Đối với Lâm Thiên mà nói, tiền mua một chiếc xe không đáng là gì.
Hơn nữa Lâm Thiên có thể chịu được việc mấy tháng không có xe đi sao?
Sau khi tan học buổi chiều.
Lâm Thiên nhận được cuộc gọi từ một số lạ. “Alo, xin hỏi ai vậy?”
Lâm Thiên nghe máy. “Anh là Lâm Thiên sao?” Trong điện thoại truyền ra
giọng nữ. “Tôi là Lâm Thiên, xin hỏi cô là?” Lâm Thiên hỏi. “Tôi là bạn
học cấp hai của anh, Trần Tuyết My. Đối phương nói. “Trần Tuyết My?” Lâm Thiên sửng sốt. Đối với cái tên này, Lâm Thiên không quên được, bởi vì
cô ta là mối tình đầu của anh.
Lúc học cấp hai, Lâm Thiên thích một bạn cùng lớp tên Trần Tuyết Mỹ, là mối tình đầu của anh.
Bộ dạng của Trần Tuyết My này khá được, dáng người cũng nóng bỏng.
Khi đó Lâm Thiên cũng không biết, mình lấy đầu ra dũng khí, viết một bức thư tình cho Trần Tuyết My, sau đó lén đặt trong gầm bàn của cô ta.
khiến Lâm Thiên nằm mơ cũng không ngờ tới chính là, lúc ấy Trần Tuyết My lại hồi âm cho mình, còn đồng ý hẹn hò với Lâm Thiên. Đến bây giờ Lâm
Thiên vẫn còn nhớ rõ, ngày đó mình vui sướng cỡ nào, kích động cỡ nào.
Chỉ tiếc đoạn tình cảm này chỉ kéo dài ba tháng, Trần Tuyết My đã đá bay Lâm Thiên.
Nguyên nhân là có một nam sinh vô cùng ưu tú theo đuổi cô ta, cô ta
đã đồng ý với nam sinh kia. Lúc ấy Lâm Thiên phát điện, đi tìm vị nam
sinh kia, kết quả là bị nam sinh kia đánh cho một trận.
Lâm Thiên còn nhớ rõ, lúc ấy mình đau lòng hơn một năm, Lâm Thiên
vốn có thành tích đứng đầu, vì chuyện đó mà thành tích của Lâm Thiên
giảm đi rất nhiều.
Đương nhiên, hiện giờ Lâm Thiên đã sớm quên mất, đây coi như là một
đoạn hồi ức thanh xuân đi. “Trần Tuyết Mỹ, xin hỏi có chuyện gì không?”
Lâm Thiên mở miệng hỏi.
Lâm Thiên tuyệt đối không ngờ tới, đã nhiều năm không liên lạc, vậy
mà Trần Tuyết My đột nhiên gọi điện cho mình. "Lâm Thiên, 12 giờ trưa
mai tôi sẽ cử hành hôn lễ, địa điểm là khách sạn An Dương, mời anh tới
dự." Trần Tuyết My nói. “Mời tôi?" Lâm Thiên ngẩn ra.
Cô ta kết hôn còn mời mình sao? Lâm Thiên vô cùng kinh ngạc. "Đúng
rồi, dù sao anh cũng là mối tình đầu của tôi, đương nhiên là tôi phải
mời anh.” Trần Tuyết My nói. “À, có khả năng là tôi không rảnh.” Lâm
Thiên lên tiếng. Đối với hôn lễ này, Lâm Thiên không có hứng thú tham
gia. “Không rảnh sao? Không phải chứ? Tôi nghe người ta nói, anh còn
đang học đại học, mà ngày mai lại là thứ bảy. Sao anh có thể không có
thời gian? Không phải là anh không có tiền để mừng đấy chứ? Nếu là như
vậy, anh có thể không cần mừng cũng được." Trần Tuyết My nói.
Trong giọng nói của Trần Tuyết My có chút châm chọc. “Không mừng nổi tiền sao? Ha ha." Lâm Thiên cười. Nếu là trước đây, có khả năng Lâm
Thiên không mừng nổi thật, nhưng hiện giờ, Lâm Thiên thân là cháu ngoại
của người giàu nhất Tây Nam, sẽ không mừng nổi tiền cưới sao? “Được, tự
anh suy xét đi, thời gian địa điểm tôi đều nói với anh rồi.” Trần Tuyết
My nói. Sau khi Trần Tuyết My nói xong, cô ta lập tức cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thiên suy tư một lát. “Đúng lúc ngày mai rảnh rỗi, vậy thì đi thôi.”
Sau khi Lâm Thiên suy tư một lát, cuối cùng quyết định đi tham gia,
không vì lý do gì khác, là vì mình từng cống hiến trọn vẹn thanh xuân
cho một con chó Nhật.
Sáng ngày hôm sau, quản lý đưa một chiếc xe Lamborghini Aventador mới tới nhà Lâm Thiên,
Chiếc xe Lamborghini này có màu xanh, theo quản lý nói, chiếc xe này được lái suốt đêm từ showro 4S ở tỉnh lị tới.
Lâm Thiên trực tiếp lái chiếc xe Lamborghini Aventador màu xanh này, đi tham gia hôn lễ của Trần Tuyet My. Khách sạn An Dương là một khách
sạn bốn sao, đổi với người bình thường mà nói, có thể cử hành hôn lễ ở
khách sạn bốn sao, đã vô cùng lợi hại rồi. Lâm Thiên lái chiếc xe
Lamborghini màu xanh, chậm rãi lại tới khách sạn An Dương. “Oa! Xe
Lamborghini thật ngầu!” “Không biết ở trong xe, là cậu chủ nhà giàu
nào.” Lamborghini xuất hiện, đương nhiên là vô cùng hấp dàn ánh mắt của
người khác, thậm chí còn khiến đám nữ sinh thét chói tai. "Anh đẹp trai, có thể thêm bạn bè zalo được không?"
Lâm Thiên vừa mới ra khỏi xe, hai người phụ nữ trang điểm đậm ăn mặc hở hang liền tới gần muốn xin phương thức liên lạc. “Thật có lỗi, không thể
Lâm Thiên không có hứng thú xua tay, sau đó đi vào trong khách sạn Đối với
đám phụ nữ hám vật chất này, Lâm Thiên rất phản cảm, sao Lâm Thiên có
thêm nick zalo được?
Sau khi nói xong, Lâm Thiên đi thẳng vào trong khách san.
Chỗ mừng đám cưới ở cửa khách sạn. "Nơi này là hôn lễ của Trần Ánh
Tuyết đúng không? Lâm Thiên hỏi. "Đúng thế thừa anh, anh mừng tiền
không? Mừng bao nhiêu? Tên là gì?" Người đàn ông viết quà hỏi. "Một
triệu bảy trăm năm mươi nghìn đi, tôi tên là Lâm Thiên.” Lâm Thiên lấy
một triệu bảy trăm năm mươi nghìn ra.
Tuy bây giờ Lâm Thiên có rất nhiều tiền, nhưng Lâm Thiên không cần
thiết phải mừng Trần Tuyết My nhiều làm gì. “Ồ, Lâm Thiên sao?”
Một giọng nói truyền từ sau lưng tới, Lâm Thiên quay đầu nhìn, lọt
vào tầm mắt là một người đàn ông tóc quăn, mặc âu phục màu lam, nhìn rất thời thượng. "Anh là?” Lâm Thiên liếc mắt đánh giá anh ta một cái. “Tôi là Hoàng Bách, là người cướp Trần Tuyết My từ tay anh lúc trước. Anh
không nhớ rõ à?” Người đàn ông cười nói. "Hoàng Bách?” Lâm Thiên khẽ cau mày, đồng thời nghĩ một lát.
Lúc trước Lâm Thiên và Trần Tuyết My yêu nhau ba tháng, sau đó bị
Hoàng Bách này cướp đi, lúc ấy Lâm Thiên tức giận tìm Hoàng Bách tỉnh
sổ, kết quả bị Hoàng Bách và đảm bạn của anh ta đánh cho một trận.
Hoàng Bách liếc mắt nhìn một triệu bảy trăm năm mươi nghìn trên bàn, sau đó cười nói: "Lâm Thiên, không phải là anh mừng một triệu bảy trăm
năm mươi nghìn đấy chứ? Cũng quá keo kiệt rồi đấy?” “Mừng nhiều làm gì?
Tôi và cô ta vốn không có quan hệ gì đáng nói.” Lâm Thiên giang tay nói.
Hoàng Bách đánh giá cách ăn mặc của Làm Thiên từ trên xuống dưới,
sau đó lắc đầu cười nói: "Không có tiền cứ việc nói thẳng, còn tìm nhiều lý do như vậy.
Ngay sau đó, Hoàng Bách đi tới cho viết tiền mừng "Hoàng Bách, mười triệu năm trăm nghìn!
Hoàng Bách đặt một xấp tiền lên bàn, ngẩng đầu ưỡn ngực, có vẻ rất có mặt mũi.
Sau khi mừng xong. “Lâm Thiên, chúng ta đều là bạn học cũ, cùng vào
thôi.” Hoàng Bách kiêu ngạo nói, ánh mắt anh ta nhìn Lâm Thiên giống như mình cao hơn một bậc. “Không cần." Lâm Thiên đáp lại một câu, sau đó đi thắng tới nơi cử hành hôn lễ. Hoàng Bách nhìn bóng lưng của Lâm Thiên,
khinh thường nói: “Từng là một phế vật, bây giờ vẫn còn là phế vật, mặc
keo kiệt như vậy, vậy mà không biết xấu hổ tới tham dự hôn lễ, đúng là
buồn cười.
Sau khi nói xong, Hoàng Bách cũng đi vào bên trong.
Bên kia.
Sau khi Lâm Thiên đi vào nơi cử hành hôn lễ, cô dâu và chú rể đều đứng ở cửa, hoan nghênh từng người tới tham dự hôn lễ.
Lâm Thiên liếc mắt nhìn Trần Tuyết My. Lâm Thiên nhớ rõ, lúc Trần Tuyết My học trung học, cô ta vô cùng xinh đẹp.
Nhưng hiện giờ Lâm Thiên gặp nhiều cô gái xinh đẹp, bây giờ lại nhìn Trần Tuyết My, Lâm Thiên chỉ cảm thấy bình thường, so với hoa khôi của
trường Tô Bảo Nhì và Như Tuyết, nói về giá trị nhan sắc, khí chất, cô ta đều kém xa.
Còn chú rể, càng khiến Lâm Thiên mở rộng tầm mắt, là một người đàn
ông trung niên vừa béo lại vừa xấu! Làm Thiên không ngờ tới, Trần Tuyết
My sẽ tìm một người đàn ông như vậy làm chồng. “Ồ, Lâm Thiên anh tới
rồi! Tôi còn tưởng là anh sẽ không tới cơ. Trần Tuyết My kinh ngạc nhìn
Lâm Thiên. “Đến để tỏ lòng kính trọng với thanh xuân của tôi.” Lâm Thiên cười nói. Lúc Lâm Thiên nói bốn chữ “tỏ lòng kính trọng”, chú rể ở bên
cạnh nhướng mày, có vẻ mất hứng. “Trần Tuyết My, đây là ai thế, không
giới thiệu cho anh à?” Chú rể nhíu mày nói. “Vị này là mối tình đầu
trung học của em, tên là Lâm
Thiên” Trần Tuyết My giới thiệu. “Mối tình đầu? Trần Tuyết My, ánh
mắt em khi đó đúng là không được tốt, lại lựa chọn một tên như vậy?” Chú rể cười nói. Lâm Thiên cũng cười nói: “Trần Tuyết My, bây giờ ảnh mắt
cô càng kém rồi, tìm một người chồng bộ dạng như heo?”
Chú rể này nói chuyện không khách sáo với mình, đương nhiên là Lâm
Thiên cũng không cần phải nể mặt ông ta. “Cậu nói ai là heo hả?" Chú rể
nghe thấy lời Lâm Thiên nói, lập tức nổi giận. “Tôi nói người nào, chẳng lẽ trong lòng người đó không biết sao?” Lâm Thiên cười lạnh lùng. “Mẹ
kiếp, cậu muốn chết à?” Vẻ mặt chú rể giận dữ “Anh yêu bớt giận đi. Hôm
nay là ngày kết hôn của chúng ta, nếu quậy ầm ĩ, sẽ rất khó coi đấy."
Trần Tuyết My giữ chặt lấy chú rể.
Chú rể nghe thấy câu này xong, ngay sau đó, chủ rể nhìn Lâm Thiên,
lạnh giọng nói: "Nếu không vì hôm nay là ngày kết hôn của tôi, cậu dám
nói chuyện với tôi như vậy, tôi đảm bảo cậu sẽ rất thảm
Trần Tuyết My cũng mở miệng nói: "Lâm Thiên, chồng tôi là chủ một
nhà máy, tài sản mấy chục tỷ, anh không đắc tội nổi chồng tôi đâu, anh
nhanh xin lỗi chồng tôi đi, nể mặt anh là mối tình đầu của tôi, tôi sẽ
bảo chồng tôi tha thứ cho anh." “Nhận lỗi với ông ta? Ha ha, chỉ sợ ông
ta còn chưa đủ tư cách." Lâm Thiên cười lắc đầu nói. Sau khi nói xong,
Lâm Thiên đi thẳng vào trong khu tiệc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT