Edit: Chou

Beta: Dii

____________________________

Sau đó cuối cùng Sở Du cũng chịu bớt nói lại.

Vừa ăn xong, bà ta vội kiếm cớ tạm biệt Hứa Nặc rồi chuồn gấp, cứ như trong cái nhà này có quái vật không bằng, phải té gấp.

Sở Du với Lộ Vũ Thần vừa bước ra đến thềm cửa.

"Quà nè."

Lộ Tinh Thần cầm theo mấy cái túi, đưa qua.

Sở Du nhíu mày: "Quà gì?"

Lộ Tinh Thần: "Quà ra mắt của con rể bà đấy."

Sở Du: "..."

Lộ Tinh Thần tựa người vào cây cột lớn cạnh cửa: "Chứ không lẽ bà nghĩ là tôi tặng?"

Sở Du hừ lạnh một tiếng: "Không cần, tấm lòng của nó hôm nay tao đã cảm được rồi."

Lộ Tinh Thần mỉa mai cười: "Vậy chắc là bà đang cảm động lắm ha."

Sở Du vốn đã quay người đi, nghe vậy liền đứng lại, quay đầu trừng mắt lườm Lộ Tinh Thần: "Lộ Tinh Thần, hôm nay mày đúng là dành cho tao nhiều bất ngờ thật. Nhưng mà mày cũng đừng đắc ý quá sớm! Vũ Thần, chúng ta đi."

Lộ Tinh Thần lười đáp lại bà ta, nên nhìn sang Lộ Vũ Thần. Lộ Vũ Thần bị mẹ kéo đi về phía trước, thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn anh cô.

Lúc ánh mắt hai người nhìn nhau, Lộ Tinh Thần cảm nhận được sự lo lắng sợ hãi trong mắt đối phương.

Cậu mỉm cười trấn an Lộ Vũ Thần, sau đó vẫy tay chào tạm biệt.

Lộ Tinh Thần thoải mái vui vẻ trở vào trong.

Tâm trạng tốt, đến bước đi cũng chẳng thấy đau.

Lộ Vũ Thần ngồi vào trong xe lại ấn hạ cửa xe xuống, ngóng nhìn về hướng nhà họ Lạc.

Sở Du đang bực mình nói: "Đóng cửa sổ lại, nóng muốn chết."

Lộ Vũ Thần lại cứ như là không nghe thấy, vẫn cứ nhìn về hướng ấy, đôi mắt đen láy nhưng lại vô hồn, chẳng biết đang suy nghĩ gì.

Cuối cùng Sở Du cứ giục mãi, cô mới ấn cửa sổ lên lại.

Lạc Hàn đang đứng ở sảnh trước chờ.

Lộ Tinh Thần liền dừng bước lại: "Anh cũng chuẩn bị đi?"

Lạc Hàn nói: "Tôi đang đợi cậu."

Lộ Tinh Thần: "Đợi em làm gì cơ?"

"Muốn nói với cậu là thịt bò ngon lắm."

Nhắc đến chuyện này, Lộ Tinh Thần có hơi thất vọng: "Anh cũng có ăn đâu."

Lúc nãy sau khi đổi đĩa ăn xong, không khí cả phòng ăn liền trở nên quai quái.

Lộ Tinh Thần thì đang nghĩ vẩn vơ, vừa ăn đĩa thịt được Lạc Hàn cắt sẵn vừa nghĩ về chuyện lúc trước.

Đến lúc cậu tỉnh ra lại, thì người giúp việc đã lên thay đĩa ăn.

Cậu quay sang thấy đĩa của Lạc Hàn cũng đã đổi rồi.

Bèn nghĩ bụng chắc Lạc Hàn cũng chẳng ăn miếng nào.

Tên này tính kĩ như quỷ, sao mà có chuyện ăn đồ ăn mà người khác đã ăn rồi.

Nghĩ vậy, tâm trạng đang tốt của cậu cũng trùng xuống trở lại.

Lạc Hàn thấy cậu không ngồi xe lăn, lại hỏi: "Chân không đau sao?"

Lộ Tinh Thần đang buồn lòng trả lời: "Đau chứ."

Vừa nãy còn đang vui vẻ, nên đi nhanh mấy bước, bây giờ thì ——

Lộ Tinh Thần nhìn bấc thang trước mặt, trong lòng chán nản nói: "Chắc em không lết nổi cái cầu thang này quá."

Lạc Hàn chìa tay ra trước mặt cậu: "Tôi kéo cậu lên."

Lạc Hàn đi rồi, Lộ Tinh Thần cũng chuẩn bị về phòng rửa mặt đi ngủ.

Lúc đi ngang qua nhà bếp, cô đầu bếp cũng mới dọn bếp xong đi ra, vừa trông thấy Lộ Tinh Thần, hai mắt liền sáng rực lên, cứ như là nhìn thấy idol vậy, cô vội nhích cả người chạy đến trước mặt Lộ Tinh Thần.

"Có phải chị tính khen thích bò em làm ngon lắm đúng hông?"

Lộ Tinh Thần đắc ý nói.

Cô đầu bếp gật đầu như gà mổ thóc, vui tới nỗi nói năng lộn xộn cả lên: "Cậu cả, cậu ấy, thịt bò này của cậu Lộ, cậu ấy còn chạy đến phòng bếp của bọn tôi, cậu ấy ăn, cậu ấy ——"

Lộ Tinh Thần mỉm cười vỗ nhẹ bả vai cô: "Cứ bình tĩnh."

Cô đầu bếp hít sâu mới hơi, lấy lại được một chút bình tĩnh: "Vừa nãy cậu đến phòng bếp bảo chúng tôi cắt cho cậu ấy một miếng, sau đó cậu ấy còn ăn sạch bách luôn!"

Lộ Tinh Thần kinh ngạc nhìn cô.

Cô đầu bếp ôm hai tay trước ngực: "Cậu không biết đâu, đây là lần đầu tiên cậu cả đến phòng bếp, còn chủ động bảo tôi làm đồ ăn cho cậu ấy."

Cô như thiếu nữ cầu nguyên nắm hai tay dưới cằm, ánh mắt sùng bái nhìn Lộ Tinh Thần: "Cậu Lộ, chẳng lẽ cậu là thần tiên hạ phạm xuống cứu vớt đời tôi sao?"

Lộ Tinh Thần: "..."

Cô đầu bếp cứ nói quá làm cậu thấy còn ngượng hơn là vui mừng.

Hành động của Lạc Hàn đã chứng thực được suy đoán của cậu.

Lạc Hàn đúng là thích ăn đồ ăn cậu làm.

Thử hỏi trên đời này có thứ gì có thể làm người thích nấu ăn vui vẻ ngoài một cậu "thích ăn đồ ăn người đó làm"?

Đương nhiên là không có thứ gì cả.

Lộ Tinh Thần không dám thể hiện quá mức trước mặt cô đầu bếp, cậu nhịn mãi tới lúc vô thang máy, mới mỉm cười toe toét.

Đã quá pepsi ơi!

Lộ Tinh Thần nhìn mặt mình cười hớn hở trong gương, trong đầu lại nhớ đến câu hỏi lúc sáng kia.

Đến cùng Lạc Hàn cũng chẳng trả lời cậu.

Nhưng đáp án chẳng phải rất rõ ràng sao.

Có một số người ấy mà, ngoài miệng thì không nói, nhưng trong lòng thì đã suy nghĩ đến tám chín tầng mây.

Xời ~~~~

Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, người đưa đón Lộ Tinh Thần đến trường đã chuyển thành Lạc Hàn.

Lộ Tinh Thần sắp phải thi cuối kỳ, dù bài học hiện tại không khác mấy so với kiếp trước, nhưng mà vẫn có một số ý không giống nhau. Nếu không cố gắng học hành, thì chắc chắn không giành điểm tốt được.

Cậu rất để tâm đến chuyện thi cử, chứ không giống với nguyên chủ suốt ngày cà lơ phất phơ.

Quãng thời gian này, cứ rảnh rỗi chút là Lộ Tinh Thần lại chui đầu vào thư viện.

Cứ như là đã bàn bạc từ trước, cậu vừa đọc sách xong thì Lạc Hàn cũng tan làm.

Thế là mỗi ngày Lạc Hàn đều đến đón cậu đưa về nhà ăn cơm sau đó hắn lại đi.

Mấy lần Lộ Tinh Thần muốn hỏi Lạc Hàn có muốn chuyển về nhà lại không, chứ ngày nào cũng về ăn cơm xong lại về bên kia ngủ, trông cứ sai sai kiểu gì.

Cơ mà lần nào cũng chưa kịp hỏi đã phải nuốt lại vào bụng.

Như bây giờ cũng tốt, dù là mọi người không ở cùng một nơi, nhưng mà không khí thì giống người nhà hơn trước nhiều.

Về phần Lạc Hàn khi nào muốn chuyển về thì cứ để hắn tự quyết đi.

Lại qua một ngày, Lộ Tinh Thần vừa học bài xong, đang chuẩn bị di chuyển xe lăn ra khỏi thư viện. Đúng lúc Lộ Vũ Thần cũng đi ra từ tòa nhà bên cạnh, hai người chạm mặt nhau ngay vườn hoa trước thư viện.

"Vũ Thần, sao giờ này em còn chưa về?"

Sáng nay Lạc Hàn nhắn cậu, nói buổi chiều có chút việc, bảo cậu ở lại chờ hắn một chút.

Lộ Tinh Thần nhìn đồng hồ, bây giờ cách tiết học cuối cùng đã trễ lắm rồi.

Lộ Vũ Thần: "Hôm nay em phải đi thu âm, em vừa từ phòng thu ra đấy."

Lộ Tinh Thần ngẩng đầu nhìn, tòa nhà kế bên đúng là có nguyên cái bảng lớn "Khoa Phát thanh và Truyền hình".

Trước giờ cậu không để ý lắm, cộng thêm Lộ Vũ Thần hay học chung lớp với cậu mấy lần, làm cậu còn tưởng khoa Phát thanh cũng chung tòa nhà cậu hay học.

"Còn anh, sao anh về trễ thế?"

Lộ Tinh Thần nói: "Hôm nay Lạc Hàn có việc, anh ở lại chờ anh ấy."

Lộ Vũ Thần giúp Lộ Tinh Thần đẩy xe về phía trước: "Anh ấy đối xử tốt với anh quá nhỉ?"

Lộ Tinh Thần suy nghĩ một lúc, cuối cùng chỉ đáp bâng quơ: "Cũng không tệ lắm."

Lộ Vũ Thần đầy ngưỡng mộ nói: "Tốt thật, em cũng mong sau này có thể gả cho một người tốt như thế."

Lộ Tinh Thần ngửa đầu ra sau nói với cô: "Chắc chắn là vậy rồi." Cậu chăm chú nhìn một lúc rồi mới quay đầu lại nhìn Vũ Thần, "Có gì đó hơi sai sai nha, em nói cứ như đang ám chỉ chuyện gì vậy đó."

Lộ Vũ Thần hoảng loạn dời tầm mắt: "Em có ám chỉ gì đâu?"

Lộ Tinh Thần nghiêm túc nói: "Em cứ yên tâm, anh sẽ không để cho mẹ em gả em cho bất kỳ ai mà em không muốn lấy." Cậu vừa nói vừa vỗ lòng ngực mình, "Có anh ở đây, đừng có lo."

Lộ Vũ Thần cắn môi, gật đầu.

Hai người ra tới cửa trường học, Lạc Hàn đã chờ sẵn ở đó.

Hắn vừa trông thấy Lộ Tinh Thần, đã chủ động tiến đến ôm Lộ Tinh Thần lên xe, Lộ Vũ Thần cứ như thấy chuyện gì kỳ lạ lắm bèn lên tiếng: "Không phải chân anh khỏi rồi à?"

Lời này vừa dứt, hai tay đang dang ra đầy chờ đợi của Lộ Tinh Thần bỗng chóc cứng đờ ra đó.

Cậu còn đang tính hỏi Lộ Vũ Thần "sao em biết", thì Lạc Hàn sắc mặt vẫn như thường đã ôm lấy cậu, còn trả lời: "Dù là khỏi rồi, nhưng vẫn phải nghỉ ngơi nhiều, hạn chế đi lại."

Dứt lời, hắn ôm Lộ Tinh Thần lên đặt vào trong xe, quay người gật đầu một cái như chào tạm biệt với Lộ Vũ Thần.

Lộ Vũ Thần vẫn đứng đó nhìn chiếc xe của Lạc Hàn hòa vào dòng xe trên đường, rồi dần đi mất.

Đôi mày thanh tú của cô hơi cau lại, đôi mắt to đầy sự luống cuống, như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì, vừa buồn rầu vừa oan ức.

Cuối cùng, cô nhắm mặt lại, lúc cô mở mắt lại, trong đôi mắt ấy không còn sót lại chút cảm xúc nào nữa.

Trên xe.

Lộ Tinh Thần bĩu mỗi ngồi một đống, cậu vẫn không kịp giải thích chuyện vừa rồi.

Chân cậu đúng là đã khỏi, cơ mà ——

Được người khác bế, thoải mái biết nhường nào.

Có điều cậu sao mà dám nói ra câu này với Lạc Hàn đây?

"Không phải cậu nói muốn đi mua sách à?" Lạc Hàn đột nhiên lên tiếng.

"Dạ."

"Đi nhà sách nào?"

Lộ Tinh Thần nhanh chóng trả lời tên nhà sách và địa chỉ.

Lạc Hàn rất thích các bản nhạc mang âm hưởng Ireland, Lộ Tinh Thần ngồi xe hắn lâu rồi cũng không thấy hắn đổi playlist khác.

Bất kể là lúc nào, tiếng sáo hòa cùng tiếng đàn du dương cũng làm con người ta cảm thấy thoải mái.

Có điều hiện tại bản nhạc làm người ta cảm thấy thư thái này chỉ khiến cậu thấy phiền.

Đường từ trường sang nhà sách không xa mấy, Lộ Tinh Thần vẫn chưa nghĩ ra lời giải thích nào phù hợp, thì đã đến nơi.

Sau khi Lộ Tinh Thần xuống xe, Lạc Hàn vẫn như cũ mở cốp xe, lấy xe lăn xuống cho cậu.

Cậu nhắm mắt lại hạ quyết tâm nói: "Thật ra chân em khỏi rồi."

Lạc Hàn một tay cầm bình nước, tay kia đóng cốp xe lại: "Tôi biết."

"Vậy sao..." Lộ Tinh Thần nuốt nước miếng, "Sao anh không vạch trần em?"

Lạc Hàn đưa chai nước cho cậu: "Cậu cũng đâu có chủ động nói với tôi."

Lộ Tinh Thần: "..."

Một người không chủ động nói, một người không buồn vạch trần, nghe thì thấy hình như ai cũng có lỗi.

Mà cũng có vẻ là chẳng ai có lỗi cả.

Lộ Tinh Thần lén ngước nhìn sắc mặt Lạc Hàn, thấy hắn không có vẻ gì tức giận, bèn nhận lấy chai nước khoáng, uống một ngụm.

Từ bãi xe đến nhà sách còn phải leo lên năm sáu bậc thang gì đấy, tâm trạng Lộ Tinh Thần đang vui vẻ, bèn nhảy lên một bậc.

Lạc Hàn có chút bất đắc dĩ nói: "Coi chừng chân của cậu."

Lộ Tinh Thần xoay người, đứng ở trên bậc thang cao nhất, dang rộng hai tay ra: "Nhìn này!"

Dứt lời, liền nhảy thẳng xuống cái bụp.

Lạc Hàn: "..."

Lộ Tinh Thần nghịch ngợm nháy mắt với hắn một cái: "Anh xem, em không sao hết nè!"

Lạc Hàn chỉ đành thở dài một hơi, nhất thời chẳng biết nói gì.

Hắn đi được mấy bước, lại bất ngờ gọi Lộ Tinh Thần.

"Dạ?"

Lộ Tinh Thần đã leo lên tới nơi, cậu quay người lại nhìn xuống gương mặt của Lạc Hàn.

Người đàn ông ấy đang đứng dưới chân câu thang, sau lưng là ánh hoàng hôn rực rỡ.

Hắn đứng giữa khung cảnh mỹ lệ này, hơi nhiu mắt lại hỏi: "Ngày mai có một buổi tiệc từ thiện, cậu có muốn đi cùng tôi không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play