Cùng với tiếng kêu hoảng sợ của Như Tuyết, xe Lamborghini bị đâm vào bên đường, túi khí an toàn trong xe mở ra toàn bộ, xe Lamborghini cũng
bị đâm tới biển dạng. “Mẹ kiếp!”
Lâm Thiên ra sức lắc đầu, vùng vẫy thoát khỏi cơn choáng vì bị đâm, sau đó vội vàng nhìn về phía Như Tuyết.
Bởi vì bên chịu xe vận tải đâm, là bên Như Tuyết.
Như Tuyết giống như đã hôn mê, trên trán còn có chút máu. “Như
Tuyết! Như Tuyết!” Lâm Thiên vội vàng gọi vài tiếng, đồng thời vùng vẫy
muốn lấy điện thoại gọi cấp cứu. “Rầm rầm!”
Đúng lúc này, Lâm Thiên phát hiện, chiếc xe vận tải kia lùi về sau
một khoảng, vậy mà giảm mạnh chân ga, xông nhanh về phía xe Lamborghini
của Lâm Thiên lần hai, giống như muốn đâm Lâm Thiên tiếp.
Đèn xe chói mắt của xe vận tải, khiến Lâm Thiên gần như không mở mắt ra được. “Mẹ kiếp! Là cố ý!”
Vừa rồi Lâm Thiên còn tưởng đây là tai nạn xe bình thường.
Nhưng vào lúc này, Lâm Thiên lập tức đoán ra được, con mẹ nó đây không phải là sự cổ giao thông.
Chiếc xe vận tải này, tuyệt đối là cố ý. Là muốn lấy tính mạng của mình! “Né tránh, nhất định phải né tránh!”
Lâm Thiên chẳng quan tâm đau đớn trên người, muốn thử khởi động xe Lamborghini, né tránh va chạm.
Nếu lại để xe vận tải này đâm trúng lần hai, cho dù mệnh mình lớn tới mấy, chỉ sợ cũng phải chết không thể nghi ngờ!
Lâm Thiên vội vàng khởi động, nhưng phát hiện xe Lamborghini không thể khởi động. “Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!”
Theo xe vận tải càng ngày càng gần, Lâm Thiên vẫn không thể khởi động.
Xong đời rồi!
Trong đầu Lâm Thiên đột nhiên xuất hiện ý niệm này. “Rầm!”
Va chạm xảy ra lần hai.
Nhưng Lâm Thiên kinh hãi phát hiện, là chiếc xe phía sau đâm lên xe Lamborghini của mình.
Lâm Thiên nhìn qua kính chiếu hậu, là một chiếc xe việt dã màu trắng! “Là xe của Thạch Hàn!”
Lâm Thiên liếc mắt một cái liền nhận ra xe việt dã màu trắng này, là xe của Thạch Hàn. "Két!"
Theo lốp xe ma sát mặt đất phát ra âm thanh chói tai.
Xe việt dã màu trắng khai hỏa toàn lực, trực tiếp đẩy xe Lâm Thiên lên phía trước.
Mới đẩy xe Lamborghini của Lâm Thiên ra vài mét, xe tải lái với tốc độ rất nhanh đã đâm tới. “Rầm!”
Một tiếng vang thật lớn vang lên.
Nhưng bây giờ xe vận tải đâm trúng, không phải xe Lamborghini của Lâm Thiên, mà là xe việt dã màu trắng của Thạch Hàn.
Nguyên nhân rất đơn giản, Thạch Hàn đẩy xe của Lâm Thiên lên trước
một khoảng xa, xe của anh ta vừa vặn trở thành mục tiêu của xe vận tải.
Tuy xe việt dã màu trắng rất to, nhưng vẫn bị đâm tới biến dạng, sau đó bắt đầu bốc lên hơi nước. “Thạch Hàn!”
Lâm Thiên quay đầu nhìn về phía sau, đồng thời hét to một tiếng, trong mắt lóe lên lo lắng.
Lâm Thiên biết, va chạm này vốn là mình chịu, nhưng
Thạch Hàn đã gánh chịu thay mình.
Hiện giờ xe của Thạch Hàn bị biến dạng nghiêm trọng, còn bắt đầu tỏa ra hơi nước, Thạch Hàn không rõ sống hay chết, Lâm Thiên hoàn toàn
không biết.
Lúc này, chiếc xe vận tải kia bắt đầu lùi về sau, rõ ràng là chuẩn bị đâm tiếp.
Hơn nữa mục tiêu của nó, là chiếc xe Lamborghini của Lâm Thiên.
Lâm Thiên nhìn Như Tuyết ở vị trí ghế phụ, cô ấy vẫn hôn mê như cũ,
Lâm Thiên muốn xuống xe, sau đó kéo Như Tuyết trong ghế lái phụ ra.
Nếu lại bị đâm lần nữa, hậu quả tuyệt đối không thể chịu nổi.
Nhưng Lâm Thiên thử nhiều lần, phát hiện cửa xe đã bị kẹt, căn bản
không mở ra được. “Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!” Lâm Thiên mở miệng
gầm thét liên tục. “Rầm!”
Đúng lúc này, Lâm Thiên nghe thấy tiếng vang lớn ở phía sau.
Lâm Thiên thông qua kính chiếu hậu nhìn, kính chắn gió của xe việt
dã màu trắng ở phía sau bị đá rơi ra. Sau đó Thạch Hàn nhảy từ bên trong xe việt dã màu trắng ra ngoài.
Còn chiếc xe vận tải kia, mới vừa lùi lại xong, đang đạp chân ga, muốn tiếp tục xông về phía bên này.
Chỉ thấy Thạch Hàn đang đối mặt chính diện với xe vận tải, sau đó lấy một con dao găm ra. Ngay sau đó.
Thạch Hàn xông thẳng về phía xe vận tải. “Thạch Hàn, để lại một mạng cho chủ xe này, có lẽ tên này là cửa đột phá!” Lâm Thiên kêu to với
Thạch Hàn.
Chỉ thấy Thạch Hàn xông tới trước xe vận tải, nhảy mạnh lên, sau đó trực tiếp phá kính chắn gió, chui vào trong xe vận tải.
Ngay sau đó. "Két!"
Cùng với âm thanh phanh xe chói tai, cuối cùng xe vận tải cũng đồ sát bên cạnh xe Lamborghini của Lâm Thiên.
Rất rõ ràng, Thạch Hàn đã khống chế được chủ xe vận tải. Lúc này,
cửa ghế lái của xe vận tải mở ra. Thạch Hàn kéo chủ xe xuống xe, đi về
phía Lâm Thiên. “Phù phù
Lâm Thiên nhìn thấy một màn này xong, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lúc này trên trán Lâm Thiên đã đầy mồ hôi lạnh, vừa rồi quá hoảng
hốt, quả thật dọa Lâm Thiên nhảy dựng lên. “Như Tuyết! Như Tuyết!”
Lâm Thiên gọi vài tiếng, đồng thời thăm dò hơi thở của Như Tuyết,
vẫn còn thở. Lâm Thiên không dám do dự, vội vàng gọi cấp cứu và báo cảnh sát. “Rầm!”
Thạch Hàn đi tới trước xe của Lâm Thiên xong, lập tức dùng lực kéo
cửa xe ở vị trí lái của xe Lamborghini ra, cửa xe vốn đã biến dạng, trực tiếp bị kéo rơi xuống đất. “Cậu chủ, cậu không sao đấy chứ?” Thạch Hàn
cúi đầu nhìn Lâm Thiên ở trong xe. “Tôi không sao” Lâm Thiên lau mồ hôi
trên trán, sau đó chui ra khỏi xe.
Còn đau nhức khắp nơi trên cơ thể, hiện giờ Lâm Thiên không rảnh quan tâm.
Trên trán Thạch Hàn cũng có chút máu tươi, hẳn là vừa rồi lúc xe vận tải đâm vào Thạch Hàn, Thạch Hàn cũng bị thương. “Thạch Hàn, vết thương của anh có sao không?” Lâm Thiên khẩn trương hỏi.
Lâm Thiên biết, Thạch Hàn bị thương là chịu thay mình.
Nếu vừa rồi Thạch Hàn không đẩy xe mình ra, nếu xe vận tải đâm vào xe của Lâm Thiên lần nữa, chỉ sợ Lâm
Thiên không chết cũng trọng thương. “Cậu chủ không cần lo lắng, chút vết thương nhỏ này, không đáng nhắc tới đối với tôi. Thạch Hàn bình
tĩnh nói.
Lâm Thiên nghe thấy vậy, miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm một hơi. “Đúng rồi Thạch Hàn, anh biết cấp cứu không? Bạn của tôi ở trong xe đã ngất
đi rồi.” Lâm Thiên lo lắng nói. “Biết một chút cấp cứu trên chiến
trường, để tôi xem giúp cậu chủ, người này giao cho cậu chủ trước.
Thạch Hàn vừa nói, vừa đưa một chiếc dao găm cho Lâm Thiên, đồng thời cũng giao tài xế xe vận tải cho Lâm
Thiên.
Hai tay của tài xế xe vận tải đã bị Thạch Hàn trói ở sau lung.
Lâm Thiên nhận lấy dao găm, đặt trên cổ tài xế của xe vận tải, vừa
rồi suýt chút nữa là tài xe của xe tải đã lấy đi tính mạng của Lâm
Thiên, đương nhiên là Lâm Thiên rất tức giận.
Lúc này sắc mặt tài xế xe vận tải trắng bệch, có vẻ rất sợ hãi.
“Nói! Người nào phải anh tới! Là ai sai anh làm như vậy?” Lâm Thiên nhìn chằm chằm tài xế xe vận tải, trong mắt tỏa ra ý lạnh khiếp người.
Đồng thời tay cầm dao găm của Lâm Thiên cũng tăng thêm lực, cho nên
trên cổ của tài xế xe vận tải đã chảy máu. “Không... Không ai phải tôi!
Không ai sai tôi hết!” Tài xế xe vận tải nghiến răng nói. “Anh và tôi
vốn không quen nhau. Anh nói cho tôi biết, không ai sai anh, anh cảm
thấy tôi sẽ tin anh sao?” Lâm Thiên híp mắt tiếp tục chất vấn. Vừa rồi
Lâm Thiên bảo Thạch Hàn đừng giết tài xế này, là vì Lâm Thiên biết, đây
tuyệt đối là một kế hoạch mưu sát.
Mà người tài xế này, chỉ là con cờ. Lâm Thiên muốn thông qua con cờ
này, tìm kiếm thủ phạm phía sau. "Cậu tin hay không thì tùy, dù sao
không ai sai bảo tôi hết. Đây là tai nạn xe cộ bình thường mà thôi.” Tài xế xe vận tải nói rất chắc chắn. “Tai nạn xe cộ? Ồ, anh có biết hay
không, anh đây là cố ý mưu sát, tội nặng nhất là tử hình” Lâm Thiên híp
mắt nói. “Muốn chém muốn giết muốn róc thịt, tùy cậu. Không có ai sai
bảo tôi cả!” Tài xế xe vận tải lộ ra tươi cười nham hiểm, hoàn toàn là
tư thế lợn chết không sợ bỏng nước sôi. “Khốn nạn!”
Lâm Thiên rất phẫn nộ, đấm mạnh vào mặt tài xế xe vận tải này.
Lâm Thiên biết tài xế xe vận tải bày ra tư thế này, tám mươi phần
trăm là đã nhận đủ phí bịt miệng, muốn anh ta nói ra người đứng phía
sau, gần như là chuyện không thể.
Bởi vì tài xế xe vận tải bị trói hai tay ra sau lưng, cho nên sau
khi Lâm Thiên đánh một quyền, tài xế xe vận tải trực tiếp mất đi cân
bằng, ngã lên trên đất. “Con mẹ anh!”
Lâm Thiên phần nộ, vừa tức giận mắng vừa xông lên, dùng chân đạp mạnh vào người tài xế xe vận tải.
Lúc này, Thạch Hàn đã đi tới. “Cậu chủ, bạn của cậu chỉ tạm thời
ngất đi thôi, cho dù bị thương ngoài da, nhưng sẽ không nguy hiểm tới
tính mạng." Thạch Hàn nói. Lâm Thiên nghe thấy lời Thạch Hàn nói, mới
miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Rõ ràng là tài xế xe vận tải này nhằm vào mình, Như Tuyết chỉ bị
liên lụy mà thôi, nếu Như Tuyết vì chuyện này mà có gì không hay xảy ra, Lâm Thiên tuyệt đối sẽ áy náy cả đời. “Thạch Hàn, anh cảm thấy người
nào đứng phía sau vụ này?” Lâm Thiên quay đầu nhìn Thạch Hàn hỏi.
“Chuyện này phải hỏi chính cậu chủ rồi, gần đây cậu đắc tội người nào,
hẳn là người đó. Thạch Hàn bình tĩnh nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT