Sau khi bốn người Lâm Thiên nghe thấy âm thanh, tất cả đều quay đầu.
Người nói chuyện chính là Giang Hải Minh.
Không khí của cả bữa tiệc, đều có vẻ thập phần đích quái dị, tất cả người nhà họ Giang đều không nói một lời, tất cả mọi người đều rõ ràng, Giang Hải Minh chính là cố ý tìm cớ cớ gây khó dễ cho Giang Viễn Lương.
“Cậu không nghe tôi nói gì sao?" Giang Hải Minh sắc mặt âm trầm tiếp tục hét lên.
Giang Viễn Lương sớm đã chứa một bụng đầy tức giận, đột ngột đứng dậy.
"Giang Hải Minh, anh đã muốn chiếm được hết thảy mọi thứ của nhà họ Giang, anh đã cướp đoạt đi của tôi hết thảy, tại sao còn muốn ép tôi vào đường
cùng như thế này!" Giang Viễn Lương hét lên, trong giọng nói mang theo
không cam lòng cùng phẫn nộ.
"Giang Viễn Lương, tại sao lại nói tôi ép cậu vào đường cùng? Cậu hút thuốc
ngay trong bữa tiệc của gia đình, có đem lão nhân gia để vào mắt không?
Có tôn trọng lão nhân gia không? Cậu chẳng lẽ không biết, sức khỏe của
lão nhân gia không tốt, không được hít khói thuốc sao? Hiện tại cậu lại
chất vấn ngược lại tôi?" Giang Hải Minh liên tục gắt gao hỏi.
Giang Hải Minh dám công khai làm khó dễ như vậy, tự nhiên là có thể tìm được
lý do hoặc nhược điểm, hút thuốc chính là lý do lớn nhất để Giang Hải
Minh dám làm khó dễ.
Giang Viễn Lương vốn đã bị cơn tức giận làm cho không tỉnh táo, còn liên tiếp bị chất vấn như vậy, làm cho cậu ta trong lúc nhất thời tìm không thấy
bất kì lời nói nào để đáp trả.
"Ba à, nói như thế nào đây? Tôi cũng là con ông, ông chẳng lẽ thật sự
không định nói giúp tôi sao?" Giang Viễn Lương cắn răng nhìn ông cụ
Giang.
Giang Hải Minh cười lạnh một tiếng: "Như thế nào? Cậu còn dám chất vấn đến
ba? Cậu còn muốn trách tội ông ấy sao? Năm năm không thấy, hiện tại cậu
thật sự là to gan lớn mật a!”
Giang Viễn Lương tức giận một tay ôm ngực, sắc mặt đều tái đi rồi.
Cụ Giang rốt cục mở miệng .
"Được rồi, đừng cãi nhau nữa, nói như thế nào cũng là người một nhà, hôm nay
là bữa tiệc của gia đình, ta không muốn làm mất không khí, Viễn Lương
cậu trong bữa tiệc của gia đình hút thuốc quả thật không đúng, hướng anh của cậu nhận sai, Giang Hải con cũng đừng nói nữa." Cụ Giang tựa vào
ghế sư từ từ từ nói.
Ông cụ Giang vẫn như trước thiên vị Giang Hải Minh.
"Ba, bắt tôi hướng anh ta nhận sai, thật xin lỗi tôi làm không được, bữa tiệc này, thứ Giang Viễn Lương không thể tham gia!"
Giang Viễn Lương ngữ khí sắc bén.
Ngay sau đó, Giang Viễn Lương quay đầu nhìn về phía Lâm Thiên, Phạm Minh Tú cùng Giang Mẫu.
"Nơi này dung không chào đón chúng ta, chúng ta đi!"
Giang Viễn Lương nói xong, trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
Ba người Lâm Thiên, cũng đứng dậy, sau đó liền đi theo.
Một màn này, dẫn tới toàn bộ Giang gia trở nên ngừng trệ, đều châu đầu ghé tai bàn tán xôn xao.
Chủ tiệc.
“Ba, người nhìn cậu ta xem, năm năm không thấy, hiện tại lại trở nên như
vậy, đến ngay cả người cũng không để vào mắt, cư nhiên dám rời khỏi bữa
tiệc như vậy, cái này rõ ràng là không nể mặt mũi người." Giang Hải Minh nói.
Ông cụ Giang nghe nói như thế, trên mặt cũng lộ ra vẻ khó chịu.
"Ba, con đề nghị đưa cả nhà bọn họ đều đuổi ra khỏi Kim Vân, cả đời không
cho bọn họ bước vào Kim Vân nửa bước!" Giang Hải Minh nói.
Chỉ cần cụ Giang đồng ý đem cả nhà Giang Viễn Lương đuổi ra khỏi Kim Vân, anh ta lập tức xuống tay với cả nhà Giang Viễn Lương.
"Không cần , Hải Minh con cũng không cần phải làm tuyệt tình như vậy, nó dù
sao cũng là em trai con, nó hiện tại đã hai bàn tay trắng, đã không thể
uy hiếp đến con, không cần đuổi tận giết tuyệt như vậy." Cụ Giang nói.
Nói như thế nào đi nữa, Giang Viễn Lương cũng là con trai của ông.
“Con biết rồi.” Giang Hải Minh đương nhiên không dám phản bác, ngoài mặt chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.
“Nếu như nó đã muốn đi, sau này bữa tiệc của gia đình đều không cần mời nó đến nữa.” Cụ Giang nói.
Cụ Giang lần này gọi Giang Viễn Lương trở về, vốn là nghĩ muốn đem... nửa
sản nghiệp của Giang gia đem cho Giang Viễn Lương, nhưng mà hiện tại ông dĩ nhiên đã không còn ý định này trong đầu.
Giang Hải Minh nghe được ông cụ Giang nói như vậy, đương nhiên cao hứng không thôi, đây đúng là ước muốn của ông ta.
“Vâng!" Giang hải Minh vội vàng đáp.
"Được rồi, mọi người im lặng! Bữa tiệc tiếp tục nào!" Cụ Giang nâng cao giọng lên vài phần.
Vốn dĩ mọi người còn đang bàn tán xôn xao , nháy mắt đã an tĩnh lại!
Tuy rằng cụ Giang đã không còn tham gia quản lý tập đoàn, nhưng uy tín của ông ở Giang gia là không ai có thể sánh bằng.
Ngay sau đó, bữa tiệc được tiếp tục.
. . . . . .
Mặt khác.
"Ba tụi nhỏ, chúng ta cứ như vậy rời đi sao?" Giang Mẫu có vẻ rất không cam lòng.
"Chẳng lẽ ở lại nơi đó tiếp tục bị người khác xem thường sao? Nếu chúng ta
không đi, Giang Hải Minh vẫn s” tiếp tục gây khó dễ, hẳn sẽ đem chúng ta ép vào đường cùng!" Giang Viễn Lương sắc mặt vẫn mang theo lửa giận
giống như trước.
"Ba cũng thật sự là bất công, căn bản không nói giúp anh một câu." Giang mẫu bất mãn nói.
Giang Viễn Lương nhìn về phía phía Lâm Thiên, không nề hà nói: "Lâm Thiên,
vừa rồi thật sự là để cậu phải chê cười, là ta vô dụng, để cậu cũng bị
người khác cười nhạo."
“Bác trai sao lại nói như vậy, việc này sao có thể trách người." Lâm Thiên nói.
“Ngày mai là tiệc mừng thọ của ba, dù sao cũng không cần đến, về sau tôi cũng sẽ không tham gia vào các bữa tiệc của Giang gia." Giang Viễn Lương
giận dữ nói.
Phạm Minh Tú cũng nói: “Đúng vậy ba, sau này ba không cần đến nữa, miễn cho lại bị chịu oan uổng như vậy!"
Phạm Minh Tú đương nhiên không đành lòng nhìn ba cô lại phải chịu đựng tình cảnh như vừa nãy.
Hôm nay chỉ là tiệc của gia đình nhà họ Giang, ngày mai mới là tiệc mừng
thọ của cụ Giang, đến lúc đó không chỉ có người nhà họ Giang đến, chỉ sợ phân nửa giới thượng lưu của Kim Vân đều sẽ đến tham gia tiệc mừng thọ.
Đến lúc đó lại nếu lại bị Giang Hải Minh trào phúng, khiển trách còn có thể sẽ mất mặt hơn hôm nay gấp nhiều lần.
"Con nghĩ bữa tiệc mừng thọ ngày mai của cụ Giang chẳng những phải đi, mà
còn phải là đi oanh oanh liệt liệt đến, nếu ngày mai mọi nhân vật có
danh tiếng ở Kim Vân đều tập trung lại Giang gia, bác phải nắm bắt lấy
cơ hội này! Hôm nay người té ngã như thế nào, ngày mai người càng phải
như thế đấy đứng dậy" Lâm Thiên nghiêm túc nói.
"Lâm Thiên, ta hiện tại chỉ có hai bàn tay trắng, đi chỉ có một con đường mất mặt thôi." Giang Viễn Lương lắc đầu cười khổ.
Dừng một chút, Giang Viễn Lương tiếp tục nói: "Nhưng thật ra cậu cùng Minh
Tú, vẫn là sớm ngày rời khỏi Kim Vân đi ta thực sự lo lắng nếu hai đứa
tiếp tục ở lại, Giang Hải Minh và con trai của anh ta sẽ gây bất lợi cho hai đứa.
"Bác trai, người không cần lo lắng, bác cũng không phải chỉ có hai bàn tay
trắng người có con trợ giúp là đủ rồi." Lâm vân lộ ra một khuôn mặt tươi cười.
Vì cái gì Lâm Thiên hôm nay không hề động thủ, bởi vì Lâm Thiên cảm thấy
thời cơ vẫn chưa tới, ngày mai mới là đúng thật sự là thời cơ!
Lâm Thiên đã hạ quyết tâm, liền cơ hội bữa tiệc mừng thọ ngay mai của cụ Giang, thay bác Giang đoạt lấy cơ hội trở mình!
. . . . . .
Sau khi rời khỏi khu nhà cao cấp của Giang gia, bốn người trở lại nhà của Phạm Minh Tú.
Sáng sớm Tô Bảo Nhi cũng đã rời đi chuẩn bị cho buổi diễn mở lại thành phố Kim Vân.
Buổi chiều hôm nay, thành phố Kim Vân có cuộc triễn lãm ô tô với quy mô lớn, chủ tịch phòng Thương Mại đã nói cho Lâm Thiên nghe về điều này.
Chủ tịch Lưu còn đặc biệt nói rằng, sẽ có một chiếc xe hơi chưa được xuất ra trên thị trường xuất hiện tại cuộc triển lãm này.
Lâm Thiên đối với cuộc triển lãm này thật sự có điểm hứng thú, hơn nữa buổi chiều cũng không bận chuyện gì khác, Lâm Thiên liền cùng với Phạm Minh
tú đi đến cuộc triển lãm xe ô tô.
Lâm Thiên ở Kim Vân cũng không có xe để di chuyển, vì vậy anh đang sử dụng chiếc Audi cũ của Giang Viễn Lương.
Khi đến gần địa điểm tổ chức triển lãm ô tô, Lâm Thiên đang dừng để chờ đèn đỏ, sau khi đèn đỏ nhảy sang đèn xanh, trước mặt đích vằn thượng, có
hai người lớn tuổi đang chầm chậm đi trên vạch kẻ cho người đi bộ, Lâm
Thiên cũng không sốt ruột, liền lẳng lặng chờ đợi.
“Tích tích tích!"
Phía sau xe của Lâm Thiên nhanh chóng vang len tiếng bóp còi, còi xe vẫn
vang lên không ngừng, hiển nhiên là ở thúc giục Lâm Thiên.
"Còi xe của mấy người đó quả thực chói tai." Phạm Minh Tú mím môi nói một câu.
Lâm Thiên liếc qua kính chiếu hậu, nhìn thấy phía sau là một chiếc Porsche 918 không ngừng bấm còi.
Porsche 918, toàn cầu chỉ sản xuất có 918 chiếc, ở Kim Đô Lâm Thiên cũng có một chiếc, là của ông nội tặng cho Lâm Thiên chiếc xe vô cùng đắt tiền.Có
thể lái được một chiếc xe như vậy đủ để chứng minh người chủ xe là một
người nhiều tiền, nhưng mà biển số xe lại là của nước ngoài, chứng tỏ
người này cũng không phải người của thành phố Kim Vân.
“Rầm”
Lúc này một tiếng động cơ gầm gừ vang lên, chiếc xe Porsche 918 từ phía sau trực tiếp lướt qua vạch kẻ đôi, mạnh mẽ vượt qua Lâm Thiên.
Cửa sổ chiếc Porsche được hạ xuống, đập vào mắt chính là một tên tiểu tử,
trên mặt đeo chiếc kính râm màu xanh đang ngồi ở ghế lái, ghế phụ còn
có người phụ nữ xinh đẹp.
"Mày là kẻ ngốc sao? Đèn xanh còn không đi! Lái chiếc Audi còn không đủ
sao?" chủ nhân chiếc Porsche 918 trực tiếp quát Lâm Thiên.
Lâm Thiên cũng không thèm để ý đến loại người này, trực tiếp nâng cửa sổ xe lên.
Đồng thời lâm vân còn lắc đầu cười nói: "Chỉ là chạy Porsche 918 mà thôi, cũng không biết có cái gì đáng để lên mặt."
Lúc này, Lâm Thiên thấy người cao tuổi vừa nãy đã sang đường an toàn, Lâm
Thiên trực tiếp nhấn chân ga rời đi, căn bản không nghĩ để ý tới chủ
nhân chiếc Porsche.
“Rầm!”
Sau khi Lâm Thiên rời đi, phía sau vang lên âm thanh tiếng xe thể thao điên cuồng gầm rít, chiếc Porsche 918 kia trực tiếp đuổi theo chạy song song cùng Lâm Thiên.
"Rác rưởi!"
Chủ nhân chiếc Porsche giơ ngón tay giữa lên với Lâm Thiên, sau đó trực tiếp chạy đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT