“Không cần tiền luôn sao?” Lâm Thiên nhíu mày.

Ngay sau đó Lâm Thiên lấy ra bảy mươi triệu đồng tiền mặt.

“Ở đây có bảy mươi triệu đồng, hai anh có thể châm chước cho tôi được không?” Lâm Thiên đưa tiền ra.

“Chuyện này...Vậy anh chắc chắn phải điền thông tin đăng ký.” Bảo vệ tham lam nhìn tiền ở trong tay Lâm Thiên.

“Không thành vấn đề.”

Lâm Thiên cười, xem ra vẫn là tiền có tác dụng.

Cứ như vậy Lâm Thiên thuận lợi đi vào khu chung cư, anh đi đến trước cửa phòng tám trăm linh hai trong tòa nhà hai mươi tám thuộc khu C.

Lâm Thiên nhìn khóa chống trộm ở trước cửa thì trong lòng có vẻ hơi thấp thỏm và căng thẳng, bởi vì anh sắp được nhìn thấy Tô Bảo Nhi.

Nhắc mới nhớ, anh và cô ấy đã lâu không gặp.

Một phút sau khi gõ cửa rốt cuộc thì cánh cửa cũng được mở ra.

Đập vào mi mắt là một người phụ nữ trẻ tuổi mặc quần đùi và áo ba lỗ nhưng mà người đó lại không phải là Tô Bảo Nhi, đây là Dịch Vi người thuê chung nhà với Tô Bảo Nhi.

“Anh tìm ai?” Dịch Vi nhìn Lâm Thiên hỏi.

‘Tôi tìm Tô Bảo Nhi, xin hỏi có phải cô ấy ở đây không?” Lâm Thiên hỏi thăm.

“Anh là gì của cô ấy? Không phải là fan hâm mộ của cô ấy đấy chứ?” Dịch Vi cảnh giác nhìn Lâm Thiên.

“Dĩ nhiên không phải, tôi là bạn cũ của cô ấy ở thành phố Bảo Thạnh tỉnh Tây Nguyên.” Lâm Thiên nói.

“A, tôi...Tôi nhìn anh có vẻ rất quen, hình như người trong tấm ảnh ở trên bàn của Tô Bảo Nhi chính là anh!” Dịch Vi sợ hãi nói.

Sau khi Lâm Thiên nghe nói như thế thì không khỏi ngơ ngác.



Tô Bảo Nhi lại để hình của mình ở trên bàn của cô ấy sao? Tại sao lại như vậy chứ? Không phải Tô Bảo Nhi vẫn luôn từ chối anh sao?

“Nói cách khác Tô Bảo Nhi thực sự ở đây có phải không?” Lâm Thiên hỏi.

“Đúng vậy, tôi là Dịch Vi, bạn thuê chung nhà với Tô Bảo Nhi.” Dịch Vi nói.

“Hóa ra cô là bạn thuê chung nhà với Tô Bảo Nhi, xin chào, tôi là Lâm Thiên.” Lâm Thiên vươn tay ra bắt tay với Dịch Vi.

“Bắt tay thì miễn đi, tôi không thích bị người ta chiếm lợi, nếu như anh là bạn của Tô Bảo Nhi vậy thì anh vào đi.” Dịch Vi khoanh tay nói.

Lâm Thiên thấy thế thì cũng chỉ có thể rút tay lại.

Lúc này Dịch Vi khẽ thì thầm một câu: “Tô Bảo Nhi để tấm ảnh của anh ta ở trên bàn vậy thì có tám mươi phần trăm là vì yêu thích chàng trai này. Thật sự không biết mắt nhìn của Tô Bảo Nhi thế nào.”

Dịch Vi nói thầm đồng thời còn khinh thường đánh giá Lâm Thiên.

Thức ra thì Lâm Thiên mặc quần áo cũng không tệ lắm, cả người từ trên xuống dưới cộng lại cũng khoảng ba mươi lăm triệu đồng, anh ăn mặc sạch sẽ gọn gàng tươm tất, Lâm Thiên cảm thấy như vậy là được rồi.

Nhưng ở trong mắt Dịch Vi thi đồ ở trên người anh lại là hàng không chính hiệu.

Mặc dù Dịch Vi nói thầm rất nhỏ cũng không đọc nhấn rõ từng chữ nhưng dựa vào thính giác hiện tại của Lâm Thiên thì lại nghe thấy rất rõ ràng.

Nghe nói như thế Lâm Thiên không khỏi nhíu lông mày.

Vẻn vẹn chỉ bằng câu nói này cũng đủ để Lâm Thiên thấy được Dịch Vi là người có thế lực.

Nghĩ tới đây Lâm Thiên không khỏi lo lắng cho Tô Bảo Nhi, cô ấy vậy mà lại ở chung với một ngươi phụ nữ có thế lực.

......

Lâm Thiên đi theo Dịch Vi vào trong phòng khách.



Căn nhà này có một phòng khách, hai phòng ngủ cộng với phòng bếp và nhà vệ sinh.

“Tô Bảo Nhi, cô có bạn ở thành phố Bảo Thạnh tới thăm!” Dịch Vi nói vọng vào bên trong một trong hai phòng phủ.

Sau khi vừa mới dứt lời thì cửa phòng ngủ của Tô Bảo Nhi bị mở ra, Tô Bảo Nhi từ trong phòng đi ra ngoai.

Tô Bảo Nhi cao một mét bảy mặc một chiếc áo khoác ngoài màu trắng, mái tóc xoăn gợn sóng buông dài qua vai, vóc dáng hoàn hảo cộng với khuôn mặt tinh xảo như búp bê của cô cùng với khí chất tao nhã làm cho không biết bao nhiêu người đàn ông nhớ thương ngủ không yên.

Tô Bảo Nhi đã từng là hoa khôi của đại học Bảo Thạnh nên tuyệt đối không phải là có tiếng nhưng không có miếng.

“Lâm...Lâm Thiên!”

Lúc Tô Bảo Nhi đi ra khỏi phòng nhìn thấy Lâm Thiên thì cả người đều sững sờ đứng im tại chỗ.

Có nằm mơ Tô Bảo Nhi cũng không ngờ Lâm Thiên lại đột nhiên xuất hiện ở đây.

Từ sau khi Tô Bảo Nhi đến Hà Nội thì cô thường xuyên nằm mơ thấy Lâm Thiên, cô ấy đã có vô số lần muốn liên hệ với Lâm Thiên nhưng cô ấy đều nhịn được.

Dựa vào tính cách của Tô Bảo Nhi, cho dù trong lòng của cô ấy có khát vọng như thế nào đi nữa thì cô ấy cũng không muốn chủ động liên hệ với Lâm Thiên.

Cô ấy tuyệt đối không ngờ Lâm Thiên sẽ tìm đến đây!

“Tô Bảo Nhi, tôi tới thăm cô.” Lâm Thiên nở nụ cười nói.

Sau khi lại một lân nữa được nhìn thấy con người thật của Tô Bảo Nhi trong lòng của Lâm Thiên cũng đang có một loại xúc động không nói ra được.

“Lâm Thiên, anh...Sao anh lại tới đây.” Tô Bảo Nhi lộ ra vẻ rất bình tĩnh.

Mặc dù trong lòng Tô Bảo Nhi rất kích động, thậm chí còn có cảm giác xúc động muốn xông tới ôm Lâm Thiên.

Nhưng cô ấy cố gắng kìm chế tất cả cảm xúc biểu hiện dáng vẻ bản thân rất bình tĩnh và không sao cả.

“Tôi muốn đến thăm cô.” Lâm Thiên mỉm cười nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play