Kim Vân của nước Nam có ngành kinh tế, giao thông, khoa học kỹ thuật, công
nghiệp, tài chính, mậu dịch, triển lãm và vận tải trung tâm, là một
trong số hai đô thị lớn nhất nước Nam.
Đây là nơi ở thường xuyên của Trịnh Lưu Khải ở thành phố Kim Vân, ngay cả công ty của anh ta đều ở thành phố Kim Vân.
Bên trong một biệt thự lớn ở thành phố Kim Vân.
Đây là biệt thự của Trịnh Lưu Khải ở thành phố Kim Vân.
Trịnh Lưu Khải đang chờ đợi dư luận mở rộng hơn nữa.
“Anh Trịnh, tập đoàn Vân Diệu vừa cho chúng ta câu trả lời, bọn họ không
muốn đền bù phí tổn thất tinh thần cho anh.” Luật sư nói.
“Không muốn? Hừ lần này Lâm Thiên, hoặc là dùng 35 ngàn tỷ để giải quyết riêng với tôi, hoặc là đợi đến khi thân bại danh liệt, để lại tiếng xấu muôn
đời ở nước Nam!” Trịnh Lưu Khải cười lạnh.
Luật sư tiếp tục nói: “Bọn họ chẳng những không muốn trả tiền, người phụ
trách của đối phương là Lưu Thân còn nói với tôi, cho chúng ta biết chơi với lửa có ngày chết cháy, ra lệnh nói chúng ta xóa bài trên Weibo ngay và xin lỗi, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả.”
“A, còn uy hiếp tôi? Nếu như đang ở tỉnh Tây Xuyên, vậy tôi sẽ còn sợ anh
ta. Nhưng bây giơ tôi đã ở Kim Vân, tôi còn sợ anh ta ư? Anh ta muốn đối phó với tôi như thế nào?” Trịnh Lưu Khải khinh thường cười lạnh.
“Anh Trịnh, không xong rồi, bên kia đã dùng tiền nóng để che đậy, hơn nữa
tất cả truyền thông, diễn đàn và những nơi khác đều không có báo cáo và
thảo luận nào, nhiệt độ của chuyện này hoàn toàn đã bị giảm xuống, chắc
chắn là đối phương đã giở trò quỷ.” Trợ lí vội vàng nói.
“Cái gì?” Trịnh Lưu Khải biến sắc.
Trịnh Lưu Khải chính là dùng dư luận để làm vũ khí. Nếu như dư luận bị đè xuống, thì đồng nghĩa với việc vũ khí không còn.
“Hừ, anh ta có thể đè áp nhiệt độ, chúng ta không thể tăng lên ư? Đi, dùng
tiền tìm một số phương tiện truyền thông và nền tảng. Để cho bọn họ đưa
tin sôi nổi, mặt khác lại dùng tiền nóng để tìm kiếm! Một lần nữa đem
chuyện này đẩy lên! Tên Lâm Thiên đó cho tôi một bạt tai, tôi nhất định
sẽ bắt anh ta trả giá!” Ngữ khí của Trịnh Lưu Khải rất kiên quyết.
Trịnh Lưu Khải tiếp tục nói: “Mặt khác, chúng ta sẽ tuyên truyền mạnh mẽ bên
trong fan hâm mộ, mượn lực lượng của đám fan hâm mộ để tạo ra sức nóng!
Để cho fan hâm mộ giúp tôi gây rắc rối! Lại để cho bọn họ giúp tôi đi
báo cáo Lâm Thiên!”
“Vâng anh Trịnh, tôi đi đây!” Trợ lí gật đầu đồng ý.
Lúc trợ lí chuẩn bị rời đi, lại vỗ đầu, vội vàng nói:
“Đúng rồi anh Trịnh, tôi vừa mới điều tra, Lâm Thiên va Tô Bảo Nhi có quan hệ rất tốt, lúc trước chính là anh ta đã giúp đỡ Tô Bảo Nhi đánh thắng Vũ
Ngọc Hiền, thậm chí có khả năng bọn họ đang ở chung.”
“Cái gì?!” Trịnh Lưu Khải biến sắc.
Trước kia Trịnh Lưu Khải đã từng điều tra qua vẻ đẹp của Tô Bảo Nhi, chỉ tiếc là Tô Bảo Nhi không thích anh mà còn phớt lờ anh, điều này làm cho anh
ta cảm thấy rất không thoải mái.
Hôm nay biết được, người đẹp mà anh ta muốn nhưng không chiếm được, lại bị
tên kẻ thù là Lâm Thiên có được, trong lòng của anh ta đương nhiên cảm
thấy không công bằng.
“Tô Bảo Nhi chính là con điếm, dám không để ý tôi, nếu như bọn họ có quan
hệ không bình thường, nếu như căn cứ chính xác theo như lời nói, thì tốt nhất sẽ có ảnh chụp chung!”
“Hiện tại nhân khí của Tô Bảo Nhi quá tốt, hơn nữa trong mắt fan hâm mộ, cô
ta chính à người hoàn mỹ nhất, nếu như đột nhiên có tin tức tuôn ra, nói cô ta ở chung với một người, hơn nữa còn ở chung với một tên độc ác,
lại có thêm ảnh chụp, nhất định cô ta sẽ thân bại danh liệt, bị người
khác chửi rủa!” Trên mặt của Trịnh Lưu Khải nở nụ cười.
“Vâng anh Trịnh, tôi sẽ đi liên hệ với chó săn.”
Phía bên kia.
Công viên nước ở Kim Đô.
“Bùm!”
Xe vừa đến đường lớn của công viên nước đã bị đụng phải.
Hôm nay Lâm Thiên ngồi trên một chiếc Rolls Royce PhanTom, do nhóm tài xế của tập đoàn lái.
“Chủ tịch, tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi!” tài xế nhìn thấy xe bị va chạm, sợ tới mức phải liên tục xin lỗi Lâm Thiên.
Dù sao Lâm Thiên cũng là chủ tịch của tập đoàn, trong nội tâm của tài xế
khẳng định là rất sợ Lâm Thiên, hơn nữa chiếc xe bị đụng lại là Rolls
Royce.
“Không có chuyện gì, là do xe khác đi ngược chiều tông vào, không liên quan
tới cậu, đi thôi, đi xuống xem một chút.” Lâm Thiên nói.
Lâm Thiên vừa nói, mở một bên cửa đi xuống xe.
Phạm Minh Tú và Triệu Linh cũng đi xuống theo.
Đụng phải chiếc Rolls Royce PhanTom là một chiếc xe tải màu trắng bạc.
Đầu của xe tải hoàn toàn bị biến dạng, phần đầu của xe Rolls Royce cũng bị biến dạng và đèn pha bị hỏng.
Lúc xảy ra va chạm xe, một tiếng nổ “bùm” phát ra rất lớn, do chỗ này là
đường ỏ bên ngoài của công viên nước nên có rất nhiều du khách đi đường.
Chỉ một lát, có rất nhiều người đều vâ quanh đến chỗ này.
“Oa, xe tải đi ngược chiều tông vào xe Rolls Royce, chuyện này là xe tải sai!”
“Mau nhìn đi, biến số xe của Rolls Royce là con báo số 6666, tôi nghe nói
cái biển số xe này, đã chuyển đến dưới danh nghĩa của tập đoàn Vân Diệu. Trên xe không phải là chủ tịch của tập đoàn Vân Diệu chứ? Tôi nghe nói
gần đây nhất anh ta đã trở về!”
“Thật sự có thể là chiếc xe tải này đi ngược chiều đụng phảu nhà họ Lâm, tôi nghĩ rằng anh ta có uống một chút....”
“Chuyện này tối thiểu cũng phải đền bù hơn 300 tỷ, chủ xe tải sợ phải tán gia bại sản rồi.
Người qua đường ở xung quanh xem náo nhiệt bắt đầu bàn tán.
Sau khi Lâm Thiên xuống xe, đối phương là chủ xe tải cũng từ trên xe bước
xuống, là một người ăn mặc vô cùng mộc mạc, một người đàn ông trung niên với làn da thô ráp ngăm đen.
Trên đầu của chủ xe tải còn có chút máu, hiển nhiên là đã bị thương, dù sao
khả năng chống cự va đập của chiếc xe này, không thể nào so sánh với
Rolls Royce được.
Sau khi chủ xe tải xuống x ông ta nhìn chiếc Rolls Royce PhanTom, công thêm cái khí phách của biển số xe con báo lúc nãy, mặt của ông ta tái mét!
“Ông chủ này, tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi! Tôi không phải cố ý!” chủ xe tải thất kinh liên tục xin lỗi Lâm Thiên.
“Những người trong xe của ông có bị sao không?” Lâm Thiên mở miệng hỏi thăm.
“Người không có chuyện gì, ông chủ này, thật sự xin lỗi! Tôi xin lỗi!” chủ xe
tải cúi người liên tục xin lỗi, tay của ông ta run lẩy bẩy.
Tất nhiên chủ xe tải cũng biết đụng vào một chiếc xe như vậy, sẽ phải bồi thường một khoản tiền rất lớn!
Dù cho ông có tán gia bại sản thì vẫn không đủ!
“Được rồi, tại sao ông lại đi ngược đường, đụng xe chỉ là chuyện nhỏ, đề
phòng tai nạn xe cộ mới là chuyện lớn.” Lâm Thiên nghiêm túc nói.
“Tôi... con gái nhà tôi phát bệnh, hiện tại đang bị hôn mê, tôi... Tôi mới vội
vàng đi bệnh viện, vì tiết kiệm thời gian, cho nên... cho nên mới đi
ngược chiều ở đây.” Người đàn ông trung niên nói, nhìn ông ta vẫn rất
đang hoảng sợ.
“Con gái của ông phát bệnh? Cô ấy ở trên xe sao?” Lâm Thiên rất ngạc nhiên.
“Ừ, ở ngay đằng sau!” Người đàn ông trung niên gật đầu.
Ngay sau đó, người đàn ông trung niên bước nhanh về phía xe tải, kéo cửa sau ra.
Đập vào mắt là một người phụ nữ giản dị đang ôm một bé gái nhỏ khoảng bốn năm tuổi.
Cô bé nhỏ trông rất ngây thơ, mắt nhắm lại như là đang ngủ một cách bình
thường, tuy nhiên trên trán đầy mồ hôi, mồ hôi cũng làm cho đầu tóc ướt
nhẹp, sắc mặt cũng tái nhợt.
“Ông chủ lớn à, chúng tôi thật sự đang rất gấp, cầu xin anh hãy để cho chúng tôi đi bệnh viện, đi bệnh viện để cứu con gái của tôi, chúng tôi...
Chúng tôi bán nhà để bồi thường xe cho anh!” Người phụ nữ đang ôm bé gái khóc lóc liên tục cầu xin. Nước mắt giàn dụa trên gương mặt.
“Ông chủ lớn, chỉ cần anh để cho chúng tôi đi bệnh viện, để tôi quỳ xuống
cầu xin anh cũng được!” Người đàn ông trung niênn khóc quỳ trên mặt dất
mà khẩn cầu
“Lâm Thiên, nếu không, để cho bọn họ tranh thủ thời gian đi bệnh viện đi.” Triệu Linh nói.
“Đúng đúng. Cứu người quan trọng hơn.” Phạm Minh Tú cũng phụ họa theo.
“Không được.” Lâm Thiên lắc đầu.
“Chuyện này...” Triệu Linh và Phạm Minh Tú thấy Lâm Thiên từ chối, bọn họ kinh ngạc ngoài ý muốn.
“Xe tải của bọn họ đã bị hư hại nghiêm trọng, đẻ bọn họ rời đi, thì lấy cái gì mà đến bệnh viện?” Lâm Thiên nói.
Ngay sau đó, Lâm Thiên quay đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên nhanh chóng nói:
“Ông, còn cả vợ và con gái của ông, lập tức lên xe Rolls Royce của tôi!”
“Chuyện này... ông chủ, anh có ý gì vậy?” Mặt của người đàn ông trung niên tràn đầy hoài nghi, không hiểu ý của Lâm Thiên.
“Ý rất đơn giản, xe tải của ông hư hại rất nghiêm trọng, nếu ông lái nó
một lần nữa nguy cơ không an toàn rất cao, ngồi vào xe Rolls Royce của
tôi đi bệnh viện, tốc độ cũng nhanh hơn xe tải rất nhiều.” Lâm Thiên
nói.
Sau khi người đàn ông cùng với người phụ nữ nghe được Lâm Thiên nói đều tỏ vẻ rất ngạc nhiên.
“Chuyện này....Như vậy sao được?” Bọn họ có được chút quan tâm mà lo sợ, lại có chút không dám tin.
“Không có gì là không thể, tranh thủ thời gian lên xe, đừng có chậm
trễ nữa! Chẳng lẽ ông không muốn cứu con gái ư?” Lâm Thiên ra lệnh.
Người đàn ông trung niên và người phụ nữ nếu là bình thường thì khẳng định sẽ không dám tới ngồi, nhưng khi bọn họ nghĩ đến con gái nhà mình đang rất nguy kịch, cũng đành bất chấp liều một phen.
“Cảm ơn ông chủ! Cảm ơn ông chủ!” Người đàn ông trung niên cảm kích liên tục cảm ơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT