Tại một căn phòng trên tầng hai của khách sạn Kim Nguyên Bảo.
“Ngọc Mai, bọn tôi chúc cô sinh nhật vui vẻ, chúc cô với anh Tào hạnh phúc mỹ mãn.”
Mấy nhân viên của cửa hàng hoa nâng ly rượu lên, hướng Vương Ngọc Mai kính rượu.
“Cảm ơn mọi người chúc phúc.” Vương Ngọc Mai mỉm cười, cũng nâng ly của mình lên.
Sau một ly rượu.
“Ngọc Mai, cô có thể thoát khỏi tên nhóc đáng thương cùng thằng oắt con kia
mà lựa chọn anh Tào. Đây chắc chắn là quyết định chính xác nhất đời này
của cô đấy.”
“Hừ, chính vì cái loại nhà quên đó không có tiền đồ.”
Mấy cô gái viên cửa hàng ra sức nịnh nọt.
Vương Ngọc Mai mỉm cười gật đầu, cô cũng hiểu rõ một điều cuộc sống này có tiền mới là chân lý.
Tào Kim đắc ý nói: “Mấy người đừng có đem tôi so sánh với hai tên quê mùa đó, bọn họ không có tư cách so sánh với tôi.”
“Haha, tất nhiên là vậy rồi.” Nhân viên cửa hàng đều cười gật đầu.
Lúc này, một người phục vụ đi vào phòng bao.
“Ngài Tào, bên dưới có một người gọi là ngài Chu Quốc Huy, mời ngài xuống dưới một chuyến.” Phục vụ nói.
“Anh ta tìm tôi làm gì?” Tào Kim nhướng mày.
“Chuyện này… tôi cũng không rõ nữa.” Người phục vụ nói.
“Anh yêu, cứ mặc kệ anh ta đi, chúng ta tiếp tục ăn nào.” Vương Ngọc Mai nói.
“Nếu anh không xuống chẳng phải sẽ bị người ta mắng là rùa đen rút đầu sao?
Đúng lúc anh cũng muốn xem thử một chút anh ta muốn làm cái gì. Vương
Ngọc Mai, em đi với anh.” Tào Kim vừa nói vừa đứng dậy.
Nói xong, Tào Kim vươn tay ra trước mặt Vương Ngọc Mai, đợi cô đặt tay vào tay mình mới kéo cô đứng lên, sau đó đi ra ngoài.
Mấy cô gái viên của cửa hàng hoa thấy thế cũng đứng lên đi theo, muốn nhìn thử đối phương tìm Tào Cường làm gì.
Ở cửa khách sạn.
Tào Kim dắt theo Vương Ngọc Mai, nghêng ngang vênh váo đi ra ngoài.
“Hử?”
Bọn họ vừa mới đi ra thì biến sắc, bởi vì bọn họ phát hiện Lâm Thiên và Chu Quốc Huy đều đã thay một thân đồ vest.
Lâm Thiên từng bước tiến lên nói:
“Tào Kim, không phải anh vừa mới nói có tiền thì muốn làm gì làm sao? Tiếp
theo đây, tôi sẽ khiến anh hiểu rõ cái gì mới là chân chính có tiền.”
“Thuê hai bộ tây trang liền chạy đến khoe bản thân có tiền? Haha, thật sự nực cười cực điểm!” Tào Kim khinh thường mỉa mai.
Lâm Thiên không nói chuyện, chỉ búng tay một cái.
Ngay sau đó.
ẦM!
Một tiếng gầm rú vang lên. Hai chiếc máy xúc từ từ chạy đến trước mặt Tào Kim.
“Dùng tiền của tôi, đánh anh ta.” Lâm Thiên ra lệnh.
Ngay sau đó, hai cái móc đồng loạt nghiêng xuống, đổ ra một bọc tiền đỏ tươi chói mắt!
“Ầm!”
Khi những bó tiền bị đổ ập xuống, cả người Tào Kim đều bị chôn trong đống tiền.
“Ông trời ơi, tiền này… tiền nhiều như vậy?”
Vương Ngọc Mai và nhân viên cửa hàng hoa nhìn thấy nhiều tiền như vậy đã sợ
ngây người, bọn họ sống đến từng này rồi cũng chưa từng thấy qua nhiều
tiền như vậy.
Mà hiện tại, trước mặt bọn họ chính là một núi tiền khổng lồ!
Lúc này, Tào Kim mới chật vật bò ra khỏi ‘núi tiền’ đó.
“TÌnh huống gì thế này? Có chuyện gì xảy ra vậy?” Sắc mặt Tào Kim tái nhợt kêu to.
Lúc này, quản lí của ngân hàng Mỹ mang theo mấy người bảo vệ có vũ trang đầy đủ, chạy đến trước mặt Lâm Thiên.
“Quỳ xuống cho tôi!” Lâm Thiên từ trên cao nhìn xuống Tào Kim.
“Ông đây là Tào Kim, ông là người của nhà họ Tào, oắt con mày dám kêu tao quỳ xuống?” Tào Kim rống to vào mặt Lâm Thiên.
Lâm Thiên nhướng mày, đồng thời cướp lấy súng của hai nhân viên giao tiền bên cạnh, nhắm súng thẳng vào ngay đầu Tào Kim quát:
“Ông đây bảo anh quỳ xuống, nói nhiều như vậy làm quái gì! Quỳ hay không quỳ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT