối yêu sư gia tộc trấn áp, nếu không sớm đã loạn lên cả rồi.


Lúc vừa mới nghe cao trung Lam Phong lại thu nhận một nữ hài Nhân tộc, tất cả mọi người đều cho rằng cô gái này sẽ bị phân đến Nhân tộc bên kia, nào hiểu thế nào lại đi đến Yêu tộc, nghe nói vẫn là phong tứ tự mình đi đòi người.
 Chú ý đến tin tức này, nội tâm Trì Ẩn có chút dao động. Cậu xác thực đối với cái việc học tập, sinh hoạt của Yêu tộc thì thập phần tò mò, đồng dạng, một ý niệm cũng ở trong lòng cậy bắt đầu nảy sinh.


Nếu có thể khống chế người này thì có nhiêu tốt đây?


Có thể tiếp xúc với người của Yêu tộc gần như là số 0, thế nhưng nếu người này giúp cậu ta, chẳng phải tương đương sẽ có Yêu tộc xếp cùng nhãn tuyến sao? Lúc cần thiết còn có thể trở thành cậu đối phó với Yêu tộc, một tên hai nhạn mà.


Vì thế lần đầu tiên hai người gặp nhau ngẫu nhiên, bất quá là do Trì Ẩn thiết kế mà ra. Chính là ở một lần gặp trên đường, cậu thấy trên người Ninh Thu có chi thuật bóng đè. Thế nên cậu mới tính toán làm nhiễu loạn tinh thần của cô, khiến cho cô có nỗi sợ hãi, căm ghét đối với yêu vật. Lại đi một bước vào tâm cô, làm cô mất hết đi hết niềm tin, dẫn đường đứng bên hàng ngũ trừ yêu.
Nào ngờ kế hoạch tốt này lại bị Tân Từ phá hỏng mất.


Hồi tưởng lại kế hoạch thất bại, Trì Ẩn không tránh khỏi việc hiện ra một tia cảm xúc thực, lại vừa hay bị Ninh Thu bắt gặp phải. Mím môi, áp xuống cảm giác cổ quái trong lòng, Ninh Thu hỏi: “ Nếu không có việc gì nữa, thế tôi về phòng trước nha?”


Tràm ngâm một lát, lại chỉ về phòng ngủ sau lưng Ninh Thu, Trì Ẩn chậm rãi mở miệng: “ Cậu có thể đem con dao kia tặng cho tôi không?”


Cậu ta như thế nào lại biết mình có một con dao nhỏ? Ninh Thu trong đáy mắt hiện lên sự nghi hoặc, nhưng vẫn khẽ lắc đầu, khuôn mặt xin lỗi: “ Thật ngại quá, con dao kia không thể tặng cho cậu.”


Bởi vì kết quả thi khảo lần đầu đã có, trường học khen thưởng một phen đoản đao, chuyện này Ninh Thu cũng không nói cho ba mẹ biết, cái thanh đao lóe u quang này cũng được Ninh Thu cất ở đầu giường. Vốn tính toán sẽ dùng nó để gọt hoa quả, nhưng thấy nó có giá trị như vậy mà đem đi gọt hoa quả thì thật phí phạm của trời, thế nên liền để lại xem xét.


Không biết Trì Ẩn như thế nào lại biết chuyện này? Cũng vì vậy mà làm cho Ninh Thu lại thêm đề phòng cậu ta lần nữa, nhìn Trì Ẩn đã không tự giác mang thêm vài phần xem kỹ.


“Này.” Trì Ẩn cũng không rối rắm, chỉ là ý cười chưa đến đáy mắt, xoay người trở về phòng ngủ của mình, chỉ lạnh lùng lưu lại một câu: “ Vậy à.”


Tâm tư tỉ mỉ của Ninh Thu đương nhiên cũng cảm nhân sự biến hóa nhỏ của Trì Ẩn, thở dài về phòng, còn nhân tiện đem cửa khóa lại. Cô trước nay chưa từng khóa cửa, nhưng trong lòng đột nhiên lại cảm thấy vô cùng bất an buộc cô phải làm vậy.


Một đêm không mộng.


Từ sau lần thi khảo đầu tiên, Ninh Thu phát hiện ra dường như ban lão sư đối với cô thái độ càng thêm hữu hảo, ánh mắt cũng như nhìn một mỏ vàng rực rỡ vậy. Chỉ cần vừa tan học là sẽ lại lôi cô đi tham khảo một ít vấn đề thâm sâu, đề cập đến những vấn đề rộng đến mức cô còn chưa tiếp xúc qua lần nào. Cũng may các lão sư không làm khó cô, chính mình nói thì lấy làm thích thú, phảng phất chỉ muốn cá nhân lắng nghe bọn họ giải thích.


Lớp học vẫn vậy, học sinh lười nhác thì vẫn như cũ lười nhác, thế nhưng nhiệt huyết học tập cũng dần dần tăng lên. Trong lớp tuy vẫn còn rất nhiều học đồng làm việc riêng, nhưng tốt xấu vẫn có ánh mắt mê mang nhìn chằm chằm lên bảng đen viết công thức, rồi lại viết vài lần.


Nhận thấy sự biến hóa không nhỏ của các học sinh, các lão sự như tiêm phải liều thuốc máu gà tới nhiệt tình, còn phá lệ cho Ninh Thu làm lớp trưởng, phụ trách việc giải đáp các nghi vấn, trợ giúp bạn học cùng nhau tiến bộ.
 
Có trời mới biết lúc Ninh Thu nhận chức Lớp trưởng thì khiếp sợ đến mức nào. Phải biết rằng lớp học này trược nay không hề có ban cán bộ, đến đại biểu cũng không luôn, chứ càng miễn bàn đến lớp trưởng. Ninh Thu cũng lén hỏi Tân Từ về vấn đề này, được đến câu trả lời là không cần thiết, đồng thời cũng vì nhận mệnh ai khác thì ban cán sự còn lại sẽ không phục. Bởi vì chẳng ai muốn bị người khác quản thúc cảm giác, đặc biệt là cùng chính mình thế hệ, thực lực còn không bằng mình.


Biết được nguyên nhân Ninh Thu được nhậm chức Lớp trưởng một cách nhanh chóng như vậy, cô lập tứcnhìn về bốn phía phòng học. Nhìn thấy gương mặt của các bạn học vẫn chưa toát lên vẻ bất mãn, hay thần sắc kháng cự, có như vậy cô mới cảm thấy nhẹ nhàng một chút, nhưng tức khắc cũng cảm thấy gánh nặng trên vai lại thêm to lớn rồi.


Trước nay cô vốn là người vẫn luôn giúp đỡ mọi người, nhưng hiện tại tổng quan mà nói thì thấy yêu cầu của mình cũng có chút thay đổi. Cùng nhau học tập trong suốt một tháng, cô cũng đã chậm rãi hiểu được tính tình của các bạn học, không yêu học tập, tự nhiên cũng sẽ không mở miệng hỏi cô những chuyện có liên quan đến chuyện học rồi. Mà các lão sư đối với bọn họ cũng chẳng thèm để tâm, cho bài tập cũng chỉ khinh thường mà đưa ra, huống chi đến chuyện luyện tập thêm chứ.


Nhưng thi đại học lại là “thiên quân vạn mã qua một cây cầu độc mộc”, cạnh tranh rất chi là kịch liệt, không ta sống ngươi chết, làm sao có thể qua loa được. Hơn nữa nếu cái lớp này mà không có thời gian luyện tập thêm để tiếp thu kiến thức thì chắc chắn là không ổn rồi.


Đối với suy xét này, Ninh Thu quyết định mỗi ngày vào lúc nghỉ trưa sẽ rút bớt thời gian để hỗ trợ các bạn học, bố trí thêm cho họ vài cái đề mục khó, để cho họ lúc rảnh liền làm.


Cách này đương nhiên không phải là cưỡng chế, tùy từng bạn học mà áp dụng vào, làm cho bọn họ có hứng thú thì tới, không hứng thú thì liền tính toán tiếp. Vừa mới bắt đầu buổi học bù đầu tiên, chỉ có Tân Từ và Lam Cơ đến. Tân Từ thì mỗi ngày đều nghỉ trưa tại phòng học, nhìn thấy cậu Ninh Thu cũng chẳng cảm thấy có gì kì quái. Còn Lam Cơ, cô nương này trước giờ đều rất ham học hỏi, thấy cô tới cũng không ngoài dự kiến của Ninh Thu.


Tân Từ từ đầu đến cuối đều nhìn bảng đen bảng đen không chớp mắt, Lam Cơ thì hì hục nỗ lực ghi chép lại, thường thường lại nhíu mày nhìn đề mục Ninh Thu lưu lại. Ba người ở trong phòng học cũng xem như hài hòa, trừ bỏ giọng Ninh Thu thanh thúy giảng bài ra, chỉ còn dư lại tiếng ngòi bút dừng trên trang vở lả tả tiếng vang.


Cứ như vậy liên tục một vòng, giữa trưa lớp học nhỏ này lại đón tiếp hai vị học sinh. Ninh Thu đối với vóc dáng, tóc tai của một nam sinh có ấn tượng khắc sâu, bởi vì cậu ta là người ở trong cuộc thi khảo vừa rồi vẽ một con rùa đen. Sau khi thành tích được công bố, Ninh Thu cũng chú ý một chút, quả nhiên vị nam sinh thích rùa đen này như ý nguyện nhận ngay quả trứng ngỗng. 


________________________________________


TRUYỆN CHỈ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD ROSRY_HA. CẤM REUP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC. XIN CẢM ƠN

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play