Edit: Chou

Beta: Dii

_________________________

"Tôi không trách em."

Cứ như có thì thầm bên tai cậu, chất giọng trầm thấp, giống hệt lúc bảo cậu "đừng nhúc nhích".

Xung quanh tối thui, lại ẩm ướt, toàn bộ quần áo quấn quanh người cậu đều bị cởi xuống.

Lộ Tinh Thần từ từ tỉnh giấc dưới ánh mặt trời, mất một lúc lâu mới nhìn rõ được mọi thứ trước mắt.

Cậu ngồi bật dậy ——

Thì ra là vẫn còn ở trong phòng của mình.

Sau khi tỉnh dậy, Lộ Tinh Thần chỉ thấy đầu đau như búa bổ, cậu cố lắc lắc đầu cho tỉnh táo, cơ mà chỉ hơi cử động nhẹ đã thấy toàn thân đau nhức.

Không chỉ có thể, mà trên người cậu có cái mùi gì ghê lắm.

Mới ngửi thử phát, Lộ Tinh Thần xém nữa xĩu ngang.

Đệt!

Rốt cuộc là hôm qua cậu đã uống bao nhiêu vậy trời?

Lộ Tinh Thần day day trán, mãi mới bò chân xuống xỏ dép vào, hai tay chống hai bên để đứng dậy, hai chân run lẩy bẩy. Cà lết từng bước vô phòng vệ sinh.

Dù là chân mình đang có hơi bất tiện, nhưng bình thường Lộ Tinh Thần ít khi để người giúp việc vào hỗ trợ mấy chuyện sinh hoạt cá nhân này.

Cậu vốn chẳng phải cậu chủ lớn gì, tuy là đã xuyên đến đây rồi, nhưng cũng chẳng biết có thể hưởng thụ cuộc sống thiếu gia này bao lâu nữa.

Từ nghèo sang giàu thì dễ, từ giàu trở nghèo mới khó, những chuyện có thể tự làm thì cứ tự làm thì hơn.

Lộ Tinh Thần tắm vội một phát, thấy không còn sớm nữa, tóc tai còn chưa kịp chải đã ngồi xe lăn xuống dưới nhà.

Vừa vào phòng ăn.

Cả người Lộ Tinh Thần đều thấy không ổn rồi.

Người đàn ông vốn không thể nào xuất hiện ở phòng ăn vào lúc này, bây gờ đang ngồi ở chỗ hắn vẫn hay ngồi, trên tay cầm cốc café.

Lạc Hàn phải đang ở căn hộ nhỏ bên ngoài của hắn à, sao lại ngồi đây ăn sáng?

Có lẽ là do Lộ Tinh Thần đứng đờ người ra hơi lâu, Lạc Hàn không thể nhìn qua: "Đứng đó làm gì, không đói sao?"

Lộ Tinh Thần lắp bắp trả lời: "Đói chứ."

Nhưng vẫn bất động như cũ.

Lạc Hàn đặt cốc cafe xuống: "Nếu cậu không ăn sáng xong trong vòng mười lăm phút, thì hôm nay phải ngồi xe bus đến trường. Tôi xem bản đồ rồi, cậu cần ngồi khoảng ba chuyến xe, cả chuyến đi chắc mất khoảng ——"

"Ok ok ok, nhất định sẽ xong, năm phút thôi em cũng ăn xong." Lộ Tinh Thần di chuyển xe lăn phóng như bay quay bàn ăn, cầm sandwich lên cắn một miếng lớn.

Lạc Hàn hơi cúi đầu, cầm lấy cốc café lên uống một ngụm, bên khóe môi còn lưu lại nụ cười chưa kịp tan.

Mười mấy phút sau.

Lộ Tinh Thần vừa thắt dây an toàn vừa tò mò hỏi: "Sao hôm qua anh lại ở nhà?"

"Tôi không được ở nhà à?"

"Được chứ được chứ, đương nhiên là được rồi!" Lộ Tinh Thần nhanh chóng đính chính, "Anh là chủ nhà mà, đương nhiên là muốn ở thế nào cũng được? Vậy là anh dọn về nhà lại rồi hả?"

Lộ Tinh Thần vui vẻ kích động nhìn Lạc Hàn.

Lạc Hàn chỉ liếc cậu: "Cậu không nhớ chuyện hôm qua à?"

Lộ Tinh Thần chớp chớp mắt: "Hôm qua? Hôm qua có chuyện gì à?"

Lạc Hàn: "..."

Lộ Tinh Thần nhìn sang cửa sắt lớn, cuối cùng cũng nhớ lại chút chút: "Hôm qua tụi mình đi ăn cơm với hai ông bác kia, kế đó em có uống chút rượu, rồi sau đó... sau đó em... em hết nhớ rồi?"

"Suy nghĩ cho kỹ."

"Em biết rồi, là anh đưa em về!"

Lộ Tinh Thần nhanh chóng đổi thành bộ dáng dễ thương cười toe toét: "Lạc Hàn ngài đúng là cứu tinh của em rồi!"

Lạc Hàn nhớ lại cuộc trò chuyện lúc sáng sớm với Hứa Nặc.

"Hôm qua con cũng nói là không tệ đến thế, vậy sau này mỗi ngày đi làm con tiện đường đưa Tinh Thần đi cùng có được không? Con nhìn thằng nhóc họ Lý với con gái lớn họ Uông kìa, bọn họ cưng chiều vợ mình biết nhường nào, mẹ với ba mấy đứa so trình phát cơm chó cũng chưa từng thua kém tụi nó, con lại là con của chúng ta, càng không thể thua được!"

Người nói những lời này, sắc mặt không đỏ cũng chẳng thở dốc, vô cùng khí phách như kiểu cây ngay không sợ chết đứng.

Chỉ có người nghe nghe mà ngáo luôn.

Tối hôm qua người nghe còn vì một số nguyên nhân khó nói, dù đã đến mấy cũng chẳng ngủ ngon.

Kết quả là kẻ gây ra mọi chuyện kia cứ như hết chuyện để nói, còn nghiêng cả người qua nghiệm túc quan sát sắc mặt Lạc Hàn, rồi mới ân cần hỏi: "Lạc Hàn, sắc mặt anh không được tốt lắm, hôm qua anh ngủ không ngon sao?"

Lạc Hàn: "..."

Không thể nhịn được nữa mà, hắn đạp thắng xe: "Nếu cậu còn nói linh tinh nữa thì xuống xe tự đi học luôn đi."

Lộ Tinh Thần lập tức làm hành động khóa chặt môi lại, không dám hó hé tiếng nào nữa.

Lúc đến trường rồi, cậu chỉ quay qua vẫy tay với Lạc Hàn, ý chào tạm biệt, sau đó không lưu luyến chút gì xuống xe đi học.

Dáng vẻ "Ngài nói gì cũng đúng, tiểu nhân nghe lời ngài" trông buồn cười cực.

Nhìn bóng lưng Lộ Tinh Thần đi xa dần, Lạc Hàn không thể không chau mày lắc đầu.

Có vẻ như không thể để mặc Lộ Tinh Thần tùy ý uống rượu nữa rồi.

Sau giờ học buổi sáng, Lộ Tinh Thần cùng Kỷ Lệ, Ngưu Việt Hải xuống canteen ăn cơm.

Đại học Ninh Thành có một lượng lớn con ông cháu cha theo học.

Ai cũng biết phụ huynh của dàn con ông cháu cha này, vì để con mình có thể nhập học thành công, chưa bao giờ keo kiệt trong khoảng quyên góp cho nhà trường.

Hôm thì tặng một tòa nhà, bữa thì tặng cái phòng thí nghiệm, quyên tới quyên lui, thì cũng đến lượt canteen.

Bởi vậy, đồ ăn ở đại học Ninh Thành ngon xuất sắc, Lộ Tinh Thần cũng chẳng kén ăn, nên bình thường cũng hay ăn ở đây.

Mấy ngày nữa là tới thi cuối kỳ, cậu cũng phải ôn bài, không thể ăn uống lâu lắc quá được, nên canteen là lựa chọn tốt nhất.

Lộ Tinh Thần vừa đi lấy cơm xong, đang chọn một bàn gần cửa sổ để ngồi, thì thấy một bóng người từ bàn cạnh đó ôm đồ chạy thục mạng.

Dáng người gầy gầy, lưng hơi cúi xuống, đeo một chiếc kính gọng đen với tóc mái cắt ngang.

"Ể, đấy chẳng phải Từ Tiêu à." Kỷ Lệ cũng nhìn thấy.

"Ừm." Lộ Tinh Thần cúi đầu bắt đầu ăn.

Ngưu Việt Hải ngoái cổ lên nhìn: "Thằng quỷ Từ Tiêu này bây giờ thấy Lộ Tinh Thần cái là chạy tám thước, cậu xem còn có gió nữa nè, tôi thấy nó chạy kiểu này chắc đậu đại học thể dục thể thao luôn."

"Đó là đương nhiên, mạng của nó bây giờ còn nằm trong tay Tinh Thần mà."

"Há há há, cũng phải, nhìn bề ngoài yếu ớt của nó, chạy xong năm chục vòng, chắc nằm luôn quá."

"Tinh Thần này, cậu tính chừng nào thì bắt nó chạy?"

Lộ Tinh Thần không để ý lắm chỉ cười: "Để đó đi, đợi khi nào trời mát mẻ thì tính."

"Cũng đúng cũng đúng, nóng như điên ấy, chưa mệt chết đã say nắng chết." Ngưu Việt Hải phụ họa.

Ngưu Việt Hải ăn mấy miếng lại nói tiếp: "Ờ nhỉ, gần đây không thấy Lạc Hải đi theo Tinh Thần."

Kỷ Lệ cau mày: "Cậu có thể nào đừng nhắc cái tên kia trước mặt tôi không."

Ngưu Việt Hải không hiểu chuyện gì, gãi đầu: "Hắn ta làm gì cậu à, ủa mà đó giờ hai người có nói chuyện gì đâu, hắn ta toàn quấn lấy Tinh Thần không mà."

Kỷ Lệ chỉ cười khinh một tiếng.

Lộ Tinh Thần gắp một đũa đồ ăn, mỉa mai nói: "Ngưu trai thẳng, hãy đặt chủ ngữ vị ngữ đúng chỗ."

Lời này vừa nói, Kỷ Lệ liền cười to, làm mấy bàn xung quanh cũng hiếu kỳ quay lại dòm.

Ngưu Việt Hải đang muốn hỏi cho rõ, ngẩng đầu lên lại thấy Lộ Vũ Thần với Từ Tiêu đang đi cùng nhau.

Cô đứng tại chỗ nhìn một lúc, tìm thấy chỗ Lộ Tinh Thần ngồi rồi mới bước sang đó.

Còn Từ Tiêu thì vẫn chuồn nhanh hơn, nhảy mắt đã chạy đâu mất tiêu.

"Không nói nữa không nói nữa, tôi thấy tiểu tiên nữ đến rồi kia."

Lộ Vũ Thần có vẻ rất thích mặc váy trắng.

Từ lúc xuyên qua đến nay, số lần Lộ Tinh Thần gặp cô em gái này không nhiều, nhưng mà hình như lần nào, cô cũng mặc váy trắng.

Nói đến chuyện quần áo màu trắng, Lộ Tinh Thần chợt nhớ đến, tủ quần áo của nguyên chủ đa phần cũng là màu trắng.

Đây chắc là màu yêu thích của cặp anh em này rồi.

Có điều cô mặc váy trắng rất đẹp, bước đi thước tha, nhìn kiểu gì cũng rất có khí chất.

Lộ Vũ Thần đi đến bên cạnh Lộ Tinh Thần, lễ phép chào hỏi mọi người xong mới ngại ngùng nói: "Hai vị đàn anh, có thể cho em mượn anh của em một chút không, em có chuyện muốn nói với ảnh."

Kỷ Lệ với Ngưu Việt Hải đương nhiên không có ý kiến, hai người bưng mâm thức ăn sang bàn khác ngồi, còn đặc biệt ngồi rất xa để tỏ ý không hề nghe trộm.

"Cậu cứ gọi người ta là tiểu tiên nữa, thích người ta rồi à?" Kỷ Lệ bắt đầu trêu chọc.

Ngưu Việt Hải quay đầu trộm nhìn Lộ Vũ Thần: "Đúng là visual chất lượng thật, cơ mà ——" cậu ta thu ánh nhìn của bản thân lại, "Lúc vừa ngồi xuống bên cạnh Tinh Thần, lại không còn cảm giác nữa."

Nghe Ngưu Việt Hải nói thế, Kỷ Lệ cũng không nhịn được liếc nhìn cặp anh em kia.

Cậu và Lộ Tinh Thần là bạn bè nhiều năm, chắc do chai mặt, nên cũng chẳng thấy Lộ Tinh Thần đẹp hơn chút nào.

Nhưng mà, chỉ cần là hoa khôi trường, khoa gì đó đứng cạnh Lộ Tinh Thần, thì sự chênh lệch xuất hiện ngay.

Không cần biết hoa khôi kia bình thường được đồn thổi như thế nào, nhưng chắc chắn là Lộ Tinh Thần hút mắt hơn đối phương.

Tuy là so sánh một người đàn ông với một cô gái nhỏ thì hơi không hợp lắm, nhưng mà Lộ Tinh Thần thật sự rất thanh tú, thanh tú đến nỗi nếu so với con trai thì có hơi thiệt thòi cho cậu.

Bởi vì thế nên chỉ liếc mặt một cái, Kỷ Lệ ngay lập tức cảm thấy khí chất tiên nữ của Lộ Vũ Thần chẳng còn gì, ngay cả bộ váy trắng tinh khiết cũng chẳng bằng cái áo thun trắng của Lộ Tinh Thần.

Ngưu Việt Hải cắn một miếng giò thật lớn: "Với lại tôi không muốn Lộ Tinh Thần làm anh vợ tôi đây, nó sẽ cứ lởn vởn trước mặt tôi, như để nhắc nhở là vợ tôi cũng chẳng đẹp đến vậy, nghe là thấy mệt rồi."

Kỷ Lệ không nhịn được mỉa mai: "Nói cứ như cậu theo đuổi được em gái người ta."

Ngưu Việt Hải không phục: "Cược không?"

"Cút cút cút, mắc gì tôi phải chơi cái trò nhạt nhẽo này với cậu, tập trung ăn đi, sắp thi cuối kỳ rồi, chiều không cần phải đến thư viện à?"

Ngưu Việt Hải cười khà khà hai tiếng, cuối cùng cũng chịu tập trung ăn cơm.

Bên còn lại, Lộ Vũ Thần thanh lịch vén váy ngồi xuống, bắt đầu nói thẳng.

"Mẹ mong anh sau khi tan học có thể về nhà một chuyện."

Như một chân lý không bao giờ thay đổi.

Khi cuộc sống của bạn đang tiến triển tốt đẹp, thì điềm xấu cũng theo đến.

Đối với Lộ Tinh Thần, điềm xấu này chính là "mẹ kế độc ác" của nguyên chủ.

"Bà ta tìm anh làm gì?"

Lộ Vũ Thần cắn môi: "Là việc... liên quan đến chuyện của em."

Lộ Tinh Thần ngước mắt lên: "Chuyện kết hôn của em với Lạc Hải?"

Lộ Vũ Thần lườm cậu một cái: "Có thể hay không còn chưa biết, hình như bát tự cũng có vẻ không hợp."

Lộ Tinh Thần nhướng mày: "Bát tự hợp hay không thì có gì để nói, em nói với bà ta, anh không về. Với lại, nếu sau này có chuyện cần tìm anh, thì bảo bà ta tự đến, đừng có sai em đi nhắn lại như vậy nữa."

Lúc tan học Lộ Tinh Thần không mấy ngạc nhiên khi thấy Lạc Hàn chạy xe sang.

Vừa đúng lúc đèn đỏ, Lạc Hà đang dừng đó chờ đèn.

Kỷ Lệ: "Sếp Lạc nhà mày dạo này rảnh rỗi quá ha, hết đưa mày đi lại đón mày về."

Lộ Tinh Thần lườm cậu một cái: "Làm sao, hâm mộ à?"

Kỷ Lệ nhanh chóng xua tay: "Thôi thôi thôi, mị còn trẻ, mị muốn đi chơi."

Lộ Tinh Thần hừ một tiếng: "Rõ ràng là mày đang ngưỡng mộ tao."

"Phải rồi, mày xem phỏng vấn hồi còn trẻ của Lạc Hàn chưa?"

"Hồi còn trẻ, đồ cổ vậy mà cũng đào ra cho được?" Lộ Tinh Thần chọc lại cậu, "Hay là, mày có ý gì với Lạc tổng nhà tao ~~~ "

Kỷ Lệ ngay lập tức nghiêm túc làm bắt chéo tay, tỏ vẻ "không thể nào": "Không phải tao có ý gì, mà là chúng bây phát cơm chó miết cái tao nhớ ra thôi."

"Phỏng vấn gì?"

Kỷ Lệ sờ sờ cằm, như đang ngẫm nghĩ lại chuyện gì đó: "Nếu tao nhớ không lầm là phỏng vấn kinh tế tài chính bình thường thôi, có điều khúc cuối người phỏng vấn còn hỏi hắn hình mẫu đối tượng kết hôn sau này của mình."

"Lạc Hàn trả lời thế nào?"

"À, " Kỷ Lệ gật gù, "Thì là, nhìn kiểu gì cũng thấy hình mẫu đó với mày chả giống nhau tý nào."

Lộ Tinh Thần bị khơi dậy hứng thú: "Anh ấy trả lời thế nào?"

"Tin tin —— "

Xe của Lạc Hàn đã đậu bên cạnh bọn họ.

Kỷ Lệ giúp Lộ Tinh Thần gấp xe lăn lại: "Đi đi, lát tao gửi cái video đó cho mày, mày coi là biết."

Trên xe.

Lộ Tinh Thần cứ tải lại Wechat mãi, vô cùng háo hức chờ coi video mà Kỷ Lệ chuẩn bị gửi cho cậu.

Kết quả là video còn chưa gửi qua, điện thoại của mẹ kế đã gọi đến.

Chuông điện thoại reng rất lâu, Lộ Tinh Thần cũng muốn bắt máy.

Lạc Hàn: "Sao không nghe điện thoại đi?"

Lộ Tinh Thần: "Chẳng muốn nghe."

Lạc Hàn liếc nhìn màn hình điện thoại, xém chút nữa không quản lý nổi biểu cảm của mình.

Màn hình điện thoại sáng lên hiện rõ bốn chữ lớn "dì ghẻ độc ác".

Hắn tiếp tục nhìn về phía trước: "Nghe máy đi, lỡ như có chuyện quan trọng?"

Nói xong, Lạc Hàn chỉnh nhỏ tiếng nhạc trong xe xuống.

Lộ Tinh Thần lẩm bẩm "Bà ta tìm thì có thể là chuyện quan trọng gì", cuối cùng cũng nhấn nhận cuộc gọi.

Bình thường Lộ Tinh Thần hay chỉnh tiếng điện thoại lớn hết cỡ, lại thêm Lạc Hàn chỉnh nhỏ tiếng nhạc, giọng của đối phương như vang dội cả chiếc xe.

"Lộ Tinh Thần, ông lớn mày không chịu về nhà, nên mấy người phụ nữ vô dụng bọn tao cũng chỉ đành tự mình lết qua, tạo đã gọi bà thông gia rồi, tối nay sẽ sang ăn cơm, mày nhớ về sớm, tao có chuyện phải bàn với mày."

Lộ Tinh Thần cười không nổi: "... Có chuyện gì không thể nói qua điện thoại sao?"

"Nói qua điện thoại, để tao chưa kịp nói hết câu là mày đã cúp hả? Lộ Tinh Thần mày tưởng tao ngu lắm hả, chuyện của em mày phải để tao ——"

Tự nhiên bên kia im phăng phắc luôn, Lộ Tinh Thần đã ngắt máy cái rụp.

Đối phương đã đưa ra đối sách rồi, cậu không nghe theo không phải là có lỗi với mẹ kế của nguyên chủ lắm à?

Nhạc trên xe cũng vừa đúng lúc hết, không khí trên xe tự nhiên im lặng lạ thường.

Lạc Hàn thấp giọng hỏi: "Tình cảm mẹ con hai người hình như... không được tốt lắm?"

"Không chỉ là không tốt." Lộ Tinh Thần do dự một chút, "Là rất không tốt."

Có điều cậu cũng chẳng rõ do đâu mà không tốt, dù sao thì người sống khoảng thời gian đó không phải cậu, người cãi nhau lại càng không phải cậu.

Bởi vậy Lộ Tinh Thần rất thích Hứa Nặc, không chỉ vì bà hay chọc ghẹo làm trò cho mọi người vui, mà còn vì một nguyên nhân khác nữa.

Từ nhỏ Lộ Tinh Thần đã không có mẹ..

Quá khứ của cậu với nguyên chủ cũng chẳng khác biệt lắm, mẹ qua đời từ sớm, chỉ có điều cậu may mắn hơn nguyên chủ một chút là ba cậu vẫn chưa tái hôn.

Dù là vậy, nhưng ông đã đi công tác ở bên ngoài mấy năm liền, đã lâu lắm rồi cậu không được gặp ông.

Người thân thiết với cậu nhất vẫn là vú nuôi luôn chăm sóc cho cậu.

Chỉ tiếc, năm cậu lên đại học, bà cũng ra đi rồi.

Từ đó về sau, Lộ Tinh Thần vẫn luôn ăn sinh nhật một mình.

Mãi đến khi sang thế giới bên này, cậu mới được hưởng thụ bầu không khí gia đình.

Lộ Tinh Thần nhớ lại có hơi xúc động: "Bởi vậy em ngưỡng mộ anh biết nhường nào, có một người mẹ tốt như chị Nặc, ước gì em cũng có!"

"Bây giờ bà không phải cũng là mẹ của cậu sao?"

Phải rồi nhỉ...

Một câu này của Lạc Hàn như cái công tắc vậy, bật lên mọi cảm xúc trong lòng Lộ Tinh Thần, làm cậu cảm thấy mọi thứ mình đang có đều là thật.

Trước đây, có xảy ra chuyện gì, dù vui dù buồn, cậu cũng đều tự ôm lấy một mình.

Lúc mới xuyên đến, cậu rất cần một chỗ dựa, vì thế luôn xem Lạc Hàn là chỗ dựa tạm thời của mình.

Mà Lạc Hàn lại vô cùng phù hợp với yêu cầu của cậu.

Trong tiềm thức của Lộ Tinh Thần vẫn luôn xem mình như một người khách qua đường chứ không thật sự sống trong thế giới này.

Thế nhưng câu nói này của Lạc Hàn lại như chiếc đũa thần trong cô bé Lọ Lem, hóa phép cho mọi thứ trở nên rõ ràng.

Hứa Nặc cũng là mẹ của cậu ư?

Cậu cũng có mẹ sao?

Lộ Tinh Thần nhìn Lạc Hàn, đôi mắt sắp không kiềm nỗi cảm xúc, sắp trào ra khỏi viền mắt.

Lạc Hàn cũng cảm nhận được tâm trạng Lộ Tinh Thần thay đổi.

Con người Lộ Tinh Thần trong suốt, bên trên còn một tầng hơi nước long lanh, lại rất thu hút ánh mắt mọi người.

Đôi mắt là nơi khó che giấu cảm xúc thật của mình nhất.

Nhìn Lộ Tinh Thần như vậy Lạc Hàn lại thấy hơi xót.

Hắn đưa tay ra, dịu dàng xoa đầu Lộ Tinh Thần.

"Chỉ cần cậu đồng ý, bà sẽ luôn là mẹ của cậu."

Lộ Tinh Thần nhỏ giọng "ừm" một tiếng.

Cậu cúi đầu, không dám nhìn sang Lạc Hàn nữa. Như muốn che giấu chuyện gì, ngón tay lúng ta lúng túng mở điện thoại lên, lại vô tình ấn phải bong bóng chat của Kỷ Lệ.

Cái video phỏng vấn Lạc Hàn đã được Kỷ Lệ gửi qua.

Lộ Tinh Thần tắt tiếng điện thoại rồi mới mở video lên.

Kỷ Lệ đã chu đáo cắt ngắn lại ngay đúng đoạn đó, sau khi phóng viên hỏi xong, người đàn ông nhìn vào ống kính, gương mặt vẫn như cũ không chút biểu cảm.

"Ngoan ngoãn một chút."

Tuy là không thể nghe thấy giọng nói của đối phương, nhưng cậu có thể cảm nhận được giọng nói trầm ấm của người này khi áp vào bên tai cậu nói câu đấy.

Vừa nhột lại vừa nóng hổi.

Hai bên tai Lộ Tinh Thần bất giác đỏ ửng lên.

Cậu quay sang, nhìn chằm chằm gò má người đàn ông kia một lúc thật lâu.

Lạc Hàn cảm nhận được được ánh mắt của Lộ Tinh Thần, quay đầu lại hỏi: "Sao vậy?"

Vẫn như cũ chẳng có biểu cảm gì cả, nhưng giọng nói lại rất dịu dàng.

Nhất thời Lộ Tinh Thần không nhịn được hỏi: "Vậy em có ngoan không?"

Tác giả có lời muốn nói: trời ạ, em ngoan đến nỗi kẻ ngồi bên cạnh còn muốn thịt em đấy, có biết không hả!!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play