Vừa bước phòng làm việc, vừa đóng cửa phòng làm việc lại, Phạm Minh Tú liền ôm cổ Lâm Thiên.
Phạm Minh Tú vẫn như trước đây với mái tóc gợn sóng to màu vàng kim, nóng
bỏng quyến rũ đến mê người, son môi tươi mới, đường nét khuôn mặt tinh
xảo, còn có vóc dáng cao một mét bảy bỏng mắt, cùng với đôi mắt ma mị,
khiến cho người ta máu nóng sôi trào.
"Sao vậy? Em bé con lẳng lơ này, đã chờ không kịp rồi sao." Lâm Thiên nhếch mép cười.
"Vốn dĩ em còn nghĩ, chờ xử lý công việc trong tay xong xuôi rồi sẽ đến Hà
Nội gặp anh, không ngờ anh còn có chút lương tâm, còn biết trở về." Phạm Minh Tú nũng nịu nói.
Phạm Minh Tú vừa nói, vừa áp sát càng ngày càng gần hơn, vẻ mặt quyến rũ mất hồn.
Lâm Thiên nào còn chịu đựng nổi, cũng không quan tâm nơi này là phòng làm việc, hôn lên môi Phạm Minh Tú.
Phạm Minh Tú lại nâng bàn tay nhỏ xinh lên, dùng hai đầu ngón tay, nhẹ nhàng ngăn cản thế tiến công của Lâm Thiên.
"Thành thật khai báo. Ở Hà Nội lại gây tai họa cho bao nhiêu cô gái rồi!" Phạm Minh Tú cười nói.
“Ngoại trừ Tô Bảo Nhi, thật sự không có, đến nỗi chuyện của anh và Tô Bảo Nhi, em biết mà." Lâm Thiên cười gượng nói.
"Xem ra anh cũng biết kiềm chế nhỉ, ở Hà Nội chắc hẳn có rất nhiều cô gái
xinh đẹp, muốn cưa cẩm anh, dẫu sao anh cũng ưu tú như vậy mà." Phạm
Minh Tú cười nói.
Sau khi Phạm Minh Tú nói xong, chủ động ôm cổ Lâm Thiên, hôn Lâm Thiên.
Một tiếng sau.
Phạm Minh Tú dựa vào trong lòng Lâm Thiên, trên trán hai người đều đổ mồ hôi. Hiển nhiên vừa mới trải qua một trận đại chiến.
“Đúng rồi Lâm Thiên, anh đi gặp chị họ Lâm Mộc Thanh, còn có tài nữ Chu Tình chưa?" Phạm Minh Tú mở miệng hỏi.
“Vẫn chưa đâu, tối nay anh dự định mời hai người họ đi dùng cơm, ôn lại chuyện cũ. Em sẽ không để bụng chứ?" Lâm Thiên nói.
Phạm Minh Tú che miệng cười: "Sao có được chứ, em và họ đã trở thành bạn
thân rồi nhé, bọn họ đều tốt nghiệp Trường Kinh doanh Harvard nước Mỹ,
lại có năng lực kinh doanh cực kỳ tốt, đã dạy em rất nhiều điều."
"Thật sao? Đó là một chuyện tốt." Lâm Thiên cười.
“Đúng rồi Lâm Thiên, tối nay dùng cơm, anh muốn mời Triệu Linh không?" Phạm Minh Tú hỏi.
"Cô ấy..." Trên khuôn mặt Lâm Thiện lộ ra vẻ ngưng trọng.
Đối với Triệu Linh, trong lòng Lâm Thiên có chút phức tạp.
Hồi đó khi ở Kim Đô, Triệu Linh đã giúp đỡ Lâm Thiên rất nhiều, cô ấy còn
gắng sức giúp tập đoàn Hoa Đỉnh hợp tác với nhà họ Triệu, kết quả làm
hại nhà họ Triệu bị nhà họ Phạm cướp phá.
Lâm Thiên chắc chắn coi Triệu Linh là bạn bè, hơn nữa những ân tình mà
Triệu Linh giúp đỡ mình lúc ban đầu kia, Lâm Thiên vẫn luôn khắc ghi
trong lòng.
Nhưng mà, Triệu Linh thích Vân Thiên, lần trước khi đón sinh nhật cùng Lâm Thiên, cô ấy đã chủ động tỏ tình với Lâm Thiên.
Nhưng mà bây giờ anh đã có Như Tuyết, Phạm Minh Tú, Tô Bảo Nhi, làm sao có thể chấp nhận Triệu Linh?
Cho nên Lâm Thiên không biết phải đối mặt với cô ấy như thế nào.
“Quên đi, không mời cô ấy, đừng để cho cô ấy biết anh trở về thì tốt hơn." Lâm Thiên lắc đầu.
Lâm Thiên cảm thấy mình cùng Triệu Linh đã tách ra lâu như vậy, thời gian
và khoảng cách, chắc hẳn có thể khiến Triệu Linh từ từ quên đi bản thân, nhỡ may khi cô ấy gặp lại mình. Khơi dậy tình cảm của cô ấy, thì không
hay rồi.
"Thật sự không mời cô ấy sao? Hồi đó khi anh còn ở Kim Đô, cô ấy đã giúp đỡ anh rất nhiều." Phạm Minh Tú kinh ngạc nói.
Lâm Thiên lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Ồ, em biết rồi! Cô ấy thích anh, chắc chắn là như vậy!" Phạm Minh Tú cười.
“Em đừng có đoán mò.” Lâm Thiên lộ ra vẻ lúng túng.
"Lâm Thiên, em cũng thường xuyên tiếp xúc với Triệu Linh, cô ấy là một cô
gái hiền lành tốt bụng, hơn nữa lớn lên còn xinh đẹp như vậy, sao anh
không chấp nhận, em sẽ không để bụng đâu. Em tin Như Tuyết cũng sẽ không để bụng, thì phải xem chị Tô Bảo Nhi có để bụng hay không." Phạm Minh
Tú nói.
"Nào có cô bạn gái như em vậy nhỉ, còn khuyên bạn trai mình, ở bên cạnh người khác." Lâm Thiên trợn trắng mắt.
“Đúng rồi Lâm Thiên, bây giờ việc làm ăn của nhà họ Triệu không được thuận lợi lắm." Phạm Minh Tú nghiêm túc nói.
"Ồ? Sao vậy?" Lâm Thiên vội vàng hỏi.
"Ngành công nghiệp thức uống mà nhà họ Triệu, một vài thức uống do bọn họ sản
xuất, trong những năm gần đây đã không còn hợp thời nữa, nhà họ Triệu
đầu tư vào mảng điện thoại, cùng với cho thuê xe hơi, toàn bộ đều thua
lỗ, bây giờ nhà họ Triệu được ăn cả ngã về không, đầu tư vào mảng xe hơi năng lượng mới tiết kiệm chi phí trong nước, Triệu Đông nhận định xe
hơi năng lượng mới sẽ là xu thế của sau này, nhưng mà tạo xe hơi năng
lượng mới, vô cùng tốn kém."
Phạm Minh Tú nói tiếp: "Nhưng không may là, ngành kinh doanh tài chính
truyền thống quan trọng nhất của nhà họ Triệu, năm nay thị trường chứng
khoán dị thường tàn khốc, khiến giá cổ phiếu của Tập đoàn Triệu Thị giảm mạnh và đã xuống dưới mức giá phát hành. Dẫn đến tiền vốn đầu tư nhà họ Triệu đứt đoạn, tóm lại, nhà họ triệu hiện nay đang đối mặt với khó
khăn và nguy hiểm trùng trùng.
“Minh Tú, theo em. Thì có cách nào có thể giúp nhà họ Triệu vượt qua khó khăn lần này không?" Lâm Thiên hỏi.
Nhắc mới nhớ, một phần cổ phần của Tập đoàn Triệu đang nằm trong tay Lâm Thiên, ban đầu là do ông cụ Triệu tặng cho Lâm Thiên .
Cho nên nói. Lâm Thiên cũng có thể coi như là cổ đông của Tập đoàn Triệu
Thị, nhưng Lâm Thiên chưa từng quan tâm đến tình hình của Tập đoàn Triệu Thị ở Hà Nội.
"Thứ nhất, rót một số vốn lớn vào thị trường để giải cứu, và giúp Tập đoàn
Triệu Thị ổn định thị trường chứng khoán, mới có thể ổn định lòng tin
của các cổ đông lớn, vượt qua mùa đông giá lạnh hiện nay của thị trường
chứng khoán, nếu như cổ phiếu lại xuống giá, e rằng Tập đoàn Triệu Thị
sẽ sụp đổ." Phạm Minh Tú nói.
Sau đó, Phạm Minh Tú lắc đầu: "Nhưng mà, dựa vào tình hình hiện tại của Tập đoàn Triệu Thị mà nói, để giải cứu thị trường ít nhất phải cần mười bảy nghìn năm trăm tỷ, hiện tại Tập đoàn Triệu Thị liên tục thua lỗ, khó
khăn về tài chính, bản thân căn bản không cầm ra được nhiều tiền như vậy để giải cứu thị trường."
Dừng một chút, Phạm Minh Tú tiếp tục nói: "Thứ hai, ngoài thị trường chứng
khoán, nhà họ Triệu còn cần một khoản tiền để khắc phục những khó khăn
trong công việc kinh doanh của chính họ và thu hồi lại khoản vốn đã bị
đứt đoạn, như vậy tính toán xem, cộng với tiền giải cứu thị trường, mức
thấp nhất cũng trên ba ba mươi lăm ngàn tỷ, thậm chí còn cần nhiều hơn
nữa."
“Hiểu rồi, nói cho cùng, không phải chính là vấn đề tiền bạc sao?” Lâm Thiên lẩm bẩm nói.
"Không sai, nhà họ Triệu cũng đang tích cực tìm người đầu tư để cứu thị
trường, em nghe nói gần đây nhà họ Triệu đang liên hệ với một nhà đầu
tư, người kia sẵn sàng chi tiền, chẳng qua lại muốn cướp quyền kiểm soát Tập đoàn Triệu Thị." Phạm Minh Tú nói.
“Được, anh hiểu rồi.” Lâm Thiên gật đầu.
Ngay sau đó, Lâm Thiên lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Lưu Thân.
“Alo, anh Thiên.” Giọng nói của Lưu Thân truyền qua điện thoại.
"Lưu Thân, dùng những cao thủ thông thạo thị trường chứng khoán trong tay
anh, đầu tư vào thị trường chứng khoán ba mươi lăm ngàn tỷ. Hồi sinh cổ
phiếu của Tập đoàn Triệu Thị!" Lâm Thiên nói.
Mặc dù mười bảy ngàn năm trăm tỷ đã có thể cứu thị trường nhưng Lâm Thiên
quyết định chi ba mươi lăm ngàn tỷ để nâng giá cổ phiếu của Tập đoàn
Triệu Thị lên cao hơn nữa.
“Vâng anh Thiên.” Lưu Thân gật đầu đáp ứng.
Đối với Lâm Thiên mà nói, một vấn đề có thể giải quyết bằng tiền thì không phải là vấn đề lớn.
Trước khi đến Hà Nội, ba mươi lăm ngàn tỷ tiền mặt đối với Lâm Thiên mà nói,
quả thực là một con số lớn đối, bởi vì trước khi Lâm Thiên ào Hà Nội,
tổng tài sản của anh mới chỉ có gần một trăm bảy mươi lăm nghìn tỷ, lưu ý đây là tổng tài sản. Không phải tiền mặt!
Nhưng hiện tại, Lâm Thiên có thể dễ dàng lấy ra 35 nghìn tỷ tiền mặt, tuy rằng ở Hà Nội thế nhưng lại kiếm được rất nhiều tiền.
Sau khi cúp điện thoại. Lâm Thiên nhìn thời gian.
Lâm Thiên nhìn đồng hồ thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, nên gọi điện đặt nhà hàng.
Lâm Thiên lần lượt gọi điện thoại cho tài nữ Chu Tình, chị họ Lâm Mộc
Thanh, còn có Độc Nha người giúp anh quản lý công ty vệ sĩ Vân Thiên,
cùng với thư ký trước đây của anh An Tiểu Ngọc.
Bọn họ nhận được điện thoại của Lâm Thiên, biết được Lâm Thiên đã trở về Hà Nội, cho dù buổi tối đã có hẹn, bọn họ cũng thối lui, cùng Lâm Thiên ăn một bữa cơm ôn lại chuyện cũ.
Duy nhất chỉ có Triệu Linh là Lâm Thiên không hề gọi.
Không phải Lâm Thiên không muốn mà là không thể.
Trong Tập đoàn Triệu Thị.
Hôm nay nội bộ Tập đoàn Triệu Thị, biểu cảm của những nhân viên, đều vô
cùng sa sút, bầu không khí của cả tập đoàn, đều vô cùng kỳ dị. Thậm chí
hứng thú làm việc của nhân viên đều rất thấp.
Bởi vì mọi người đều biết, Tập đoàn Triệu Thị bây giờ đang trong tình trạng nguy cấp, thậm chí ngay cả lương nhân viên tháng trước, Tập đoàn Triệu
Thị còn chưa phát.
Đến nỗi trước cửa Tập đoàn Triệu Thị, còn có người đến đòi nợ. Bọn họ nghe
nói Tập đoàn Triệu Thị sắp không trụ nổi nữa rồi, nên tập thể đến đòi
nợ.
Tập đoàn Triệu Thị, trong văn phòng của Chủ tịch tầng cao nhất.
Triệu Đông, Triệu Linh và cha của Triệu Linh đều đang ngồi trên ghế sô pha.
Đối diện với họ, là một người đàn ông trung niên đầu trọc, bụng phệ, và một người đàn ông đeo kính vàng văn vẻ lịch sự.
"Ông Triệu, khoản đầu tư hai mươi lăm nghìn tỷ, chúng tôi có thể bỏ
ra, ký bản thỏa thuận này, đợt đầu tiên là mười bảy ngàn năm trăm tỷ,
đợt thứ hai là bảy ngàn năm trăm tỷ, sẽ được chia thành hai đợt, lần
lượt giao đúng hạn." Người đàn ông bụng phệ dùng ngón tay chỉ bản thỏa
thuận trên bàn.
Ông Triệu, Triệu Linh và cha của Triệu Kinh, vẻ mặt đều trông có chút khó coi.
Bọn họ đã sớm xem qua nội dung của thỏa thuận, đối phương muốn quyền kiểm soát tập đoàn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT