Trong thời gian nói chuyện Lâm Thiên đã đến cửa khủ nghỉ dưỡng.

Ở cửa có mấy người đang đứng đón khách, còn có một người mặc áo chấp sự màu trắng của Bạch Vân Các, đang đón tiếp khách ở đây.

Khi Lâm Thiên và Tô Bảo Nhi đi đến cửa thì bị cản lại.

“Các người là ai? Thư mời đâu?” Người Bạch Y chấp sự cau mày nhìn hai người.

“Tôi là Tô Bảo Nhi của tập đoàn Thành Đô, được mời đến đây để hát.” Tô Bảo Nhi nói.

“Đến đây hát? Sao các người lại không biết quy tắc như thế chứ. Các người được đi vào cửa chính sao? Đi, đi cửa sau đi. Đi cửa sau.” Người Bạch Y chấp sự không kiên nhẫn phất tay.

Lâm Thiên nhíu mày, vừa định nói thì Tô Bảo Nhi đã giữ tay Lâm Thiên lại, sau đó vội vàng nói với người Bạch Y Các: “Được, bây giờ chúng tôi đi cửa sau.”

Sau đó, Tô Bảo Nhi kéo Lâm Thiên đi về phía cửa sau.

Sau khi đi được vài bước.

“Chết tiệt.” Lâm Thiên tức giận mắng một câu, sắc mặt vô cùng u ám.

Mẹ nó, một chấp sự của Bạch Vân Các mà dám quát tháo om xòm như vậy, còn dám không cho mấy người Lâm Thiên đi vào cửa chính? Trong lòng Lâm Thiên vô cùng tức giận.

Vốn dĩ để Tô Bảo Nhi đến đây hát đã khiến Lâm Thiên không thích Bạch Vân Các rồi, cộng thêm chuyện này, càng khiến Lâm Thiên đầy một bụng tức.

“Lâm Thiên, anh nhịn một chút đi, Bạch Vân Các dám ngông cuồng như vậy, nhất định là có chống lưng.” Tô Bảo Nhi nói.

“Bạch Vân Các này có chống lưng như thế nào? Bạch Vân Các này dựa vào cái gì mà khiến tám gia tộc đều cúi đầu vậy?” Lâm Thiên nghiến răng nói.

Lâm Thiên thật sự rất muốn biết, Bạch Vân Các này dám ngông cuồng như thế, rốt cuộc là dựa vào cái gì, rốt cuộc là có hậu thuẫn và lai lịch thế nào?

Chính vào lúc này.

Một con Rolls-Royce Phantom lái tới cửa.

Ngay sau đó, hai người tiếp khách đứng ở cửa khu nghỉ dưỡng vội vàng chạy đến, mở cửa xe, Liễu Điệp và cha cô ấy Nam Cung Chính từ trong xe bước ra.

Sau khi Liễu Điệp xuống xe, đúng lúc nhìn thấy Lâm Thiên đang rời khỏi cửa.

“Anh Lâm Thiên.”

Sau khi Liễu Điệp nhìn thấy Lâm Thiên thì hai mắt sáng lên, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc và vui mừng.

Liễu Điệp đã vô cùng mong ước được gặp mặt Lâm Thiên từ lâu rồi, chuyện này đối với Liễu Điệp mà nói có thể cũng chỉ là một điều xa xỉ.

Liễu Điệp có nằm mơ cũng không ngờ, hôm nay lại có thể gặp Lâm Thiên ở đây.

“Sao vậy Điệp? Con đang la hét cái gì vậy” Nam Cung Chính nhìn Liễu Điệp.

“Không... không có gì cha.” Liễu Điệp gượng cười.

Bởi vì cha cô ấy đang ở đây, đương nhiên Liễu Điệp không dám chạy đến chào hỏi với Lâm Thiên.

Hơn nữa, Lâm Thiên đang đi về phía cửa sau, cho nên Lâm Thiên không hề đụng mặt với Liễu Điệp, Lâm Thiên cũng không hề thấy Liễu Điệp.

Nam Cung Chính dẫn Liễu Điệp đi vào cửa khu nghỉ dưỡng.

“Ông chủ Nam Cung, ông đến rồi sao? Tôi đại diện cho Bạch Vân Các chào đón các người đến.” Người Bạch Y chấp sự của Bạch Vân Các cười tươi tiến lên tiếp đón.

“Ha ha, tất nhiên chúng tôi phải đến tiệc rượu của Bạch Vân Các lộ mặt rồi.” Ông chủ Nam Cung cười nói.



Lúc này, Liễu Điệp hỏi: “Bạch Y chấp sự, hình như người vừa đi vào là ngôi sao Tô Bảo Nhi đúng không? Sao bọn họ lại đến tiệc rượu vậy?”

Vừa rồi Liễu Điệp nhìn thấy Lâm Thiên đi cùng Tô Bảo Nhi.

“Các chủ nói mời một ngôi sao đến hát mua vui, mà gần đây Tô Bảo Nhi đang là ca sĩ đang nổi, bài hát cũng rất nổi, đương nhiên là mời cô ta đến rồi.” Bạch Y chấp sự giải thích nói.

“Hóa ra là như thế.”

Liễu Điệp gật đầu, cuối cùng cô ấy cũng hiểu, sao Lâm Thiên lại đến nơi này, chắc là đi cùng Tô Bảo Nhi đến rồi.

Liễu Điệp thầm nói trong lòng: “Chị Tô Bảo Nhi thật hạnh phúc, có anh Lâm Thiên ở bên cạnh, nếu như mình còn thể ở bên anh Lâm Thiên, vậy thì tốt biết mấy.”

Những lời này Liễu Điệp cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, không dám nói ra ngoài.

“Cô Liễu Điệp, cô biết Tô Bảo Nhi sao?” Bạch Y chấp sự hỏi.

Sau khi Liễu Điệp và cha mình nhận nhau, đương nhiên cũng đổi tên thành Nam Cung Điệp.

“Không, chỉ là thích nghe cô ấy hát thôi.” Liễu Điệp khẽ cười nói.

“Hóa ra là như vậy, ông chủ Nam Cung. Mời mọi người vào bên trong, đã có rất nhiều khách mời đến rồi.” Bạch Y chấp sự làm ra một động tác mời.

“Được.”

Sau khi Nam Cung Chính cười đáp lại thì dẫn Liễu Điệp đi vào bên trong.

Trong lòng Liễu Điệp lúc này vừa mong đợi lại vừa sợ hãi.

Mong đợi là vì cô ấy biết, hôm nay rất có thể sẽ gặp được Lâm Thiên.

Sợ hãi là vì cô ấy đang nghĩ khi gặp mặt Lâm Thiên thì cô ấy nên làm thế nào.

Sau khi vào kngtn, lại đi mười phút, mới đến hội trường của hôm nay.

Trong hội trường đã tập trung hàng trăm người, đều là các nhân vật lớn ở Hà Nội và con cái của bọn họ.

Sau khi vào hội trường.

Nam Cung Chính nói: “Điệp, vị hôn phu Công Tôn Phong Vân của con còn chưa đến, con đi nói chuyện với mấy cô chủ, cậu chủ một chút đi, đợi khi Công Tôn Phong Vân đến thì con đi tìm cậu ta. Cha còn phải đi gặp mặt một số bạn bè, cha đi trước đây, con có việc gì thì gọi cha.”

“Vâng.” Liễu Điệp gật đầu đáp lại một tiếng.

Sau khi Nam Cung Chính nghe thấy vậy thì đi vào phía trước hội trường. Tất cả các gia chủ của các gia tộc đều tập trung ở đó.

Sau khi Nam Cung Chính đi, Liễu Điệp nhìn tiệc rượu một vòng.

Nói thật, Liễu Điệp hoàn toàn không hợp với nhưng nơi thế này, cũng không thích nói chuyện với những cô chủ cậu chủ kia.

Lúc này, đã có mấy cậu chủ, cô chủ chủ động đến trước mặt Liễu Điệp

“Cô Điệp, chơi với chúng tôi một chút đi.”

“Chị Điệp, nói chuyện với bọn em một chút đi.”

Những cậu chủ cô chủ này đều lần lượt nhiệt tình mời.

Dù sao Liễu Điệp cũng là cô chủ của gia tộc Nam Cung, mà gia tộc Nam Cung lại là một trong tám gia tộc lớn ở Hà Nội.

Mỗi một gia tộc trong tám gia tộc lớn đều là sự tồn tại hấp dẫn, đương nhiên những cậu chủ cô chủ này muốn kết bạn và xây dựng mối quan hệ với Liễu Điệp rồi.

“Cảm ơn ý tốt của mọi người, tôi còn có chút việc.” Liễu Điệp cười đáp lại.



Sau đó, Liễu Điệp lặng lẽ chuồn khỏi hội trường.

Sau khi ra khỏi hội trường, Liễu Điệp đến gần nhân viên công tác. Sau khi hỏi được vị trí phòng hóa trang của Tô Bảo Nhi, thì trược tiếp đi về phía đó.

Liễu Điệp muốn âm thầm ngắm nhìn Lâm Thiên, cho dù chỉ là nhìn từ xa, cô ấy cũng hài lòng rồi.

Mặt khác, Lâm Thiên và Tô Bảo Nhi đi đến cửa sau của khu nghỉ dưỡng Thanh Nhàn.

Những người ra vào ở cửa sau cơ bẩn đều là nhân viên công tác, sau khi Lâm Thiên và Tô Bảo Nhi đến, đã có nhân viên công tác đến dẫn Tô Bảo Nhi vào một phòng hóa trang, để trang điểm thay đồ.

Trong phòng hóa trang.

Lâm Thiên ngồi ngẩn ra trong phòng hóa trang một lúc, cảm thấy trong phòng hóa trang rất nhàm chán, cho nên đi ra ngoài.

Vừa bước ra ngoài cửa, Lâm Thiên đã mẫn cảm phát hiện có một người ẩn lấp lén lút.

“Ai vậy?”

Lâm Thiên trực tiếp lao đến, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng của một cô gái đang nhanh chóng chạy trốn.

“Lẽ nào lại là sát thủ do Chu Tuấn cử đến? Còn cử một cô gái đến?” Lâm Thiên lẩm bẩm.

Bởi vì gần đây Chu Tuấn luôn muốn trả thù, khiến thần kinh Lâm Thiên rất mẫn cảm, một khi có động tĩnh gì đó đương nhiên sẽ liên tưởng đến Chu Tuấn.

“Đứng lại.”

Lâm Thiên hét lên một tiếng, sau đó trực tiếp đuổi theo, ngăn cô gái kia lại.

Cô gái kia đương nhiên là Liễu Điệp, cô ấy cúi đầu, không dám nhìn Lâm Thiên.

Liễu Điệp vốn dĩ chỉ muốn nhìn trộm Lâm Thiên, cô ấy đâu có ngờ tới, Lâm Thiên lại đột nhiên xuất hiện hơn nữa còn đuổi theo cô ấy.

Vốn dĩ Liễu Điệp không muốn gặp mặt trực tiếp với Lâm Thiên, bởi vì cô ấy là người đã có hôn ước, cô ấy không muốn phát sinh bất kỳ đối diện nào với Lâm Thiên, cô ấy sợ rằng điều này sẽ làm lung lay đến quyết định của cô ấy.

Lâm Thiên nhìn Liễu Điệp: “Cô là ai? Ngẩng đầu lên.”

Mặc dù Liễu Điệp không muốn gặp trực diện Lâm Thiên, nhưng dựa vào tình huống hiện tại, Liễu Điệp biết, bọn họ đã gặp mặt chính diện rồi, cô ấy không thể trốn được nữa.

Sau khi Liễu Điệp do dự một lúc, chỉ đành phải ngẩng đầu lên.

Khi Lâm Thiên nhìn thấy Liễu Điệp thì hơi ngẩn ra.

“Sao lại quen thế này?”

Lâm Thiên cảm thấy cô gái trước mặt vô cùng quen thuộc.

Ngay sau đó, Lâm Thiên vỗ trán.

“Em... em là Liễu Điệp?” Lâm Thiên có chút không dám tin hỏi.

Lâm Thiên nhớ rất rõ khi còn ở thành phố Bảo Thạch, khi anh lập một tổ chức cứu người ở Hải Phong, trong khi đó, còn thuận tiện cứu được một cô bé bị hại, tên là Liễu Điệp.

Sau khi Lâm Thiên cứu cô bé ra, đích thân lái xe đưa cô bé về nhà, còn cho cô bé một khoản tiền không nhỏ, để cô bé có thể đóng học phí và chăm chỉ học tập, cố gắng thi vào một trường đại học tốt.

Cô gái trước mặt giống hệt Liễu Điệp.

Chỉ là khoảng cách giữa cách ăn mặc và trang điểm quá lớn, cô gái trước mặt ăn mặc và trang điểm rất hợp thời trang và xinh đẹp.

Nhất thời khiến Lâm Thiên có chút không dám xác định, không dám tin cô ta thật sự là Liễu Điệp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play