“Được rồi, cậu không hát nữa cũng được, nhưng nếu cậu uống hết chai rượu này trong một hơi thì tôi sẽ không bắt cậu hát nữa.”

Tả Anh Tuấn vừa nói, vừa cầm một chai rượu đế ở bên cạnh lên đặt xuống trước mặt Chu Quốc Huy một cái “cạch”.

“Chuyện này...”

Khi Chu Chấn Huy nhìn thấy chai rượu trắng này, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Nồng độ cồn của chai rượu này là 53 độ, nồng độ khá mạnh. Hơn nữa đây còn là một chai lớn hơn 500 ml, tức là hoàn toàn bằng nửa ký đấy.

Bình thường Chu Quốc Huy căn bản không uống rượu, uống bia thì cũng chỉ được hai đến ba chai mà thôi, yêu cầu anh ta uống cạn chai rượu trắng này trong một hơi, đây không phải là muốn giết chết anh ta sao?

“Giám đốc à, tửu lượng của tôi có hạn, thật sự không làm được.” Sắc mặt Chu Quốc Huy có chút tái nhợt.

“Cái cậu này sao cái này không được, cái kia cũng không được, vậy cậu có thể làm được cái gì? Thật là một phế vật, sống cũng lãng phí không khí. Chi bằng chết quách đi cho xong.” Tả Anh Tuấn lạnh lùng nói.

Sau khi Chu Quốc Huy nghe xong, sắc mặt của anh ta càng trở nên khó coi hơn, nhân phẩm của anh ta đã hoàn toàn bị Tả Anh Tuấn chà đạp dưới chân.

Nhưng mà với tư cách là một nhân viên thực tập, đối phương lại là giám đốc, anh ta không thể phản kháng lại được, anh ta chỉ là một nhân vật nhỏ bé bất lực và tầm thường.

“Chu Quốc Huy, tôi bảo cậu hát là nể mặt cậu. Là coi trọng cậu, uống rượu hay ca hát, cậu mau chọn một cái đi, mọi người đều đang chờ cậu đấy, đừng lãng phí thời gian của mọi người nữa.” Tả Anh Tuấn sốt ruột thúc giục.

“Không phải chỉ là một chai rượu trắng thôi sao? Tôi sẽ uống thay cho cậu ấy.” Giọng của Lâm Thiên vang lên.

Lâm Thiên biết rõ ràng là cái người tên Tả Anh Tuấn này đang muốn làm Chu Quốc Huy khó xử, nếu Chu Quốc Huy không lựa chọn thì hôm nay anh ta nhất định không thể xuống đài được.

Nếu là như thế thì để Lâm Thiên giúp Chu Quốc Huy giải vây.

Tả Anh Tuấn sau khi nghe xong thì lập tức nhìn về phía Lâm Thiên: “Bạn học cũ à, một nhân vật nhỏ bé không quyền không thế như cậu ta, cậu còn giúp cậu ta làm cái gì?”

Lúc này, một người đàn ông cao lớn đứng cạnh Tả Anh Tuấn cười nói: “Giám đốc Tạ à, dù sao thì ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, hai người bọn họ đều là người không tiền không thế nghèo khổ, tất nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau rồi.”

“Tôi... Anh Thiên của tôi không nghèo. Anh Thiên của tôi có tài sản mấy chục tỷ đấy.” Chu Quốc Huy đỏ bừng mặt.

“Cái gì? Anh ta có tài sản mấy chục tỷ? Ha ha.”

Cả căn phòng vang lên một tràng cười, những nhân viên có mặt ở đây thậm chí còn cười nghiêng ngả.

“Nếu tên nhóc này có tài sản mấy chục tỷ, vậy thì tôi chính là tỷ phú đó.”

“Ôi trời ơi, tôi cười chảy ra nước mắt luôn rồi.”

Chu Quốc Huy thấy mọi người phảm ứng như vậy thì càng lo lắng hơn.

“Chu Quốc Huy à, đừng nói nữa.” Lâm Thiên vỗ vỗ bả vai Chu Quốc Huy.

Đây không phải là lần đầu tiên Lâm Thiên gặp phải tình huống như thế này, Lâm Thiên biết cho dù Chu Quốc Huy có tiếp tục giải thích thì cũng sẽ bị mọi người chế giễu nặng nề hơn mà thôi.

“Bạn học cũ Lâm Thiên, sau này cậu đừng nên để Chu Quốc Huy khoe khoang thổi phồng như thế này nữa, tôi là bạn học cũ của cậu. Mà cũng cảm thấy xấu hổ thay cho cậu, những lời khoe khoang như thế này chỉ có những đứa ngu mới tin thôi.” Anh ta nói với Lâm Thiên.

Ngừng một chút, Tả Anh Tuấn lại tiếp tục nói: “Đúng rồi, không phải cậu vừa mới nói muốn uống rượu thay cho Chu Quốc Huy sao, giúp uống thay thì cũng được, nhưng cậu phải uống gấp đôi, uống hai chai.”

Tả Anh Tuấn vừa nói vừa cầm lấy một chai rượu trắng khác qua. Đặt ở trước mặt Lâm Thiên.

Cộng thêm chai vừa rồi là hai chai đầy, trọn vẹn một kí.

Các nhân viên có mặt trong phòng riêng đều nhìn về phía này, như thể đang xem một trò hay.

“Cái này... Cái này làm sao có thể. Giám đốc Tuấn, anh làm như thế này rõ ràng là đang làm khó người khác, cho dù có thể uống, nhưng một hơi uống hết hai chai rượu trắng lớn, làm sao mà chịu nổi.” Chu Quốc Huy vội vàng nói.



“Đúng vậy, tôi chính là đang làm khó người khác đấy, ai bảo tôi là giám đốc, tôi có năng lực làm khó người ta, mạnh được yếu thua, cậu còn không hiểu được điều này sao.” Tả Anh Tuấn cười lạnh nói.

“Không sao, không phải chỉ là hai chai rượu trắng thôi sao? Tôi uống thay Chu Quốc Huy.” Lâm Thiên nhẹ giọng nói.

Khi Lâm Thiên nói ra lời này, Tả Anh Tuấn hơi kinh ngạc một chút.

Tả Anh Tuấn làm như thế này là vì muốn làm cho Lâm Thiên và Chu Quốc Huy xấu hổ, bản thân anh ta cũng biết rõ rằng hầu như không có người bình thường nào có thể chịu được việc uống hết hai chai rượu trắng 53 độ trong một hơi. Nhưng anh ta không ngờ Lâm Thiên lại dám đồng ý.

Các nhân viên có mặt ở đây thấy Lâm Thiên đồng ý. Tất cả đều có vẻ mặt rất ngạc nhiên.

“Mẹ kiếp, có nhầm hay không vậy, tên nhóc này thật sự dám đồng ý?”

“Thằng nhóc này điên rồi à? Một hơi uống hết hai chai rượu mạnh cỡ lớn, không chết cũng phải lột một lớp da đấy.”

“Nếu cậu ta thật sự dám uống, nhất định là đang tìm cái chết.”

Trong phòng vang lên những tiếng cảm thán.

Mọi người đều vô cùng rõ ràng. Khái niệm uống hết hai chai rượu mạnh trong một hơi là gì.

“Anh Thiên, đừng mà. Nếu mà làm thật thì sẽ chết người đấy.” Chu Quốc Huy vội vàng nói.

“Không sao đâu, anh làm việc có chừng mực mà.” Vẻ mặt Lâm Thiên rất bình tĩnh.

Ngay sau đó, Lâm Thiên nhìn về phía Tả Anh Tuấn.

“Tả Anh Tuấn, nếu như tôi thành công uống hết hai chai rượu trắng này thì cậu cũng phải uống một chai, thế nào?” Khóe miệng Lâm Thiên khẽ nhếch lên.

Sau khi Tả Anh Tuấn nghe xong bỗng lắp bắp kinh hãi, mặc dù tửu lượng của anh ta cũng không tệ, nhưng anh ta cũng không dám uống hết nửa kí rượu trong một hơi, chuyện này ai mà chịu cho nổi?

“Sao thế Tả Anh Tuấn, cậu không dám à?” Lâm Thiên chế nhạo.

“Không dám cái gì mà không dám. Cậu... Nếu như cậu thực sự có thể uống hết hai chai rượu trắng này trong một phút, thì tôi sẽ uống một chai.” Tả Anh Tuấn lớn tiếng nói.

Để an toàn, Tả Anh Tuấn còn tăng thêm yêu cầu trong vòng một phút.

Theo anh ta thấy thì đây là nhiệm vụ tuyệt đối không thể hoàn thành, nếu Lâm Thiên không thể hoàn thành thì cho dù anh ta đã đồng ý nhưng anh ta cũng không cần phải uống một chai rượu trắng.

Lâm Thiên không nói hai lời, trực tiếp cầm lên một chai rượu trắng đang đặt ở trước mặt anh. Dùng răng cắn mở nắp chai, sau đó ngẩng đầu bắt đầu uống.

“Ừng ực. Ừng ực.”

Chỉ thấy cổ họng Lâm Thiên chuyển động, rượu trắng trong bình cũng nhanh chóng giảm xuống, tư thế uống rượu này không khác gì uống nước lọc.

“Điều này...”

Tất cả mọi người có mặt ở đây, dù là Tả Anh Tuấn hay là những nhân viên khác đều có vẻ mặt vô cùng hãi hùng khiếp vía, dáng vẻ vô cùng khoa trương.

Chỉ vỏn vẹn hơn mười giây, Lâm Thiên đã uống hết sạch một chai rượu trắng.

Sau khi Lâm Thiên thả chai rượu đã uống cạn xuống bàn, anh lại cầm chai rượu thứ hai lên và tiếp tục mở uống.

Mặc dù mới uống hết một chai, nhưng tốc độ uống chai thứ hai của Lâm Thiên vẫn không hề chậm lại.

Lại qua hơn mười giây, chai rượu trắng này đã bị Lâm Thiên uống hết sạch.

Lúc này, toàn bộ phòng riêng chìm vào im lặng.

“Cái này... Đây vẫn là người sao?”

“Tên này cũng quá dữ dội rồi.”



Mọi người trợn mắt ngoác mồm, nhìn Lâm Thiên như đang nhìn yêu quái.

Một lít rượu mạnh. Uống hết sạch trong ba mươi giây? Không có lấy một hơi nghỉ giữa chừng, và thậm chí còn không đỏ mặt sau khi uống hết, tên này thật sự quá kinh khủng.

Ngay cả Chu Quốc Huy cũng sững sờ, trợn mắt há hốc miệng, trước đó cậu ta vẫn còn rất lo lắng cho Lâm Thiên.

Tất nhiên, gương mặt khó coi nhất chính là Tả Anh Tuấn.

“Lâm Thiên à, cậu... Cậu không sao chứ?” Tả Anh Tuấn không thể tin được, ngờ vực nhìn Lâm Thiên, giọng nói cũng trở nên sắc bén.

“Ừ, tôi không sao.” Lâm Thiên cười.

Sau khi rượu vào bụng, trong rượu đế có chứa cồn. Lâm Thiên trực tiếp dùng nội lực bốc hơi men rượu cho nên rượu mà Lâm Thiên uống chỉ tương đương uống hai chai nước lọc.

Say? Điều này hoàn toàn không thể xảy ra.

Nếu là trước đây thì Lâm Thiên chắc chắn không có năng lực chắt lọc hai bình rượu đế như thế này, nhưng hiện tại thì khác.

“Tả Anh Tuấn. Tôi đã uống hết hai chai, tiếp theo, đến lượt cậu sẽ biểu diễn.”

Khi Lâm Thiên nói, anh còn cầm một chai rượu đế tới và đặt trước mặt Tả Anh Tuấn.

Sau khi Tả Anh Tuấn nhìn thấy chai rượu đế này, mặt anh ta lập tức tái xanh, anh ta làm gì có khả năng uống hết một chai trong một hơi.

“Sao thế Tả Anh Tuấn? Cậu không dám à? Lúc nãy cậu đã đồng ý rồi, mọi người đều đã nghe rõ.” Lâm Thiên chế nhạo.

“Ai nói tôi không dám.”

Tả Anh Tuấn vừa nói, vừa cầm lấy chai rượu đế và bắt đầu rót mạnh.

Tả Anh Tuấn biết nếu anh ta không uống thì sẽ chỉ bị người ta chế giễu bảo anh ta không dám đấu với Lâm Thiên.

“Khụ khụ.”

Tả Anh Tuấn vừa mới uống được một phần tư thì lập tức dừng lại, ho khan một trận.

Một chai rượu này. Tả Anh Tuấn phải dùng trọn vẹn 5 phút mới có thể uống hết, .

Sau khi uống xong, Tả Anh Tuấn lộ ra dáng vẻ vô cùng nhếch nhác.

Lúc này quản lý KTV vội vàng bước vào.

“Xin lỗi mọi người. Bên KTV chúng tôi chỉ có một phòng riêng riêng cỡ lớn là phòng này, hiện tại đột nhiên có khách hàng lớn muốn dùng, không biết các anh có thể đổi sang phòng riêng nhỏ hơn được không, chúng tôi sẽ giảm giá 30% cho chi phí tiêu dùng ngày hôm nay.” Quản lý KTV nói.

Tả Anh Tuấn đã say khướt đứng dậy.

“Dám nói chúng tôi không có tiền trả nổi sao, tôi không cần giảm giá gì hết, tôi muốn cái phòng riêng này.” Tả Anh Tuấn nói lớn.

Dù sao thì đây cũng là tiêu tiền của công ty, đương nhiên Tả Anh Tuấn không cảm thấy đau lòng, cũng không cần phải tiết kiệm, cho nên rất tự tin.

“Giám đốc Tuấn, người đến chơi chính là phó tổng giám đốc Trương Thành của tập đoàn Thành Đô, đây là một tập đoàn lớn đó, các anh có thể nhường nhịn một chút không?” Quản lý KTV nhỏ giọng thương lượng.

“Phó Tổng giám đốc của tập đoàn Thành Đô?” Tả Anh Tuấn giật mình.

Công ty hoạt hình của họ trị giá vài trăm triệu, nhưng tập đoàn Thành Đô là một tập đoàn lớn với giá trị thị trường khoảng chục tỷ.

Lúc này, phó Tổng giám đốc Trương Thành của tập đoàn Thành Đô đã mở cửa phòng riêng bước vào.

“Quản lý à, có chuyện gì xảy ra à? Vẫn chưa thương lượng xong sao?” Trương Thành vừa bước vào đã mở miệng thúc giục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play