"Minh Tú, trước tiên em cứ ở bên cạnh cha mẹ em, mọi người lâu lắm
rồi không gặp nhau, hãy đoàn tụ vui vẻ đi, anh ra ngoài một
lát, năm giờ anh đến đón em, sau đó chúng ta cùng đi xem ca
nhạc." Lâm Thiên nói.
"Lâm Thiên, em chưa từng cầu xin anh chuyện gì, lần này em thật sự
hy vọng, anh có thể giúp cha mẹ em một lần, em nhìn thấy dáng
vẻ già nua của bọn họ bây giờ, thật sự rất đau lòng." Trên
gương mặt Phạm Minh Tú lộ ra biểu cảm khó chịu.
"Yên tâm đi Minh Tú, em không nói, anh cũng chắc chắn sẽ giúp." Lâm Thiên mỉm cười nói.
"Được, em cứ ngoan ngoãn ở trong nhà cùng với cha mẹ em đi, những
chuyện khác cứ giao cho anh xử lý là được rồi, hiểu chưa, có
chuyện gì chúng ta gọi điện thoại liên lạc."
"Ba người các anh đứng đây trông chừng cho tôi, bất kể là cả nhà
Phạm Minh Tú đi ra ngoài hay là thằng ranh vừa mới kêu gào ầm
ĩ kia đi ra ngoài, đều theo dõi sát sao cho tôi, đồng thời báo
lại cho tôi, tuyệt đối không thể để cho bọn họ chạy thoát,
biết chưa?" Giang Minh Thành nghiêm mặt dặn dò.
"Dạ!" Ba vệ sĩ gật đầu đáp lời.
"Hừ, Phạm Minh Tú và thằng ranh kia lại dám ra vẻ với tôi, lát nữa tôi sẽ cho anh ta biết, kết quả khi đắc tội tôi!" Giang Minh
Thành giọng nói lạnh lùng.
Sau khi Giang Minh Thành nói xong, lúc này mới rời đi.
Ba vệ sĩ nấp ở gần đó, nhìn thấy Lâm Thiên đi ra ngoài, hai
người trong số bọn họ lập tức len lén theo dõi, một người còn lại tiếp tục ở lại đây trông chừng.
Sau khi Lâm Thiên ra khỏi khu nhà, rẽ vào một con hẻm hẻo lánh ở gần đó.
Sau khi đi vào ngõ hẻm, Lâm Thiên xoay người lại.
"Xuất hiện đi, các anh theo dõi tôi quá vụng về rồi." Lâm Thiên bình tĩnh nói.
Lâm Thiên là một tu sĩ Thực Đan Cảnh, kiểu theo dõi như thế này đương nhiên có thể dễ dàng phát hiện ra được.
Sau khi Lâm Thiên nói dứt câu, hai người kia vẫn không xuất hiện như trước.
"Sao hả? Hai người còn anh còn định tiếp tục trốn sao? Có phải
muốn tôi tự mình đến mời các anh đi ra chăng." Lâm Thiên cười
khẩy nói.
Sau khi Lâm Thiên nói xong những câu này, hai bóng người bấy giờ
mới bước ra, vừa nãy bọn họ trốn đằng sau bức tường.
"Là Giang Minh Thành phái các anh theo dõi tôi sao?"
Lâm Thiên chỉ liếc mắt đã nhận ra hai người bọn họ, vừa nãy khi
Giang Minh Thành đến nhà Phạm Minh Tú, hai người kia đều đứng
sau lưng Giang Minh Thành.
"Ranh con, nếu anh đã phát hiện, vậy chúng tôi cũng đành phải dạy dỗ anh một trận thôi!"
Hai người bẻ tay xắn áo đi về phía Lâm Thiên.
"Ra tay, các anh nhất định sẽ chịu thua thiệt đấy, tin tôi đi!" Trên mặt Lâm Thiên nở nụ cười.
"Hai người chúng tôi đều là vệ sĩ chuyên nghiệp, đã từng được
huấn luyện nghiêm khắc, đối phó với anh dễ dàng như trở bàn
tay thôi." Hai vệ sĩ này cũng vẫn nở nụ cười tự tin như trước.
Sau khi nói xong, cả hai người đều lao thẳng về phía Lâm Thiên.
"Rầm!"
Nắm đấm to như bao cát của hai người trong nháy mắt vung đến trước mặt Lâm Thiên.
"Ầm!"
Khi nắm đấm của bọn họ sắp đụng đến Lâm Thiên, Lâm Thiên đột nhiên ra tay.
Hai chưởng của Lâm Thiên trực tiếp chém thẳng lên cổ hai người bọn họ.
Làm sao hai người này kịp phản ứng lại được, trực tiếp co rút ngã xuống mặt đất, không phản ứng lại nữa.
"Rất ghê gớm, hơn nữa trong giới kinh doanh ở thành phố Thượng Hải
cũng rất nổi tiếng, mới được đề cử làm hội trưởng hội thương mại thành phố Thượng Hải, nhưng mà gần đây ông ta bệnh tật
triền miên, cho nên rất muốn mua một viên thuốc thần (Khư Bệnh
Đan)." Lưu Thân nói.
"Được, anh đưa địa chỉ của ông ta cho tôi, tôi đi gặp ông ta một chuyến, tự mình bán thuốc thần cho ông ta, anh thông báo cho ông ta một
tiếng." Lâm Thiên nói.
"Được rồi, anh Thiên." Lưu Thân gật đầu đồng ý.
Không bao lâu sau khi cúp điện thoại, Lưu Thân đã gửi tin nhắn đến.
Lâm Thiên lập tức đón một chiếc xe taxi, sau đó dựa theo địa chỉ
trong tin nhắn, đi thẳng đến nhà của Lưu Quảng Kỳ.
Dọc đường đi, Lâm Thiên gọi điện thoại cho Tô Bảo Nhi, nói cho cô ấy biết mình đã đến thành phố Thượng Hải, sẽ đến lễ hội ca
nhạc của cô ấy đúng giờ.
Đương nhiên Tô Bảo Nhi vô cùng vui mừng, Lâm Thiên bảo cô ấy tập trung
chuẩn bị chuyện của lễ hội ca nhạc, không cần phải bận lòng
đến mình, đương nhiên Tô Bảo Nhi nhận lời.