Cha của Liễu Điệp Nam Cung Chính cũng nói: “Điệp, con chính là đang gây chuyện. Một cậu chủ da trắng thịt mềm như tên Lâm Thiên đó, có thể lên thi đấy được sao? Rõ ràng là nó muốn trêu đùa con, sao con ngốc quá vậy.”

Liễu Điệp thấy cha mình và mọi người đều không tin, rõ ràng Liễu Điệp rất lo lắng.

“Cha, anh Lâm Thiên rất lợi hại, hôm nay con tận mắt nhìn thấy anh Lâm Thiên ra tay.” Liễu Điệp vội vàng nói.

Lúc này, bác cả Nam Cung Thành Vinh của Liễu Điệp dứng dậy cười chế nhạo: “Nam Cung Chính, con gái anh lại chạy đi tìm tên Lâm Thiên kia đấy, quản tốt đứa con gái vô liêm sỉ của mình đi, đỡ bị tên Lâm Thiên kia quay vòng vòng, làm mất mặt gia tộc Nam Cung chúng ta.”

Sau khi Nam Cung Chính nghe xong lời này, sắc mặt càng thêm âm trầm.

“Quản gia, lập tức đưa Liễu Điệp trở về bệnh viện Nhân Ái, giám sát nghiêm ngặt cho tôi. Trước trận thi đấu, không được để cho nó rời khỏi bệnh viện Nhân Ái nửa bước, nếu lại để Liễu Điệp chạy ra ngoài thì tôi sẽ hỏi tội ông.” Nam Cung Chính lạnh giọng nói.

“Vâng vâng vâng.”

Quản gia sợ hãi gật đầu liên tục, sau đó ra lệnh cho mấy vệ sĩ cưỡng ép đưa Liễu Điệp rời đi.

Mặt khác.

Trong nhà Công Tôn Phong Vân.

Bây giờ đã là hai giờ đêm, Công Tôn Phong Vân vẫn đang đi đi lại lại trong phòng khách, rõ ràng là không thể ngồi yên, vô cùng lo lắng.

Sau khi Công Tôn Phong Vân cử Độc Nhãn Long ra ngoài, vẫn luôn đợi Độc Nhãn Long mang đầu của Lâm Thiên đến để báo cáo.

Nhưng đợi từ tám giờ tối cho đến hai giờ đêm, anh ta vẫn không đợi được Độc Nhãn Long trở về báo cáo.

“Chết tiệt, sao còn chưa trở lại, theo lý mà nói thì nên trở về sớm rồi chứ.” Công Tôn Phong Vân nhìn đồng hồ.

Càng chờ đợi, trong lòng Công Tôn Phong Vân càng lo lắng bất an.

Bởi vì thông thường thì Độc Nhãn Long phải trở về trước mười giờ mới đúng.

Công Tôn Phong Vân thử gọi điện thoại liên lạc với Độc Nhãn Long, nhưng không thể liên lạc được.

Cứ như thế, Công Tôn Phong Vân đợi từ hai giờ đêm cho đến trưa hôm sau, vẫn không thấy Độc Nhãn Long trở về.

Công Tôn Phong Vân mất ngủ cả đêm.

Lúc này trong lòng Công Tôn Phong Vân càng bất an hơn.

Mười giờ trưa, cửa phòng khách bị đẩy mạnh ra.

Một người đàn ông ăn mặt rạng rỡ tươi đẹp, khuôn mặt uy nghiêm, hai tay chắp sau lưng, bước nhanh vào phòng khách.

“Cha, xảy ra chuyện gì rồi sao? Sao lại vội vàng như vậy?” Công Tôn Phong Vân nhìn thấy ông ta đến thì vội vàng chào hỏi.

Người đến là gia chủ của gia tộc Công Tôn thế tục - Công Tôn Phong Vũ.

“Phong Vân, vừa rồi nhà chúng ta nhận được một bưu phẩm, con biết bên trong có cái gì không? Là đầu của Độc Nhãn Long. Nghe nói con cử Độc Nhãn Long ra ngoài?” Công Tôn Phong Vũ lạnh giọng nói.



“Cái gì?” Sau khi Công Tôn Phong Vân nghe thấy tin tức này thì vô cùng sốc.

Mặc dù Công Tôn Phong Vân đã đoán được Độc Nhãn Long có thể gặp tai nạn gì đó, nhưng khi anh ta thật sự nhận được tin này thì vẫn vô cùng sốc.

“Bên trong còn có một tờ giấy, con tự xem đi.”

Gia chủ Công Tôn Phong Vũ ném tờ giấy xuống đất, Công Tôn Phong Vân vội vàng nhặt lên.

Trong tờ giấy viết: “Công Tôn Phong Vân, kể từ thời điểm anh sai người đến ám sát tôi, đã xác định gia tộc Công Tôn các người xong rồi.”

Mặc dù trong giấy không có ký tên, nhưng Công Tôn Phong Vân biết, tờ giấy này tuyệt đối là do Lâm Thiên viết.

“Sao lại thế này. Độc Nhãn Long là tu sĩ cấp Luyện Khí đấy, sao có thể bị thằng đó giết được chứ.” Giọng nói của Công Tôn Phong Vân chói tai, hai mắt cũng trợn trừng lên.

Anh ta không thể tin được, thực lực của Lâm Thiên có thể thắng được Độc Nhãn Long.

“Lẽ nào thằng đó viết mình cử người đi trả thù, cho nên đã gài bẫy gì đó trong biệt thự của nó? Đúng. Nhất định là như vậy. Thằng khốn kiếp đáng chết này.”

Trong mắt Công Tôn Phong Vân tràn đầy tức giận, tờ giấy cũng bị anh ta xé thành từng mảnh.

Công Tôn Phong Vân nghĩ rất nhiều khả năng.

Nhưng anh ta không cảm thấy, là do Lâm Thiên tự dùng chính thực lực của mình giết chết Độc Nhãn Long, trong mắt anh ta, chuyện này là không thể nào.

Gia chủ Công Tôn Phong Vũ nghiêm khắc mắng: “Phong Vân, con phải biết, lần này con đã gây ra bao nhiêu rắc rối không? Độc Nhãn Long là ẩn sĩ của gia tộc Công Tôn, được cử đến để bảo vệ con cháu gia tộc Công Tôn thế tục chúng ta, bây giờ lại bị giết rồi, chúng ta phải giải thích thế nào với gia tộc Công Tôn ẩn sĩ đây?

“Còn có. Lần thi đấu lần này vốn dĩ cũng phải dựa vào Độc Nhãn Long đánh trận cho chúng ta, bây giờ thi đấu sắp đến rồi, Độc Nhãn Long lại chết, chúng ta còn đánh trận thi đấu này thế nào nữa?”

Độc Nhãn Long chính là chỗ dựa lớn nhất của bọn họ trong trận thi đấu này.

Dù sao Độc Nhãn Long cũng là hậu thiên Luyện Khí Cảnh, cảnh giới này, đứng sau tiên thiên Hư Đan Cảnh, đủ để càn quét trong thế tục rồi.

Trong các cuộc thi đấu gần đây, đều là Độc Nhãn Long thi đấu cho gia tộc Công Tôn thế tục bọn họ, hơn nữa đều là đứng thứ nhất.

“Cha, con... con cũng không muốn mà, đều tại tên Lâm Thiên kia, cướp mất vị hôn thê của con, còn tính kế giết chết Độc Nhãn Long, nhất định phải giết chết thằng này.” Công Tôn Phong Vân vội vàng nói.

“Con yên tĩnh lại một chút cho cha, mấy ngày nữa là đến thi đấu rồi, việc cấp bách nhất bây giờ là lập tức để gia tộc Công Tôn ẩn sĩ cử thêm một tu sĩ Luyện Khí Cảnh đến thi đấu, còn có, hôm qua gia tộc Công Tôn ẩn sĩ liên lạc với chúng ta, nói gần đây Hà Nội có xuất hiện đan quang, bảo chúng ta đi điều tra, hai chuyện này mới là quan trọng nhất.” Công Tôn Phong Vũ nghiêm mặt nói.

Gia chủ Công Tôn Phong Vũ cũng là tu sĩ, có điều chỉ là hậu thiên Luyện Cốt Cảnh.

Với thực lực này của ông ta, đặt trong độ tuổi của ông ta chính là rác rưởi, cho nên mới bị gia tộc Công Tôn ẩn sĩ cử đến là giả chủ của gia tộc Công Tôn thế tục, địa vị của ông ta ở trong gia tộc Công Tôn ẩn thế, đương nhiên rất bình thường.

“Xuất hiện đan quang? Lẽ nào là thầy luyện đan trong truyền thuyết sao? Không phải chứ? Không phải thầy luyện đan đã bị tuyệt chủng nhiều năm rồi sao? Sao ở Hà Nội chúng ta lại có thể xuất hiện thấy luyện đan được chứ.” Rõ ràng Công Tôn Phong Vân vô cùng kinh ngạc.

Công Tôn Phong Vân là một tu sĩ, đương nhiên anh ra vô cùng rõ ràng, thầy luyện đan có ý nghĩa gì.

“Cha cũng không biết, có điều này là chuyện mà gia tộc Công Tôn ẩn sĩ phân phó cho chúng ta, chúng ta chỉ cần đi điều tra là được.” Công Tôn Phong Vũ nói.



Dừng lại một chút, Công Tôn Phong Vũ tiếp tục nói: “Về phần tên Lâm Thiên mà con nói, nó đã giết Độc Nhãn Long, vậy thì nhất định phải trả thù.”

“Nhưng phải đợi đến sau khi thi đấu kết thúc mới tính, để đỡ xảy ra biến cố gì.”

“Con hiểu rồi.” Công Tôn Phong Vân đành phải gật đầu.

Mặc dù bây giờ Công Tôn Phong Vân rất muốn đi giết Lâm Thiên, nhưng anh ta cũng biết đại cục quan trọng hơn, nhịn thêm vài ngày cũng không phải không được.

Mấy ngày tiếp theo, thời gian trôi qua rất nhanh.

Lâm Thiên vẫn luôn ở trong biệt thự điên cuồng luyện Vô Cực Hoàn.

Sau nhiều ngày điên cuồng luyện đan, trình độ luyện đan của Lâm Thiên cũng đã nhanh chóng tăng lên.

Vốn dĩ Vô Cực Hoàn là một đan dược sơ cấp, độ khó không cao, lại dưới điều kiện thành thạo, vốn dĩ Lâm Thiên phải cần hơn hai mười phút mới luyện được một viên Vô Cực Hoàn, bây giờ chỉ cần mười năm phút là có thể luyện được một viên.

Nó giống như làm việc theo dây chuyền trong nhà máy, lúc đầu còn chưa quen thì tốc độ đương đối chậm, một khi thành thạo thì tốc độ tay cũng sẽ nhanh hơn rất nhiều, hiệu quả cũng sẽ tăng lên, chính là đạo lý như vậy.

Dưới loại tình hình này, Lâm Thiên ném đi thời gian nghỉ ngơi, một ngày có thể luyện được năm mươi viên.

Lưu Thiên mất thời gian ba ngày mới có thể hoàn tất tất cả thủ tục thành lập công ty TNHH dược phẩm Vân Thiên, tốc độ này tuyệt đối vô cùng nhanh. Lưu Thân vì muốn nhanh chóng hoàn tất thủ tục, cũng đã tiêu không ít tiền để làm thông mối quan hệ.

Cùng lúc đó, Lâm Thiên cũng bảo Lưu Thân bắt đầu chi tiền để tuyên truyền trước, và ấn định ngày phát hành thuốc.

Thuốc có tên là nước thần Vân Thiên.

Người đại diện là Tô Bảo Nhi.

Trong thời gian gần đây, Tô Bảo Nhi cũng rất bận, cô ấy không ngừng tham gia đang chương trình khác nhau, rất thường thấy cô ấy trên tivi.

Bây giờ Tô Bảo Nhi đã trở thành ngôi sao hàng đầu của Việt Nam rồi.

Nhưng để đại diện cho sản phẩm của Lâm Thiên, đương nhiên Tô Bảo Nhi sẽ đẩy các chuyện khác xuống, làm đại diện cho Lâm Thiên trước.

Sau đó Tô Bảo Nhi còn đăng lên facebook, giúp Lâm Thiên tuyên truyền sản phẩm.

Có điều, khu bình luận trên facebook tràn đầy nghi vấn.

“Nâng cao khả năng miễn dịch? Có thể chữa khỏi tất cả các loại bệnh? Tăng cường cơ thể? Trên đời làm sao có loại thuốc thần kỳ như vậy chứ. Thổi phồng rồi.”

“Tôi đoán rằng cái này không khác với Sinh Mệnh Nhất Hào mấy năm trước, chỉ dựa vào quảng cáo, hiệu quả hoàn toàn thổi phồng, chỉ lừa những người không hiểu biết mà thôi.”

“Ít ra Sinh Mệnh Nhất Hào còn không đắt như vậy? Các này một tỷ một lọ? Sao không đi ăn cướp đi chứ.”

“Sao Tô Bảo Nhi lại đại diện cho loại quảng cáo thế này, vừa nhìn là biết lừa người rồi.”

Bởi vì bây giờ nhân khí của Tô Bảo Nhi rất cao, cho nên sau khi Tô Bảo Nhi giúp đăng lên facebook quảng cáo sản phẩm, sản phẩm này thậm chỉ còn được tìm kiếm rất nhiều, có điều trên mạng đều toàn là nghi ngờ.

Đối với những nghị luận trên mạng, Lâm Thiên hoàn toàn không quan tâm, bởi vì sự thật chính là bằng chứng tốt nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play