Lâm Thiên gật đầu, sau đó ngồi vào trong xe, xe chậm rãi rời khỏi khách sạn.
Trong vườn nhà họ Lê ở tỉnh lị.
Lê Chí Thành ngồi trên ghế sofa, cầm máy tỉnh bảng trong tay xem.
Trên máy tính bảng truyền tin tới, chính là video clip trong hội
trường bán đấu giá ở thành phố Bảo Thạnh. Lúc này ông cụ Lê Chí Thành đã xem xong video clip này. “Tên nhóc này, vậy mà khiến Khương Hùng Dũng
tức tới mức ngất xỉu, ha ha.” Lê Chí Thành không nhịn được nở nụ cười.
Thư ký cũng cười ha ha nói: “Ông Lê, năng lực tùy cơ ứng biến của
cậu chủ đúng là mạnh" “Đúng vậy, tôi vốn cho rằng thằng bé sẽ dùng tiền
đập chết Khương Hùng Dũng, nhưng mà thằng bé có thể dựa vào tình thể tùy cơ ứng biển, trái lại bẫy ngược Khương Hùng Dũng năm nghìn hai trăm năm mươi tỷ, tên nhóc này rất có đầu óc. Trên gương mặt Lê Chí Thành tràn
ngập vui mừng. Biểu hiện của Lâm Thiên, vượt qua sự mong đợi của Lê Chí
Thành, ông ấy phát hiện Lâm Thiên càng ngày càng mang tới nhiều kinh
ngạc vui mừng cho ông ấy.
Lúc này, thư ký lại nói: “Nhưng mà với tính cách của Khương Hùng
Dũng, hôm nay ông ta ăn thiệt nhiều như vậy, kế tiếp nhất định sẽ nghĩ
biện pháp điên cuồng trả thù, một đoạn thời gian kế tiếp, chỉ sợ sẽ có
rất nhiều chuyện khiến cậu chủ đau đầu” “Có Thạch Hàn bảo vệ thằng bé,
về phương diện an toàn thì không cần lo lắng” “Nhưng về phương diện
khác, chỉ sợ sẽ gặp chút phiền phức, xem thằng bé ứng phó thế nào, vẫn
là câu nói kia, đây là khảo nghiệm đối với thằng bé, cũng là rèn luyện
đối với thằng bé” Ông Lê nói.
Ở một bên khác.
Trong biệt thự ở lưng chừng núi của Khương Hùng
Dũng. “Rầm! Rầm! Rầm!” “Rầm! Rầm! Rầm!”
Bình hoa cổ, các loại rượu vang trân quý, cùng với vật trang trí ở
trong biệt thự, tất cả đều bị ném mạnh xuống đất, trên mặt đất là một
vùng bừa bãi. “Khốn nạn!” “Khốn nạn!” “Ông đây là Khương Hùng Dũng, vậy
mà dám lừa ông đây ở ngay trên địa bàn của ông đây! Còn đối phó ông đây
như vậy!”
Khương Hùng Dũng vừa phẫn nộ ném đồ xuống đất, vừa chửi ầm lên.
Người giúp việc, vệ sĩ ở trong phòng đều bị dọa sợ run rẩy trốn trong
góc không dám có hành động gì, sợ có chút không đúng, sẽ khiến Khương
Hùng Dũng giận lây sang bọn họ. Cho dù là luật sư, cũng đứng cách rất
xa, không dám đi ra khuyên can.
Bầu không khí trong biệt thự, đều vô cùng căng thẳng. Khương Hùng
Dũng đập vỡ đồ khoảng một tiếng, đập mệt tới mức không cử động nổi, lúc
này mới ngồi trên ghế sofa. “Luật sư! Ông lại đây!”
Gương mặt Khương Hùng Dũng âm trầm hét to một tiếng.
Luật sư vội vàng chạy chậm tới trước mặt Khương
Hùng Dũng. “Luật sư, tên nhóc Lâm Thiên kia, tôi nhất định phải giết chết cậu ta." Khương Hùng Dũng nghiến răng nghiến lợi nói. “Ông Khương, cậu ta là cháu ngoại của Lê Chí Thành, chúng ta muốn giết chết cậu ta,
nhất định phải làm thật bí mật, thật sạch sẽ, còn không thể khua chiêng
gióng trống bắt cậu ta. Luật sư nói.
Im lặng một lát, luật sư tiếp tục nói: “Hơn nữa người lần trước
chúng ta phải đi giết tên nhóc này, đều chết một cách rất khó giải
thích, hiện giờ ngay cả thi thể cũng không tìm được... “Luật sư, ông có
cao kiến gì?” Khương Hùng Dũng ngẩng đầu nhìn về phía luật sư. “Ông
Khương, tôi thật sự nghĩ ra được một phương pháp tuyệt diệu” Luật sư lộ
ra tươi cười âm hiểm. Ngay sau đó, luật sư tiến tới dán sát vào tại
Khương Hùng Dũng, nói nhỏ kế hoạch cho Khương Hùng Dũng nghe. "Ha ha,
diệu kết Biện pháp này của ông đúng là tuyệt diệu. Sao lúc trước tôi lại quên mất biện pháp này nhỉ?”
Khương Hùng Dũng nghe xong kế hoạch, không nhịn được vỗ tay khen ngợi.
Luật sư cũng cười nói: “Ông Khương, có biện pháp này, tôi nghĩ Lâm
Thiên nhất định sẽ chết không có chỗ chôn. Còn có thể phủi sạch quan hệ
với ông nữa. “Được, luật sư, chuyện này giao cho ông làm, bây giờ cần
thiết phải giết chết tên Lâm Thiên kia” Khương Hùng Dũng lộ ra vẻ chờ
mong. “Yên tâm đi ông Khương, cho dù mệnh của tên nhóc này dài tới mấy,
bây giờ cũng tuyệt đối không thoát được một kiếp. Tôi sẽ đi sắp xếp
chuyện này. Luật sư cười nói.
Sau khi luật sư nói xong, cũng rời khỏi biệt thự. Khương Hùng Dũng đứng
dậy. “Lâm Thiên, cậu dám lừa tôi, dám chống đối lại tôi, cho dù cậu là
cháu ngoại của Lê Chí Thành, cũng chỉ có đường chết, hãy chết đi cho
tôi! Ha ha!”
Khương Hùng Dũng phát ra tiếng cười chói tai, ông ta tin kế hoạch
của luật sư có thể khiến Lâm Thiên sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Bên kia, trong nhà Tô Bảo Nhi.
Tô Bảo Nhi đang ngồi trên ghế sofa xem tivi, tổng giám đốc Tô cha cô ta đi từ ngoài vào. “Cha, cha đã về rồi, tham dự buổi đấu giả thế nào?” Tô Bảo Nhi vừa cần hạt dưa, vừa hỏi, đương nhiên là ánh mắt cô ta vẫn
nhìn về phía TV. “Cũng ổn, nếu con đi đến đó, cha nghĩ con nhất định sẽ
kinh ngạc vui mừng” Tổng giám đốc Tô cười nói.
Khi nói chuyện, tổng giám đốc Tô đi tới ngồi đối diện Tô Bảo Nhi.
“Kinh ngạc vui mừng sao? Con có thể có kinh ngạc vui mừng gì? Chẳng lẽ ở buổi đấu giá có thứ con thích à? Vậy cha có đấu giá được cho con
không?” Tô Bảo Nhi nói. “Không phải đồ, là một người. Tổng giám đốc Tô
cười nói. “Được rồi, không phải là anh Bình đấy chứ? Không phải là cha
luôn muốn hợp tác con với anh ta sao? Đây gọi là kinh ngạc vui mừng gì
chứ? Con không có hứng thú với anh ta.” Tô Bảo Nhi không quan tâm lắm
nói. “Cha không nói cậu chủ Bình, cha muốn nói tới... Đương nhiên là
tổng giám đốc Tô muốn nói tới Lâm Thiên.
Nhưng ông ta nói được nửa, lập tức im miệng, bởi vì Lâm Thiên từng
nói với ông ta, bảo ông ta đừng để lộ thân phận của mình với Tô Bảo Nhi
“Là ai vậy?” Tô Bảo Nhi nhìn về phía tổng giám đốc Tô. “Thôi, vẫn nên
nói chuyện khác với con thì hơn.” Tổng giám đốc Tô nói.
Im lặng một lát, tổng giám đốc Tôi nói tiếp: “Bạn trai của con tên
Lâm Thiên đúng không?” “Cha, có phải là cha lại muốn nói, anh ấy là con
nhà nghèo, không xứng với con, bảo con rời khỏi anh ấy đúng không? Lỗ
tại của con đã nghe tới mức mọc kén rồi. Tô Bảo Nhi bĩu môi nói. "Không
không không!” Tổng giám đốc Tô lắc đầu cười. “Cha muốn nói đúng lắm, cha sẽ dốc toàn lực ủng hộ con và cậu ấy yêu nhau. Tổng giám đốc Tô cười
nói. “Cái gì?”
Tô Bảo Nhi vốn có vẻ bình tĩnh, nghe thấy thế thì lập tức quay đầu
nhìn về phía tổng giám đốc Tô. “Cha, cha... Cha nói cha ủng hộ con sao?
Cha Cha không phát sốt đấy chứ? Cha bị sốt hỏng đầu rồi có phải không?"
Tô Bảo Nhi hiểu rất rõ cha cô ta, cha cô ta luôn yêu cầu cô ta tìm
một người nhà giàu hơn bọn họ làm bạn trai. Mà bây giờ, vậy mà cha cô ta ủng hộ cô ta yêu một tên nhà nghèo? Còn dốc toàn lực ủng hộ?
Điều này khiến Tô Bảo Nhi không thể tin được, đây là cha cô ta sao?
“Tô Bảo Nhi, con không nghe nhầm đâu, cha thực sự ủng hộ con và Lâm
Thiên ở bên nhau. Tổng giám đốc Tô cười nói. “Vì sao? Cha đi tham dự
buổi đấu giá về, sao nhân sinh quan đều đã thay đổi thế? Không phải là
cha... Chịu kích thích gì đó ở buổi đấu giá đấy chứ?” Tô Bảo Nhi nói.
“Cha con là người cha tốt, chỉ là cha nghĩ thông rồi, con tìm được người đàn ông mà con thích mới quan trọng nhất. Tổng giám đốc Tô cười nói.
“Cha, cuối cùng cha cũng nghĩ thông rồi, sau này cha sẽ không giới thiệu đám cậu chủ nhà giàu cho con nữa đúng không?” Tô Bảo Nhi vô cùng sung
sướng nói. “Yên tâm, cha tuyệt đối sẽ không giới thiệu nữa. Tổng giám
đốc Tô kiên định nói. “Hì hì, thật tốt quá!”
Tô Bảo Nhi vui tới mức nhảy lên trên ghế sofa. “Nhưng mà cha có một
yêu cầu, con phải dẫn bạn trai Lâm Thiên của con tới nhà cùng ăn một bữa cơm” Tổng giám đốc Tô cười nói.
Tổng giám đốc Tô đã biết Tô Bảo Nhi và Lâm Thiên chỉ là giả vờ làm
người yêu, nhưng ông ta không vạch trần, ông ta muốn lấy cái cớ này, tác hợp cho Lâm Thiên và Tô Bảo Nhi. “Chuyện này... Được rồi.
Tô Bảo Nhi vì sau này cha cô ta không giới thiệu đối tượng cho cô ta nữa, đành phải đồng ý. Bốn rưỡi chiều.
Lâm Thiên đang lái chiếc xe Lamborghini Aventador của mình, lái về
phía trường học. Chuyện bên công ty, cùng với chuyện khai phá mảnh đất
số 1 ở khu bảo hộ, Lâm Thiên đều giao cho Lưu Thân làm, mình chỉ cần xét duyệt là được.
Ngay lúc Lâm Thiên đang đi tới trường học, di động của Lâm Thiên vang lên.
Lâm Thiên lấy điện thoại ra nhìn là Hoàng Luân gọi điện thoại tới.
“Alo, Hoàng Luân” Lâm Thiên nghe điện thoại. “Anh Thiên, bây giờ anh
đang ở đâu thế, anh nhanh đến cửa trường học đi” Ở trong điện thoại
Hoàng Luân có vẻ rất vội “Anh sắp đến trường học rồi, có chuyện gì thế?” Trái tim của Lâm Thiên thấp thỏm, nghe Hoàng Luân sốt ruột như vậy,
hình như có chuyện gì đó xảy ra. “Dưới tòa nhà ký túc xá năm tầng của
nữ, đang có một tên lái xe Audi, công khai tỏ tình với lớp trưởng Như
Tuyết Hoàng Luân nói. “Tỏ tình với Như Tuyết sao?” Lâm Thiên khẽ cau
mày.
Tuy mình và Như Tuyết chưa xác định quan hệ, tuy mình và Như Tuyết cũng không phải là người yêu
Nhưng lúc Lâm Thiên nghe thấy tin này, trong lòng anh có vẻ không dễ chịu lắm, giống như có người sắp cướp thứ gì đó của mình đi mất. “Anh
biết rồi, anh sẽ tới đó nhanh thôi."
Sau khi Lâm Thiên nói xong, anh lập tức cúp điện thoại. Ngay sau đó, Lâm Thiên giảm mạnh chân ga, cùng với tiếng gào rú của chiếc xe
Lamborghini Aventador, đi thắng tới trường học...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT