Tâm điểm trong trường mấy ngày nay đều là màn thể hiện gây náo động của Lộ Tinh Thần.
Mặc dù cậu không giành được vị trí cao nhất, nhưng vẻ ngoài nổi bật cùng với màn biểu hiện xuất sắc trên sân khấu cũng đủ làm mọi người mở rộng tầm mắt.
Nhiều người chỉ xem cuộc thi cho vui, bọn họ vốn cũng chẳng để ý đến người thi nói cái gì, đúng hơn thì bọn họ cũng chẳng hiểu người thi đang nói cái gì. Bọn họ chỉ là nghe nói Lộ Tinh Thần không biết lượng sức, thất học, nên muốn đến xem Lộ Tinh Thần rớt đài thế nào.
Không ngờ là Lộ Tinh Thần không chỉ không rớt đài mà còn vì phong thái tự nhiên hiểu biết, phối với vẻ ngoài phong độ ngời ngời của cậu khi ở trên sân khấu mà người đến xem đều nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Mọi người liên tục cảm thán, nhà giàu bồi dưỡng con từ nhỏ đúng là có khác, nhà có gốc gác ở đây đấy!
Trước đây bọn họ cũng từng nghe qua nhiều lời đồn đại về Lộ Tinh Thần, bây giờ ngẫm lại chắc là do người khác đố kỵ nên mới nói thế.
Có không ít các đàn em đã bỏ lỡ màn thi đấu lần này liên tục bày tỏ, màn thi tiếp sau bọn họ nhất định sẽ đến xem trực tiếp.
Nhất thời, giá vé trận bán kết chung kết tăng mạnh như diều gặp gió.
Lộ Tinh Thần lại không để ý đến mấy chuyện này, tham gia cuộc thi này thậm chí còn không phải chủ ý của cậu.
Lạc Hàn nói không sai, thứ cậu muốn là trở thành người đứng nhất chung cuộc, những thứ khác không quan trọng.
Lễ kỷ niệm thành lập trường của đại học Ninh Thành còn có hai buổi dạ hội khá lớn, một là dạ hội khai mạc, còn lại là dạ hội bế mạc, toàn bộ quá trình lễ hội ước tính kéo dài khoảng một tháng.
Trong quá trình tổ chức lễ kỷ niệm, để tiện cho các hoạt động, thời gian tan học cũng sớm hơn bình thường.
Sau khi tan học, bọn Kỷ Lệ lại kẻ trước người sau hộ tống Lộ Tinh Thần ra tới cổng trường.
Lộ Tinh Thần chưa nói với tài xế chuyện bọn họ được về sớm, vậy nên tài xế vẫn chưa đến, Ngưu Việt Hải chạy đi mua mấy ly café, mọi người cùng ngồi lại, uống café tán gẫu.
"Tao thiệt sự quá hối hận tại sao lại không đến xem trực tiếp, với lại thế méo nào mà sếp Lạc nhà mày lại đích thân đến làm giám khảo cho mày vậy." Kỷ Lệ thở dài, "Hay là hắn cũng sợ mày thua chắc?"
Lộ Tinh Thần đánh y: "Tao mà thua á? Tại mày không đến xem trực tiếp nên mới nói vậy, mày mà đi rồi kiểu gì cũng sẽ bị sức quyến rũ của tao trên sân khấu mê hoặc!"
Kỷ Lệ: "..."
Ngưu Việt Hải nhìn chằm chằm Lộ Tinh Thần một hồi lâu mới nói: "Tinh Thần à, tôi thấy cậu bây giờ rất khác trước đây, bây giờ nhìn cậu rất..." Vốn từ vựng để hình dung một người của trai thẳng khoa Thương mại rất ít ỏi, Ngưu Việt Hải suy nghĩ một lúc, khó khăn lắm mới nghĩ ra một từ có liên quan, "Rất tuyệt, có một số lúc tôi còn không kiềm được nhìn cậu."
Lộ Tinh Thần làm bộ sợ run người: "Cậu đừng có yêu tôi nha, tôi là người có gia đình rồi!"
Ngưu Việt Hải: "..."
Cậu ta cứ lầm bầm mãi mà vẫn không nói ra nỗi một cái lý do: "Ý tôi không phải thế." Vì nói chuyện vụng về quá, cả gương mặt tuấn tú đều đỏ bừng lên.
Lộ Tinh Thần cười bẹo má cậu.
Đương nhiên là cậu biết Ngưu Việt Hải không có ý này, loại trai thẳng tính tình thẳng thắn thế này chắc chắn là thẳng cả đời, không có tài nào bị bẻ cong nổi.
Kỷ Lệ: "Tinh Thần, gần đây tao thấy mày rất ít khi nhắc đến Lạc Hải, nhưng mà thỉnh thoảng lại hay nhắc anh của anh ấy, không lẽ kết hôn thật sự có thể làm thay đổi một người sao?"
Lộ Tinh Thần sợ nắng nên quay lưng lại với đường cái: "Đương nhiên rồi, mấy đứa nhỏ chưa kết hôn như tụi bây sẽ không hiểu được hạnh phúc khi có người làm ấm giường cho mình đâu."
Ngưu Việt Hải: "Sao cậu không nói đại ra là cậu có trai ngủ cùng còn bọn tôi thì không —— "
Kỷ Lệ lấy cùi chỏ thụi một phát vào cánh tay Ngưu Việt Hải, ánh mắt bảo cậu ta nhìn phía trước.
Ngay sau lưng Lộ Tinh Thần, không biết từ lúc nào đã có một chiếc xe hơi màu đen dừng ở đó, cửa sổ lúc này đang hạ xuống, lộ ra gương cao quý đầy kiêu hãnh của chủ xe.
Ngưu Việt Hải nhất thời như cắn phải lưỡi, sững người bất động.
"Há há há, anh đây hạnh phúc, mấy đứa ghen tị chứ gì."
Lộ Tinh Thần nói vô cùng hăng say, không hề nhận ra sự khác thường của hai đứa đối diện.
Bim ——
Tiếng còi xe đột nhiên vang lên làm Lộ Tinh Thần giật cả mình, cậu sững người quay đầu lại, vừa đúng đối diện với gương mặt không biểu cảm của Lạc Hàn.
Lộ Tinh Thần: "... Đệt!"
Lạc Hàn nhìn Lộ Tinh Thần, nói: "Qua đây."
Nói xong hắn mở cửa xuống xe, Lộ Tinh Thần vừa mới khoác lác lại bị chính chủ bắt gặp nên chột dạ vô cùng, cậu lập tức ngăn hắn: "Em tự lên được, không sao đâu!"
Cậu quay đầu lại trợn mắt trừng hai cái thứ bạn tệ đang cười sau lưng mình rồi điều khiến xe lăn chạy qua bên cạnh xe hơi, vừa lầm bầm vừa leo lên xe.
Ngưu Việt Hải ở phía sau giúp cậu xếp xe lăn lại, để ở ghế sau.
Lạc Hàn gật đầu với Ngưu Việt Hải một cái: "Cảm ơn."
Ngưu Việt Hải nhanh chóng xua tay ý bảo không cần khách sáo, cửa sổ xe lần thứ hai khép lại, bóng dáng chiếc xe đen dần biến mất trong tầm mắt hai người.
Kỷ Lệ lo lắng nhìn theo hướng xe rời đi: "Tuy là Tinh Thần nói hiện tại nó rất tốt, nhưng mà mỗi lần tôi gặp Lạc Hàn đều thấy rợn cả người, khí tức của người đàn ông này quá lớn, tôi luôn cảm thấy hắn sẽ bắt nạt Tinh Thần."
Ngưu Việt Hải nhếch miệng: "Ý cậu là bắt nạt trên giường hả?"
Kỷ Lệ: "..." Tại sao y lại nói mấy chuyện này với một tên trai thẳng chứ?
Lạc Hàn nhìn Lộ Tinh Thần qua kính chiếu hậu.
Mỗi khi Lộ Tinh Thần ngẩn người, ánh mắt cậu cũng trầm tư theo khiến Lạc Hàn như mơ hồ thấy được dáng vẻ của đối phương trong lần đầu gặp gỡ.
Làm cho lòng hắn có chút rung động.
Lộ Tinh Thần không dám oán trách gì, dù sao cũng là cậu không tốt, nói chuyện riêng sau lưng người ta.
Mặc dù chỉ là khoác lác nói suông.
"Vừa rồi cậu nói ai làm ấm giường cho cậu?"
Lộ Tinh Thần: "..." Đúng là đã bị nghe thấy.
Cậu nhanh chóng vứt hết mặt mũi: "Không có không có, không ai làm ấm giường cho em cả, ban nãy ý em là em muốn làm ấm giường cho anh."
Lạc Hàn nhìn cậu.
Lộ Tinh Thần chu môi: "Xin lỗi mà, tại em nhất thời lỡ miệng, sau này sẽ chú ý hơn! Anh đừng giận!"
Lạc Hàn không nói lời nào, không khí trong xe vẫn cứ kỳ kỳ, Lộ Tinh Thần chống người nắm dài ra chỗ gác tay rồi tiếp tục van nài: "Sếp Lạp, ngài đại nhân đại lượng, giơ cao đánh khẽ có thể nào tha cho tiểu nhân lần này không?"
"Cậu ngồi lại đàng hoàng."
"Em không, anh không tha thứ cho em, em sẽ không ngồi đàng hoàng."
"..."
Lạc Hàn đạp phanh xe, chiếc xe chậm rãi dừng lại đến bên đường, hắn xoay người lại, cau mày nói: "Tôi không có giận, có điều sau này đừng có nói linh tinh trước mặt người ngoài."
"Tụi nó không phải người ngoài."
"Bạn bè cũng không được, tôi không hy vọng chuyện của chúng ta trở thành đề tài cho người khác bàn tán." Lạc Hàn nghiêm túc nói.
Lộ Tinh Thần chỉ mất một giây để thấm ngay trọng điểm trong lời của Lạc Hàn: "Vậy là anh không có giận em khoác lác nhảm nhí?"
Lạc Hàn nhìn vào mắt cậu: "Không có."
Lạc Hàn chỉ là không hy vọng Lộ Tinh Thần nói chuyện riêng của bọn họ trước mặt người khác mà thôi.
Hai mắt Lộ Tinh Thần sáng ngời, cậu tiến sát trước mặt Lạc Hàn, thử thăm dò lấy lòng: "Em hiểu mà, nói dối là không tốt, hay là tối nay em đi làm ấm giường cho ngài nha?"
Lạc Hàn: "..."
Hắn hít sâu một hơi, lại thở ra: "Khỏi đi, cậu ngồi lại đàng hoàng, cẩn thận vết thương."
·
Lộ Tinh Thần nhíu mày xem điện thoại.
Kỷ Lệ lại gần: "Sao vậy, làm gì mà nghiêm trọng vậy?"
Lộ Tinh Thần ngẩng đầu lên: "Có người giao hàng cho tao."
Từ sau khi đến thế giới này cậu chưa mua đồ gì cả, sao lại có người đến giao hàng, lại còn là bảo mật gì đó, bảo cậu phải đưa chứng minh ra mới được nhận.
Lộ Tinh Thần lục tìm trong ba lô một lúc lâu mới mò ra chứng minh chưa dùng bao giờ.
"Đi, đi nhận hàng với tao."
Đi nhanh đến phòng liên lạc, Kỷ Lệ nhìn lên bầu trời u ám nói: "Nghe đồn tối nay chòm sao sư tử có mưa sao băng á."
"Mưa sao băng?"
Lộ Tinh Thần cùng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời âm u: "Trời như vậy thì cho dù là có chắc cũng chẳng thấy gì?"
Kỷ Lệ nhún vai: "Chẳng biết, nghe nói là trăm năm hiếm thấy."
Lộ Tinh Thần: "Vậy cũng tiếc thật."
Hàng giao đến là một cái hộp cao bằng nửa người, nhìn như là —— hộp đựng lễ phục.
Lộ Tinh Thần ra ký nhận, còn Kỷ Lệ giúp mở ra xem.
Quả nhiên là một bộ lễ phục được cắt may tinh xảo, đến cả những chi tiết nhỏ cũng được chăm chút, có thể thấy bộ đồ này giá trị không nhỏ.
Hẳn là đặt chỗ nào đó làm thủ công rồi.
"Mày đặt đồ giao tới trường à?"
Lộ Tinh Thần ngưng tay.
Đồ này không phải cậu mua.
Lộ Tinh Thần suy nghĩ một chút, lễ phục này hẳn là của nguyên chủ đặt, chắc là để cho dịp đặc biệt nào đó mặc.
Tiếc là chưa có cơ hội mặc đã đi đời nhà ma mất rồi.
"Đến cũng đúng lúc thật."
Kỷ Lệ không rõ vì sao mà Lộ Tinh Thần đột nhiên lại vui vẻ.
"Em gái tao nói nó là người dẫn chương trình khai mạc cho dạ hội, ngồi khu khán giả trả lời câu hỏi có khi còn được nhận quà linh tinh. Nó còn dặn tao lúc đến nhớ phải ăn bận đàng hoàng lịch sự, tao mặc định là đối tượng phỏng vấn hàng đầu của nó."
Cậu còn đang rầu không biết phải mặc gì mới thể hiện được sự đẹp trai ngời ngời này đây.
Thì quần áo đến rồi?
"Lớp sau giúp tao điểm danh, tao đi xíu rồi về."
Lộ Tinh Thần đi về thử quần áo.
Bộ quần áo này tuy rằng tinh xảo, nhưng không hề phô trương, mặc đến lớp cũng không có vấn đề gì.
Cậu cất quần áo vừa thay ra vào ba lô, sau đó đi vào nhà vệ sinh dùng nước chỉnh lại đầu tóc một chút.
"Chao ôi, đó không phải vợ cậu sao, hôm nay cậu ấy bận bộ này thật không tệ chút nào, lúc ngồi vẫn thấy rõ chân dài eo nhỏ, y như hoàng tử bé vậy đó. Cậu ấy mặc đẹp thế tính làm gì vậy?"
Hướng Lạc Hàn về nhà không giống với hướng xuất phát của Lộ Tinh Thần, Lộ Tinh Thần lại đang cúi đầu nghịch điện thoại cho nên không phát hiện ra chiếc xe hơi đen sau lưng mình.
Lạc Hàn vẫn quan sát bóng lưng Lộ Tinh Thần, mãi đến khi đối phương lên xe rồi Nguyễn Vũ lại hỏi lại một lần nữa, hắn mới mới lạnh lùng đáp: "Làm sao tôi biết?"
"Người anh em à, đó là vợ của cậu đấy, vợ cậu bận đẹp như vậy ra ngoài, cậu không lo à?"
"Không lẽ cậu lo?"
"... Tôi không rảnh lo giùm cậu!" Nguyễn Vũ oan ức nói.
"Cậu nói nhiều quá đấy." Lạc Hàn cảnh cáo.
Nguyễn Vũ lập tức làm hành động khóa miệng mình lại, ý bảo không nói chuyện này nữa rồi đổi đề tài: "Phải rồi, ông già cổ hủ kia có nói với cậu chưa, cậu có biết khi nào bế mạc chưa?"
"Hôm nay."
"Cái gì? Không phải lúc trước cậu quyết định không đi bế mạc mà?"
"Tôi đổi ý." Lạc Hàn tháo khuy măng sét, vừa tháo ra lại đeo vào.
Bóng lưng Lộ Tinh Thần dần trở nên mơ hồ rồi biến mất, vậy nhưng hình ảnh cậu mặc bộ quần áo kia vẫn cứ luẩn quẩn trong đầu hắn.
Từ sau khi bị thương Lộ Tinh Thần vẫn luôn mặc đồ rộng rãi thoải mái, Lạc Hàn chỉ thấy cậu gầy gò chứ không có cảm giác gì khác.
Nhưng hôm nay Lộ Tinh Thần đổi sang một thân lễ phục, Lạc Hàn vô ý liếc nhìn một cái, đôi chân thon dài kia ngay lập tức hấp dẫn ánh mắt của hắn.
Mặc như vậy định đi đâu?
Hắn thực sự đang lo.
Nguyễn Vũ bên cạnh cứ nói mãi không ngừng: "Lúc trước tôi có hỏi chuyện giờ giấc với lão cổ hủ ấy rồi!"
"Bọn họ bảo chỉ cần tôi đến là được, tôi đến mấy giờ thì cũng có gì khác không?"
Nguyễn Vũ vô cùng nghiêm túc suy nghĩ một lúc: "Không có."
"Chỉ cần ngài đi, mấy giờ với bọn họ cũng là rồng đến nhà tôm."
Dường như Lạc Hàn rất hài lòng với câu này của Nguyễn Vũ, khóe miệng hắn hơi nhếch lên một chút.
"Phải rồi, có chuyện cần nói với cậu." Hắn nhướng mắt.
"Chuyện gì?" Nguyễn Vũ chó săn hỏi.
"Tôi không lên sân khấu, cậu lên."
"Cái gì?"
"Cậu đi với tôi, rồi cậu lên sân khấu phát biểu."
"Cậu nói cái gì vậy!?" Vẻ mặt Nguyễn Vũ không tin nổi.
Lạc Hàn ngẩng đầu nhìn phụ tá đang ngồi phía trước im như thóc nói: "Gọi cho chủ nhiệm Thẩm của đại học Ninh Thành, nói phó tổng Nguyễn đã nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy mình vẫn còn rất nhiều tình cảm với trường nên muốn nắm lấy cơ hội lần này. Hơn nữa để biểu lộ thành ý, tôi sẽ đi cùng phó tổng Nguyễn."
Nguyễn Vũ thiếu chút nữa là gào lên: "Tôi không đi! Tôi tuyệt đối sẽ không đi, Lạc Hàn cậu là ma quỷ à, sao cậu lại đối xử với tôi như vậy! Lão Vương tôi muốn xuống xe, ông không ngừng là tôi nhảy khỏi xe liền đó!"
Đáng tiếc ông chủ Lạc tâm địa sắt đá, Nguyễn Vũ quậy phá tưng bừng một hồi Lạc Hàn cũng không buồn nhìn một cái, vẫn cúi đầu chuyên tâm đọc tin tức tài chính.
Vai này không ổn, Nguyễn Vũ bắt đầu diễn vai đáng thương: "Lạc Hàn, ông chủ Lạc kính mến, cầu cậu cứu mạng, cậu biết tôi đi một chuyến đến đó phải chuẩn bị tâm lý mất bao lâu không, cậu làm vậy tôi chịu không nổi đâu, tố chất tâm lý của tôi kém lắm, lỡ tôi một đi không trở lại thì sao?"
Đầu ngón tay Lạc Hàn ngưng lại, hắn ngẩng đầu lên, sau đó dưới ánh mắt đầy mong chờ của Nguyễn Vũ, hắn bình tĩnh nói: "Vậy càng tốt, tôi đang tính đổi một phó tổng mới."
Nguyễn Vũ: "..."
Lạc Hàn cất điện thoại, ngón tay mân mê cúc áo trên cổ tay, hắn nói với phụ tá của mình: "Ngây người cái gì, gọi điện thoại."
"Dạ ông chủ!"
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyễn Vũ: Tui khổ quá mà.
Lạc tổng: Tinh Tinh rốt cuộc có hiểu nghĩa của làm ấm giường không nhỉ?
Nguyễn Vũ: Đệt, tại sao lúc tui đang đau khổ bi thương, cậu lại chỉ biết nghĩ đến Lộ Tinh Thần hả?
Lạc tổng: Không thì sao?
Nguyễn Vũ: Số tui khổ quá mà QAQ
Cảm ơn đã đọc truyện, yêu mọi người ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT