“Cậu chủ Công Tôn Phong Vân, đừng ra tay.” Nam Cung Điệp vội vàng đứng dậy, ngăn Công Tôn Phong Vân lại.
Vừa nãy Nam Cung Điệp thấy Công Tôn Phong Vân đập nát cái bàn chỉ bằng một
đấm, đương nhiên cô ấy bị dọa không nhẹ, cho nên cô ấy sợ nếu Công Tôn
Phong Vân thật sự ra tay với Lâm Thiên thì Lâm Thiên sẽ bị thua thiệt.
“Nam Cung Điệp, em là vợ chưa cưới của Công Tôn Phong Vân tôi, mà bây giờ em lại muốn bảo vệ cho anh ta sao?” Công Tôn Phong Vân tỏ ra rất tức giận.
“Cậu chủ Công Tôn Phong Vân, hôm nay là ngày Bạch Vân Các tổ chức tiệc rượu, anh lại ra tay đánh nhau ở chỗ này, phá rối tiệc rượu của Bạch Vân Các, chọc cho Bạch Vân Các mất hứng, gia tộc Công Tôn của các anh cũng không gánh nổi.” Nam Cung Điệp nói.
Sau khi Công Tôn Phong Vân nghe được những lời này, khóe mắt hơi co lại một chút, anh ta biết Nam Cung Điệp nói không phải là không có lý.
Mặc dù gia tộc Công Tôn của bọn họ cũng thuộc hàng đầu trong tám gia tộc
lớn ở Hà Nội, nhưng bọn họ vẫn phải kiêng kị Bạch Vân Các như trước,
kiêng kị thế lực ở phía sau của Bạch Vân Các.
Công Tôn Phong Vân hít một cái thật sâu, sau đó nói: “Thằng nhãi, nể mặt của Bạch Vân Các, hôm nay tao sẽ không ra tay với mày, nhưng nếu mày còn là đàn ông, nếu mày có gan thì đọ sức như đàn ông một trận với tao xem
nào?”
“Ồ? Đọ sức giữa những người đàn ông à? Mày muốn đọ sức như thế nào?” Lâm Thiên cười như không cười nhìn Công Tôn Phong Vân.
“Vậy thì chọn cách đọ sức đơn giản nhất và công bằng nhất, vật tay, nếu như
mày thua, mày tự chặt một cánh tay, sau đó cút khỏi tiệc rượu, cút khỏi
Hà Nội, không được tiếp xúc qua lại gì với Nam Cung Điệp nữa, còn nếu
tao thua, tao cũng tự chặt một cánh tay, sau đó rời khỏi tiệc rượu, mày
có dám hay không?” Công Tôn Phong Vân thách thức.
Công Tôn Phong Vân tự tin với bản thân, có được thực lực cảnh giới Luyện Thể giai đoạn sau, mà Lâm Thiên ở trong mắt anh ta, chỉ là một người bình
thường.
Cho nên anh ta tuyệt đối có tự tin có thể nhẹ nhàng vật thắng Lâm Thiên.
“Lại thêm một cái gọi là đọ sức công bằng sao?” Lâm Thiên cười lạnh một cái.
Lâm Thiên vẫn có thể nhớ rõ ràng, lần trước ở trong tiệm bán đồ cổ, Công
Tôn Phong Vân cũng luôn miệng nói anh ta sẽ không khi dễ người khác, sẽ
cạnh tranh mảnh giáp kia một cách công bằng với Lâm Thiên.
Sau đó Công Tôn Phong Vân lợi dụng oai danh của gia tộc Công Tôn, khiến cho ông chủ của tiệm đồ cổ đó phải bán mảnh giáp lại cho Công Tôn Phong
Vân.
Bây giờ, Công Tôn Phong Vân lại đòi đọ sức công bằng lần nữa.
Nhưng mà, chỉ sợ lần này Công Tôn Phong Vân đã tính sai rồi, anh ta dám đưa
ra cái gọi là đọ sức công bằng, bởi vì anh ta là tu sĩ cảnh giới Luyện
Thể giai đoạn sau, anh ta tự tin bản thân có thể nhẹ nhàng thắng được
Lâm Thiên.
Nhưng anh ta trăm tính ngàn tính, cũng tuyệt đối không tính được, Lâm Thiên cũng là một tu sĩ.
Hơn nữa còn là tu sĩ cảnh giới Hư Đan hùng mạnh bẩm sinh.
Chỉ riêng cái cảnh giới như vậy, đặt vào đám ẩn sĩ tu luyện trong các gia
tộc, cũng đã là cấp bậc Trưởng lão rồi, nếu Lâm Thiên còn bộc lộ ra thực lực thật sự thì sẽ càng kinh khủng hơn.
Dù sao ngay cả cường giả Nguyên Anh cũng từng bị Lâm Thiên đánh bại rồi.
“Sao nào? Mày không dám hả? Mày chỉ dám trốn sau lưng phụ nữ rồi nổ sao? Mày còn là đàn ông không?” Giọng điệu của Công Tôn Phong Vân cay nghiệt.
“Lâm Thiên, đừng đồng ý với anh ta, đây là phép khích tướng của anh ta thôi.” Nam Cung Điệp vội vàng nói.
Nam Cung Điệp biết rõ Công Tôn Phong Vân mạnh cỡ nào, cô ấy biết nếu thật sự vật tay, Lâm Thiên nhất định không thể thắng được.
“Không có gì, tôi cảm thấy tôi có thể thắng được.” Lâm Thiên lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm.
Ngay sau đó, Lâm Thiên nhìn về phía Công Tôn Phong Vân.
“Công Tôn Phong Vân, tiền đặt cược của mày, tao đồng ý, lần trước cạnh tranh ở tiệm bán đồ cổ tao thua, lần này, tôi sẽ giành lại tất cả.” Lâm Thiên
vừa cười vừa nói.
“Mẹ nó, vậy mà thằng nhãi này dám đồng ý thật sao?”
“Thằng nhãi này điên rồi. Công Tôn Phong Vân là tu sĩ đó, vật tay thắng tên đó hoàn toàn dễ như trở bàn tay.”
“Thằng nhãi này chắc chẳng biết tu sĩ là gì rồi, chờ lát nữa nhất định nó sẽ thua rất thảm.”
Các cậu ấm cô chiêu đang vây xem, thấy Lâm Thiên lại dám đồng ý, bọn họ đều cảm thấy Lâm Thiên điên rồi, bọn họ đều nhìn Lâm Thiên bằng ánh mắt
thương hại.
Dù sao với địa vị của bọn họ, vẫn biết một chút về tu sĩ, bọn họ biết Công Tôn Phong Vân chính là một tu sĩ.
“Ha ha, được.”
Công Tôn Phong Vân thấy Lâm Thiên đồng ý, anh ta lập tức cười ha hả.
Anh ta đưa ra kiểu đọ sức như thế này, anh ta không sợ thua, chỉ sợ Lâm Thiên không dám đồng ý thôi.
“Nhưng mà, tao cảm thấy những thứ tiền đặt cược mà mày nói lúc nãy, vẫn còn quá thấp.” Lâm Thiên bình tĩnh nói.
“Tiền đặt cược quá thấp sao? Ha ha, vậy mày nói nghe xem, mày còn muốn đặt cược thêm cái gì nữa.” Công Tôn Phong Vân cười nói.
Trước đó Công Tôn Phong Vân sợ Lâm Thiên không đồng ý, cho nên anh ta cũng
không dám thêm quá nhiều tiền đặt cược, sợ dọa Lâm Thiên lùi bước, anh
ta không ngờ, vậy mà Lâm Thiên lại chủ động yêu cầu thêm tiền đặt cược.
Khóe miệng Lâm Thiên nhếch lên một chút, trong miệng phun ra hai chữ:
“Cược. Mạng.”
Lúc Công Tôn Phong Vân nghe được hai chữ ‘Cược mạng’ này, các cơ trên mặt Công Tôn Phong Vân không khỏi giật mạnh.
Mấy người vây xem xung quanh cũng ồn ào một trận.
“Cược mạng sao? Thằng nhãi này cũng điên quá rồi.”
“Thằng điên, chắc chắn là bị điên rồi. Vậy mà dám cược mạng với Công Tôn Phong Vân.”
Tất cả mọi người vây xem chấn động không thôi.
Ngay cả Công Tôn Phong Vân cũng không nhịn được chất vấn: “Cược mạng sao? Thằng nhãi, mày còn tỉnh chứ?”
Công Tôn Phong Vân chưa bao giờ ngờ đến Lâm Thiên lại dám cược lớn như vậy.
“Đương nhiên tao không có điên rồi, nếu như tao thua, tao sẽ giao mạng ra, nếu như mày thua, mày cũng phải giao mạng ra, thế nào? Mày sợ sao? Mày
không dám à?” Lâm Thiên tự tin cười.
“Ha ha, sao Công Tôn Phong Vân có thể sợ được? Sao lại không dám chứ?” Công Tôn Phong Vân cười ha ha.
Công Tôn Phong Vân đã nắm chắc phần thắng, anh ta vốn không lo mình sẽ thất
bại, cho dù là cược mạng, anh ta cũng không sợ hãi chút nào.
Đợi sau khi anh ta thắng cuộc đọ sức này xong, anh ta sẽ có lý do chính đáng để làm thịt Lâm Thiên.
Ngay sau đó, Công Tôn Phong Vân trực tiếp đi đến bên cạnh một cái bàn rồi ngồi xuống.
“Thằng nhãi mau đến đây, lập tức bắt đầu.”
Công Tôn Phong Vân đặt tay phải lên trên bàn, dáng vẻ chuẩn bị bắt đầu.
“Anh Lâm Thiên, đừng mà. Đừng mà.”
Nam Cung Điệp vội vàng kéo tay Lâm Thiên lại, Nam Cung Điệp tuyệt đối không ngờ đến Lâm Thiên lại lấy mạng ra để đặt cược.
Thua là phải mất cả mạng đấy, Nam Cung Điệp gấp đến sắp khóc.
“Nam Cung Điệp, tin tôi, tôi nhất định sẽ chiến thắng mà.” Lâm Thiên lộ ra nụ cười tự tin.
Công Tôn Phong Vân thấy Nam Cung Điệp khẩn trương và quan tâm Lâm Thiên như
vậy, trong lòng của anh ta càng thêm phẫn nộ hơn, đây chính là vợ chưa
cưới của Công Tôn Phong Vân này sao.
Ở Hà Nội này, có ai dám nhúng chàm vợ chưa cưới của Công Tôn Phong Vân anh ta chứ?
Anh ta cũng quyết định, sau khi thắng cuộc đọ sức này xong, nhất định phải
làm thịt Lâm Thiên thì mới trút được nỗi hận trong lòng.
Cách đó không xa cha của Nam Cung Điệp là Nam Cung Chính cũng đang chú ý đến tình huống bên này.
Ông ta thấy Lâm Thiên lại dám đọ sức, hơn nữa sau đó còn chủ động đề nghị cược mạng, ông ta không khỏi lắc đầu cười lạnh nói:
“Thằng nhóc này đúng là ngông cuồng tự cao, không biết tự lượng sức mình.”
“Ông chủ, dù sao thằng nhóc này cũng từng cứu cô chủ, có cần lên giúp cậu ta một chút không?” Quản gia hỏi.
“Nếu như giúp cậu ta, thì chính là đắc tội với Công Tôn Phong Vân, hơn nữa
bản thân cậu ta cũng không biết tự lượng sức mình mà đề nghị dạng đánh
cược như thế này, vậy thì cậu ta phải trả giá bằng máu.” Nam Cung Chính
lắc đầu nói.
Mặc dù cuộc đọ sức còn chưa chính thức bắt đầu, nhưng ở trong mắt Nam Cung
Chính, Lâm Thiên đã là người chết, bởi vì ông ta biết, Lâm Thiên chắc
chắn sẽ thua.
Ở giữa sân.
Giờ này phút này, Lâm Thiên đang ngồi đối diện với Công Tôn Phong Vân.
Bởi vì động tĩnh bên này, nên đã thu hút thêm nhiều cậu ấm cô chiêu chạy qua đây xem náo nhiệt.
Đọ sức như vậy, tất nhiên là giúp bọn họ có thêm chút trò vui để xem.
Ngay cả Chu Tuấn nghe được tin này cũng chạy qua xem náo nhiệt.
“Thằng nhãi, mày đúng là ngông cuồng thật, đắc tội tao, bây giờ lại đắc tội
Công Tôn Phong Vân, mày không biết chữ chết viết như thế nào sao?” Chu
Tuấn nhìn chằm chằm vào Lâm Thiên cười ác độc nói.
Đương nhiên Chu Tuấn biết Công Tôn Phong Vân mạnh cỡ nào.
“Chu Tuấn, liên quan gì đến mày chứ.” Lâm Thiên phủi tay với anh ta một chút.
Sau khi Chu Tuấn nghe vậy, các cơ trên mặt giật mạnh.
“Mày… Mày sắp chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng, cậu chủ Công Tôn Phong Vân, giết chết nó đi.” Chu Tuấn hung hăng nói.
Công Tôn Phong Vân nhìn chằm chằm vào Lâm Thiên: “Thằng nhãi, đừng kéo dài thời gian nữa được không? Có thể bắt đầu rồi.”
Sau khi Lâm Thiên nghe vậy, trực tiếp đưa tay đặt lên trên bàn, cùng nắm chặt tay của Công Tôn Phong Vân.
Cuộc đọ sức, sắp bắt đầu rồi.
Nam Cung Điệp đứng ở bên cạnh khẩn trương siết chặt đôi bàn tay trắng như phấn, cả khuôn mặt đều là vẻ căng thẳng và lo lắng.
Trên bàn.
“Thằng nhãi, yên tâm đi, đợi sau khi mày thua, tao sẽ để cho mày được toàn thây.” Công Tôn Phong Vân lộ ra một nụ cười dữ tợn.
“Vậy chỉ sợ mày phải thất vọng rồi.” Khóe miệng của Lâm Thiên cũng lộ ra một nụ cười lạnh lẽo như vậy.
“Hừ, để tao coi mày còn mạnh miệng được tới khi nào, đỡ lấy sức mạnh của tao nè.”
Sau khi Công Tôn Phong Vân nói xong những lời này, anh ta bắt đầu tấn công với nụ cười dữ tợn.
Ầm.
Trong nháy mắt, một luồng sức mạnh cực lớn tuôn ra từ trên tay của Công Tôn Phong Vân.
Nếu như là người bình thường thì tuyệt đối đã bị sức mạnh như vậy đánh bại trong nháy mắt rồi.
Nhưng Lâm Thiên là người bình thường sao?
Tất nhiên là không phải rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT